Rời khỏi Hồng Cử, xe ngựa lăn bánh.
Ngồi trên xe, Tiêu Dã thắc mắc hỏi: “Tiểu thư, cái người vừa nãy…người quen y sao?”
“Không quen.” Liễu Nguyệt không chút nghĩ ngợi nói.
“Vậy tại sao…” Người lại đối với y tốt thế.
Liễu Nguyệt biết Tiêu Dã đang thắc mắc điều gì, không nói một lời kéo hắn lại gần rồi nói: “A Dã, ngươi ngốc lắm.

Nhìn thế nào cũng thấy Nhật Hy người đó thể nào sau này cũng sẽ thành tài, là người đáng để ta kết giao.” Liễu Nguyệt nói, mắt nhìn người của cô không bao giờ sai được.

Chưa kể ban nãy cô cũng có hỏi qua hệ thống, Nhật Hy sau này sẽ chính là Ngự sử đại phu*, cũng chính là người sẽ hậu thuẫn cho nam chính sau này.

Tội gì không làm thân với y.
Ngự sử đại phu: chuyên can gián, kiểm soát các quan.
Nghe cô nói vậy, Tiêu Dã yên tâm hơn phần nào.
Tiểu thư của hắn chưa bao giờ làm việc gì mà không có mục đích, vậy nghĩa là tên đó cũng không có gì đặc biệt cả, chẳng qua là cô thấy y có thể đem lại lợi ích cho mình nên mới đối xử tốt như vậy thôi.
Tiêu Dã thầm nghĩ trong lòng.
Đang cảm thấy nhẹ nhõm, bất chợt có một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tiêu Dã.
Vậy tại sao tiểu thư lại đối xử tốt với mình?
Tiêu Dã hắn thì có gì để cô lợi dụng.
Hắn quay sang nhìn cô, Liễu Nguyệt đang ngồi ăn bánh ngắm phong cảnh bên ngoài nên không để ý.
Tiêu Dã thu hồi lại ánh mắt, như đang suy nghĩ đến những thứ cô có thể lợi dụng được từ hắn.
Không đợi Tiêu Dã nghĩ xong vấn đề này thì đã về tới Liễu gia.
Bảy ngày nữa sẽ là ngày học chính thức, Liễu Nguyệt trở về nói với Liễu Diễm Tư chuyện của Nhật Hy, vẫn là câu nói cửa miệng của y: Tùy con.

Liễu Nguyệt: “…” Biết ngay mà.
Sáng ngày nhập học đầu tiên của Liễu Nguyệt và Tiêu Dã.
Liễu Nguyệt còn đang ngái ngủ đã bị Hương Cẩm Lan gọi dậy, nàng nói hôm nay là ngày nhập học đầu tiên của Liễu Nguyệt nên muốn tự tay chăm chút cho cô.

Nàng cũng bảo Tiêu Dã đi thay đồng phục trước.
Hương Cẩm Lan đích thực là một nữ công gia chánh ở một đẳng cấp phải nói là hoàn hảo, nàng kéo tay, giỏi chăm hoa, chọn lựa vải vóc cùng trang điểm cũng rất có thẩm mỹ.

Khi chải đầu cho Liễu Nguyệt nàng cũng phải cảm thán: “Tóc Nguyệt Nhi đẹp mà con lỡ để nó không có cơ hội khoe sắc sao?”
“Tóc con đâu phải mấy bông hoa mà người nói thế.”
Hương Cẩm Lan cười khẽ, tiếp tục chải đầu cho Liễu Nguyệt.
Kiểu tóc cho học sinh Hồng Cử cũng được quy định rõ ràng.

Nữ búi hai bên, nam búi phía sau đầu.

