Một ánh mắt lạnh lẽo từ nơi xa âm thầm thu trọn tất cả mọi sự hỗn loạn bên dưới vào mắt.
Liễu Nguyệt bây giờ đang an nhàn ngồi ở một nơi khuất tầm nhìn quan sát hết thảy mọi việc, Liễu Hạo đi tới bên cạnh cô, có chút cảm thán nói: “Nãy mà chậm chút nữa là ngươi đi toi rồi đó.”
Ngay khi Liễu Nguyệt giả bộ ngã vào bên trong, người của Liễu gia đã sớm có mặt ở trong đó, nhanh chóng đưa cô qua một căn phòng hướng mà có ít người chú ý rồi thoát ra bằng đường cửa sổ.
Mọi thứ đã được cô tính toán kĩ lưỡng, thời gian lửa bén đến khi thoát ra khỏi nơi đó chỉ vỏn vẹn chưa tới một phút.

Ngay cả đường bắn của mũi tên cũng được cô chỉ định bắn vào tim để tăng khả năng sát thương.

Vốn đã thủ sẵn trong người hai bịch máu giả nhưng vì không chịu nổi lực bắn của tên mà chính mình phun ra ngụm máu tươi.
“Ta đã bảo là còn lâu ta mới chết rồi mà.” Cô đáp.
Liễu Hạo: “Giờ có vẻ sự tồn tại của ngươi trên cõi đời này chấm hết rồi.

Kế hoạch của cha không phải là thành công mĩ mãn rồi sao.”
Liễu Nguyệt rũ mắt nhìn xuống bên dưới, lặng nhìn khung cảnh hỗn độn kẻ chạy người gào, nhàn nhạt nói: “Trước sự chứng kiến của gần trăm người thì muốn nói ta còn sống cũng khó.”
Bỗng lúc này cô hướng ngón tay về một nơi, Liễu Hạo theo đó cũng nhìn ra, thấy được một Tiêu Dã cao lớn đang giằng co với Ân Kiếm ở bên dưới, có vẻ hắn thực sự muốn xông vào đám cháy để cứu cô.
“Ngươi đem theo mấy tên cao lớn hơn hắn rồi ra chế ngự lại, ta sợ để thêm chút nữa hắn nhảy vào đó thật mất.”
Ầm! Ầm!
Liễu Nguyệt nhìn lên bầu trời xám xịt đầy mây đen, nói: “Cũng sắp mưa rồi đấy, đi mau đi.”

Những việc bây giờ cô đang làm cũng chẳng phải để cho vui, đằng sau đó là hàng tá nguyên do chính vì vậy mọi thứ đều được lên kế hoạch tỉ mỉ từ bộ phận xử án cho tới việc chết sao cho nó hợp lí trước mắt mọi người nhất.

Yếu tố thời tiết cũng được cô quan tâm, việc chọn ngày hành quyết đều do một tay Liễu gia nhúng tay vào, do vậy đó là lí do mọi tù nhân đều được hành quyết vào ngày trời nắng ráo nhưng Liễu Nguyệt lại vào ngày trời âm u.
Từ sáng sớm hôm nay trời đã giăng mây che kín bầu trời, giờ lại sắp mưa, việc dập tắt đám cháy cũng không cần quá lo lắng.
Liễu Hạo nhìn xuống dưới hồi lâu lúc này mới nhíu mày nói: “Tên đó muốn vào thì cứ vào, việc gì ngươi phải quan tâm tới.”
“Tiêu Dã vào đó là vì ta, sao có thể trơ mắt đứng nhìn để hắn chết một cách vớ vẩn như vậy được.”
Nghe vậy mặt Liễu Hạo còn đen hơn cả nãy, muốn mắng nhưng nhìn thấy ánh mắt của Liễu Nguyệt lại thôi.

Hậm hực “hừ” lạnh một tiếng sau đó quay người ra ngoài.
“Nhớ nói với hắn là ta còn sống.”
“Tại sao?” Liễu Hạo quay lại nhìn cô, hung dữ hỏi.
Chuyện Liễu Nguyệt còn sống chỉ được phép cậu cùng Liễu Diễm Tư và một vài người có năng lực cốt cán của Liễu gia biết.

