Tám năm sau.
Liễu Nguyệt tay cầm xâu hồ lô mua được ngoài chợ đang rảo bước trong hoa viên.

Vừa đi vừa nghĩ đến thông báo của hệ thống đã mai danh ẩn tích được gần tám năm vào tối qua.
Lúc đó cô đang nằm trên giường sắp sửa ngủ, bỗng tiếng thông báo của hệ thống hiện ra, cùng với bảng chỉ số và thời gian đếm ngược.
[ Thông báo: Còn 1 tuần nữa nam chính sẽ xuất hiện, đề nghị kí chủ làm theo đúng cốt truyện đã nêu trước đó.

Nếu phạm sai lầm, hệ thống sẽ phải quy hành hình phạt cho kí chủ ]
“Hình phạt như thế nào?” Liễu Nguyệt gác hai tay ra sau gối, hỏi.
[ Tùy theo mức độ ảnh hưởng đến cốt truyện và nam chính, hình phạt của sai lầm lần này chính là…CHẾT!!!] Chữ CHẾT được tô đỏ đậm chói mắt, làm Liễu Nguyệt phải lấy tay che mắt lại.
Cô xua xua tay nói: “Ta biết rồi, đem y về nuôi lớn là được chứ gì.”
Đang ngẫm lại chuyện tối qua, đằng sau một giọng nói vang lên: “Nguyệt Nhi, đi đâu vậy?”
Liễu Nguyệt quay người lại, đối mặt với một nữ nhân xinh đẹp, tay xách theo giỏ hoa.


Đây chính là mẹ của Liễu Nguyệt trong nguyên tác, Liễu nhị phu nhân Hương Cẩm Lan.
Thanh thoát như tiên tử, ánh mắt ôn nhu, không màng thế sự cùng với việc thương con gái vô hạn, đó chính là miêu tả trong truyện dành cho nàng.

Liễu Nguyệt cũng hiểu vì sao một con người cay nghiệt như “Liễu Nguyệt” trong nguyên tác lại sẵn sàng trả thù một cách đầy tàn nhẫn với mẹ con Tuệ gia vì nữ nhân này rồi.
Liễu Nguyệt chuyển hướng đi đến bên cạnh Hương Cẩm Lan, hỏi: “Con vừa mua được xâu hồ lô này, người có muốn ăn không?”
Hương Cẩm Lan cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của cô nói: “Ta không muốn giành đồ ăn với Tiểu Nguyệt Nhi đâu, con ra ngoài có ai đi cùng không đấy?”
Nghe thấy câu hỏi đầy lo lắng, Liễu Nguyệt nói dối mặt không đổi sắc: “Là con kêu người đi mua.”
Vì sao phải nói dối ư? Đương nhiên là vì Hương Cẩm Lan không yên tâm cho Liễu Nguyệt ra ngoài một mình nên luôn muốn khi cô ra ngoài phải có người đi theo, mà Liễu Nguyệt lại không thích có người cứ lẽo đẽo phía sau mình nên chỉ còn nước nói dối thôi.
Nghe vậy, Hương Cẩm Lan thở phào nói: “Ừm…con có muốn cùng ta sang Diệp gia chơi cùng với Tiểu Lăng không?”
Phu nhân Diệp gia và Hương Cẩm Lan vốn là tỷ muội kết nghĩa nên quan hệ rất tốt, họ cũng có một người con chạc tầm Liễu Nguyệt, tên Diệp Chi Lăng.
Lần đầu gặp, chính là đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán.

Nguyên nhân ư? Không nhớ nữa, hình như là vì quả trứng cút trong bánh bao.


Y làm quả trứng cút của ta rơi xuống đất, không những thế còn vô tình giẫm nát nó.

Không tức sao được.

Sau đó cha ta đến, bảo rằng hai đứa khá có duyên, hai nhà vốn đã thân giờ lại càng thân.

Lúc đầu còn gà bay chó sủa, dần dần cảm thấy nói chuyện khá hợp nhau, liền thành bắt tay làm bạn.
Diệp Chi Lăng, cái tên này cũng không thấy được nhắc đến trong truyện.

Chỉ biết gia đình y kinh doanh vải lụa, có thể nói là giàu có bậc nhất kinh đô.

Liễu lão gia y để hai bên qua lại, không cần nói cũng biết có mục đích gì.
Liễu Nguyệt cân nhắc một chút, vẫn ngật đầu nói: “Vâng.” Dù sao cũng đang rảnh, tới ngồi nói chuyện với tên họ Diệp một lúc vậy.
Diệp gia vốn cách Liễu gia cũng không tính là quá xa, đi qua chợ rồi quẹo ra vài con đường là tới nơi.

Liễu Nguyệt còn có thể tự mình tới đó nhưng Hương Cẩm Lan chắc chắn sẽ không cho..