Phải gọn gàng, không luộm thuộm làm mất đi phong thái học sinh.
Hương Cẩm Lan cuối cùng cũng buộc xong, vui vẻ nói với Liễu Nguyệt: “Nguyệt Nhi dễ thương ghê.”
Liễu Nguyệt nhìn mình trong gương, nhíu mày nói: “Trông thật ngốc.”
“Nhị phu nhân, tiểu thư, ta thay xong rồi.” Tiêu Dã có hơi xấu hổ lấp ló cái đầu ở sau cửa.
Thay bộ đồ mới hắn cảm thấy có chút không quen a.
“Tiểu Dã, con mau lại đây cho ta ngắm cái nào.” Hương Cẩm Lan nói, hai mắt nàng sáng lên, từ lần đầu thấy thằng bé nàng đã biết Tiểu Dã là một tiểu mỹ nam rồi, chẳng qua Nguyệt Nhi ngốc không thèm để ý thôi.
Tiêu Dã hơi xấu hổ bước vào.
Vì năm nay hắn đã 12 tuổi nên cũng không còn nhỏ gì nữa, cộng thêm với việc suốt ngày được Liễu Nguyệt “tẩm bổ” nên từ một thằng nhóc gầy bé còn không cao bằng cô sớm đã vươn lên cao hơn cô tận một cái đầu.


Dáng người cao cao kết hợp với bộ đồng phục như tôn lên vóc dáng của hắn.
Toàn thân toát ra khí chất công tử gia giáo.
Hương Cẩm Lan lập tức nói: “Trời ơi, Tiểu Dã trông con thật soái!” Rồi nàng quay ra nói với Liễu Nguyệt: “Ta đã bảo con là Tiểu Dã sau này sẽ là một đại mỹ nam rồi mà, con cứ định lãng phí nhan sắc trời ban này sao? Cần phải chăm chuốt cho thăng bé hơn, ta tin chắc sau này sẽ có khối người theo đuổi Tiểu Dã cho coi.”
Liễu Nguyệt: “…”
Tiêu Dã ánh mắt như mong chờ được nghe cô khen.
Liễu Nguyệt nghẹn lời lần hai: “…”
Bỏ đi không chấp, Liễu Nguyệt như trêu đùa mà nói: “Người nói rất đúng, sau này con phải cưới một người đẹp như A Dã mới được.”
Hương Cẩm Lan nghe vậy cười nói: “Tiêu chuẩn của Nguyệt Nhi cao quá nha, chắc chỉ có Tiểu Dã đạt tiêu chuẩn thôi.” Nàng đã chấm Tiểu Dã rồi.

Nguyệt Nhi của nàng khó tính như vậy, chắc chỉ có mình thằng bé chịu được.

Mà nếu có chuyện này thật thì Tiểu Dã sẽ ở rể, như vậy cho dù có cưới nhau rồi thì chẳng phải mỗi ngày nàng đều có thể gặp được con gái không phải rất tốt sao.
Liễu Nguyệt sao không hiểu được ẩn ý trong lời nói của Hương Cẩm Lan, cô tặc lưỡi cho qua.
Hắn là chậu đã có hoa, ta đây không thèm.
Sắp tới giờ.
Liễu Nguyệt đứng nghe Hương Cẩm Lan nhắc đi nhắc lại câu nói mà có lẽ cô đã thuộc lòng.
“Nguyệt Nhi, ở đó phải ăn uống thật tốt, nhớ đừng bắt nạt bạn bè đấy, cả Tiểu Dã nữa, nhớ bảo vệ thằng bé.” Nàng lo lắng nói.
Liễu Nguyệt cười nói: “Người nói hơn trăm lầm rồi.

Người không cần lo đâu, cuối tuần con lại về thăm người mà.”
Hương Cẩm Lan vẫn không yên tâm xoa đầu cô nói: “Phải biết chăm sóc tốt cho bản thân, cả con và Tiểu Dã.”
Liễu Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu nói: “Con biết rồi.”

“Cha con ra ngoài có việc từ hôm qua nên…”
“Con hiểu mà.”
“Nhị phu nhân, đã tới giờ rồi ạ.” Người đánh xe nói.
Hương Cẩm Lan thơm má hai người trước khi lên xe.
“Được rồi, hai con nhớ lời ta dặn đó.”
Liễu Nguyệt: “Vâng.”
Tiêu Dã: “Vâng ạ.”
Vẫy tay chào tạm biệt, xe bắt đầu lăn bánh.
Ngồi trong xe ngựa, cô hào hứng nói với Tiêu Dã: “A Dã, không biết ta và ngươi có được cùng lớp không nữa, nếu không được học cùng thì chán lắm.”
Tiêu Dã nghe vậy thì nói: “Đúng vậy.” Ta muốn được học cùng tiểu thư.
Không phụng sự kì vọng của Tiêu Dã, cô và hắn được xếp cùng lớp với nhau.
Điều bất ngờ hơn là Diệp Chi Lăng và Nhật Hy cũng cùng lớp với bọn họ.
Mới vào tới cửa, Diệp Chi Lăng tới sớm hơn đã vẫy tay gọi cô: “A Nguyệt! A Nguyệt!!! Ở đây!”
Liễu Nguyệt đi tới, Tiêu Dã cũng đi theo đằng sau.