Sao giờ ngay cả cái tên chết tiệt này cũng được biết.
“Ngươi không sợ hắn bán đứng mình sao?”
Liễu Nguyệt: “Hắn sẽ không làm hại ta, nhớ phải nói đấy.”
Liễu Hạo trừng mặt thay lời nói, chẳng muốn quan tâm tới cái con người ngu ngốc này nữa.
Rầm!
Cửa bị đóng lại một cách tàn nhẫn.
“Thiếu gia.” Hai tên lính canh ở bên ngoài nhìn thấy cậu ngay lập tức kính cẩn cúi chào.
Liễu Hạo đi qua đầu không ngoảnh lại, nói: “Hai ngươi theo ta.”
Cuối cùng cậu dẫn theo một tốp người ra ngoài, đi tới chỗ Tiêu Dã mới thấy bóng lưng của hắn đã phất tay: “Các ngươi ra giữ tên kia lại.”
“Kia…là Cửu vương gia đúng không ạ?”
“Thì sao, ra giữ lại cho ta.

Hắn mà chạy được vào trong đống lửa kia thì ta cũng ném các ngươi vào cùng hắn.”
Đám người nghe vậy sợ hãi lập tức chạy tới cầm chân cầm tay phụ Ân Kiếm.
“Các ngươi…” Ân Kiếm bất ngờ nói.
Liễu Hạo tới gần điềm tĩnh nói với y: “Tên này sắp mất kiểm soát rồi, một mình ngươi can thì không được đâu.”
“Liễu thiếu gia?”
“Ngươi biết ta?” Cậu nhướn mày hỏi.


Ân Kiếm lúc này mới nhận ra bản thân vừa lỡ lời, vội nói: “Không biết không phải người ở Châu Quốc.”
Liễu Hạo cười nói: “Cũng đúng.”
“Các ngươi buông ta ra! Liễu Hạo, tỷ tỷ của ngươi như vậy mà còn có tâm trạng đúng đây quản ta sao?! Nếu cô ấy có mệnh hệ gì ta…!”
Tiêu Dã gần như đã mất hết lý trí quay đầu lại đầy giận dữ nói với Liễu Hạo.

Hai mắt hắn sớm đã đỏ hết cả lên, phẫn nộ như loài sói nhìn thấy kẻ thù của mình mà phóng thẳng tia sát ý ngút trời về phía đối phương.
Ngay sau đó là một cú đánh vào gáy vô cùng điêu luyện của Liễu Hạo giáng xuống dành cho Tiêu Dã.
Hắn gục ngay tại chỗ, lúc này mọi người mới để ý thấy nam nhân này không biết nước mắt từ bao giờ đã lấm lem cả rồi.
Liễu Hạo nhìn Tiêu Dã, chẳng lí giải nổi cảm xúc lúc này như thế nào.
Sau đó trời đổ cơn mưa to, ngọn lửa vốn đang bao chùm toà nhà như một lò thiêu khổng lồ cũng nhanh chóng bị dập tắt, một đống hoang tàn hiện ra trước mắt.

Cơn mưa dường như muốn gột rửa sạch khói bụi nhân gian, đưa cuộc sống ngày hôm sau sang một trang mới.
“Đưa hắn lên xe.” Liễu Hạo nói.
“Rõ.”

“A!”
Tiêu Dã giật mình tỉnh giấc, đây là ở trong vương phủ của hắn, phòng của hắn.
Sự choáng váng nhất thời đã tan biến, để giờ hắn ngồi thẫn thờ nhìn về một nơi vô định, ánh mắt thất thần như không thiết sống nữa vậy.
Cạch!
Cửa phòng mở ra.
Liễu Hạo bước vào thì thấy Tiêu Dã đã tỉnh lại, có chút bất ngờ nhưng rất nhanh đã hết.


Cậu ngồi xuống cái ghế được đặt cạnh giường, nói: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Liên quan tới Liễu Nguyệt.”
Ánh mắt Tiêu Dã lúc này mới có chút lay động, chuyển tầm mắt về phía Liễu Hạo.

Tiêu Dã khàn giọng hỏi: “Cô ấy còn sống?”
“Không, chết rồi.”