Chỗ ngồi nam nữ được xếp các dãy so le, Liễu Nguyệt chọn bàn ở giữa chưa thấy ai ngồi, Tiêu Dã cũng chọn chỗ ngồi bên cạnh cô, và là ngay sau Diệp Chi Lăng.
Diệp Chi Lăng: “…”
Tiếng trống vào lớp đã vang lên, lúc này ngoài cửa lại có thêm một học sinh nữa bước vào.

Thấy người quen Liễu Nguyệt lập tức gọi: “Nhật Hy!”
Nhật Hy thấy cô, lập tức vui vẻ chạy tới chào: “Liễu…Liễu Nguyệt, thật tốt khi được học cùng lớp với muội.

Ta còn chưa có nói lời cảm ơn với muội.”
Liễu Nguyệt xua xua tay nói: “Không vội không vội, đợi sau này cảm ơn muội cũng không muộn.”
Tiêu Dã nghe vậy mặt tức khắc đen xì, từ khi nào hai người xưng hô thân thiết với nhau như vậy.
Nhật Hy chọn chỗ ngồi ngay sau Tiêu Dã.
Lúc sau thì ổn định chỗ ngồi, nam nhân một thân bạch y bước vào.

“Xin chào các trò, ta tên là Khả Dĩnh, ta chính là người sẽ chủ nhiệm lớp của các trò, cứ gọi ta là Khả Dĩnh tiên sinh.”
Khả Dĩnh cười nói, y là một người khá trẻ, cũng chỉ tầm hai mươi tám tuổi, da trắng môi hồng, toàn thân toát lên một vẻ đẹp tri thức khó tả.
“Học sinh ở Hồng Cử được chia làm năm bậc: Năm nhất, năm hai, năm ba, năm tư và năm cuối.

Có tất cả ba dãy nhà, hai dãy lớp học và một dãy giáo viên.

Đằng sau còn có kí túc xá nam nữ và cả nhà ăn, sân thể thao cùng với hoa viên vô cùng rộng rãi.

Các em thấy chứ.” Khả Dĩnh nói.
Y dạy ở Hồng Cử đã được hai năm, năm nay là chính là năm thứ hai.
Hồng Cử hiện đang có tất cả mười một lớp, hai lớp năm nhất, hai lớp năm hai, ba lớp năm ba, hai lớp năm bốn và hai lớp năm cuối.
Mỗi lớp tầm 30-40 học sinh, tên lớp được đặt theo tên giáo viên chủ nhiệm của nó.
Lớp Liễu Nguyệt học chính là lớp Khả Dĩnh.
Liễu Nguyệt sau khi nghe tên lớp: “…” Đùa ta à?
Cô được xếp học cùng với Tiêu Dã, Diệp Chi Lăng và Nhật Hy.

Còn nữ chính cùng tam hoàng tử Tiêu Dung ở lớp bên cạnh.
Liễu Nguyệt: “…” Nhiệm vụ có được chọn chế độ không vậy? Nếu có ta muốn để chế độ dễ.
Ngày học đầu tiên cũng không có gì khó khăn, kí túc xá chia nam nữ hẳn hỏi, Liễu Nguyệt được xếp cùng phòng với cô bạn tên Thẩm Hinh, xinh thì xinh đấy nhưng tính có hơi õng ẹo.
Liễu Nguyệt không có hứng làm quen nên hai người cũng chả nói gì với nhau.
Ngày nhập học đầu tiên trôi qua như vậy.
Sáng hôm sau Tiêu Dã đã dậy sớm tính sang chải đầu cho Liễu Nguyệt thì bị một người ngăn lại.
...----------------...
Tính vẽ bức đồng phục Hồng Cử nhưng không có thời gian, thôi thì gửi tặng các bạn bức này vậy.
Cùng tới trường nào~.