Tất nhiên Thời Hạ không nói lời nói của Lý Hoàn cho Thẩm Nhất Thành biết.
 
Trầm ngâm vài giây, Thời Hạ nghiêng đầu nhìn Thẩm Nhất Thành, “Tôi nói đi ngang qua thì cậu tin không?”

 
 
Thẩm Nhất Thành nhìn cô chằm chằm, “Tôi nói ‘tin’ thì cậu sẽ cảm thấy chỉ số thông minh của cậu cao hơn, hay nói ‘không tin’ thì cậu sẽ cảm thấy chỉ số thông minh của cậu cao hơn?”
 
Học cách nói chuyện của cô?
 
Thời Hạ trừng mắt nhìn cậu.
 
“Cậu là Thời Hạ?” Bạn trai của Lý Hoàn ôm Lý Hoàn từ trên tường xuống, sau đó khoác vai Lý Hoàn đi tới, trên dưới đánh giá Thời Hạ rồi chậc chậc hai cái, “Đã nghe danh từ lâu, đã nghe danh từ lâu, nghe danh không bằng gặp mặt, nghe danh không bằng gặp mặt” cô gái có thể làm Thẩm Nhất Thành để ý đến, đây là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy.
 
“Làm quen nhé, tôi tên Bồng Dương, đó” Bồng Dương hất cằm về phía Thẩm Nhất Thành, “Bạn bè tốt, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”
 
Nụ cười trên mặt Thời Hạ cứng lại, cô có chút chần chờ, cho rằng bản thân nghe nhầm, “Bồng Dương?”

 
“Đúng vậy, Bồng là Bồng”
 

“Bồng trong Bồng Lai Các, Dương trong cây Dương” Giọng nói của Thời Hạ mang theo một tia run rẩy không dễ nhận ra.
 
“A? Sao cậu biết?” Bồng Dương vui vẻ cúi đầu nhìn Lý Hoàn trong ngực, “Em nói cho cậu ấy biết à?” Cái tên này của cậu vừa nói ra, mười người có mười người nghĩ là Bành Dương, Thời Hạ là người duy nhất biết chữ ‘Bồng’.
 
Nụ cười trên gương mặt Thời Hạ đã biến mất, trong ánh mắt là sự ngạc nhiên không thể che giấu.
 
Thời Hạ nhìn chằm chằm Bồng Dương nửa ngày nhằm tìm ra dáng vẻ trong trí nhớ.
 
Cho đến khi Lý Hoàn chắn trước người Bồng Dương cảnh giác nhìn cô.
 
Mặt của Thẩm Nhất Thành đã đen đến mức không thể nào đen hơn, cậu trực tiếp xoay người đi.
 
Thời Hạ rũ mắt khẽ thở dài, trong lòng có vô vàn cảm xúc phức tạp.
 
Thẩm Nhất Thành đi được vài bước thì dừng chân, sau đó xoay người đi về kéo cánh tay Thời Hạ, lạnh lùng nhìn cô, “Có đi không?”
 
“Đi.” Thời Hạ nâng tầm mắt, trong ánh mắt dường như có hơi nước.
 
Thẩm Nhất Thành sửng sốt.
 
Một người có thể thâm tình bao nhiêu?
 
Khi Thời Hạ tự hỏi vấn đề này, cô đang ngây ngốc đứng ở ban công nhìn mưa to ngoài cửa sổ.
 
Từ trường học trở về, trời mưa to tầm tã, Cẩm Thành đã rất lâu chưa có trận mưa lớn như vậy, gió thổi vào tiểu khu làm mấy cây non ngã trái ngã phải nhìn như sắp bị nhổ tận gốc.
 
Đầu mẩu thuốc lá đốt tới đầu ngón tay Thời Hạ, cô mới bừng tỉnh hoàn hồn, lại châm một điếu mới hút mạnh một hơi.
 
Bồng Dương, Bồng Dương, sở dĩ cô có ấn tượng sâu về tên của cậu ta bởi vì người hảo tâm quyên góp tiền chữa bệnh cho cô cũng tên Bồng Dương.
 
Thời Hạ mắc bệnh thận, chữa bệnh nằm viện đều cần rất nhiều tiền.
 

Thời Hạ có gì chứ?
 
Cô vừa nghèo vừa nợ người khác thì đào đâu ra tiền nằm viện chữa bệnh.
 
Chợt có một ngày bệnh viện gọi điện thoại cho cô, nói có người nộp tiền thuốc men cho cô, nói cô quay về nằm viện.
 
Thời Hạ sàng lọc lại tất cả những người quen biết cũng nghĩ không ra ai sẽ đóng tiền thuốc cho cô.
 
 Mỗi khi tiền thuốc men của Thời Hạ sắp dùng hết, người kia sẽ đúng giờ chuyển cho bệnh viện một số tiền, thậm chí người kia còn nói với bệnh viện, chỉ cần có nguồn thận, tất cả phí điều trị anh ta bao hết.
 
Làm người tốt làm đến trình độ này, Thời Hạ không tò mò cũng khó.
 
Thời Hạ dò hỏi người này rốt cuộc là ai trong bệnh viện, nhưng bệnh viện nói người kia nói không thể để lộ họ tên.
 
Nhưng Thời Hạ muốn biết thì luôn có cách.
 
Sau khi quen biết với y tá trong bệnh viện, những việc này cũng không phải khó điều tra.
 
Vì thế Thời Hạ đã biết người kia tên Bồng Dương.
 
Dòng họ rất hiếm gặp, là ‘Bồng’ trong Bồng Lai Các, mà người ta thường dùng đến chữ ‘Bành’ nhiều hơn.
 
Thời Hạ suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ tới Bồng Dương là ai.
 
Sau đó, Thời Hạ thậm chí còn không biết xấu hổ nghĩ phải chăng đó là đàn ông gặp cô ở vũ trường rồi yêu thầm cô không.
 
Sau đó, Thời Hạ lên Baidu tra mới biết được Bồng Dương này có chút danh tiếng, anh ta có một công ty trên danh nghĩa kinh doanh chất hóa học, việc làm ăn cũng khá khẩm, gia sản phong phú.
 
Nhà có vợ hiền, còn nhận nuôi hai đứa con.
 
Xem anh phỏng vấn là một người rất quan tâm gia đình, rất yêu vợ của mình.
 
Đàn ông như vậy cô hẳn chưa từng gặp qua, chứ đừng nói đến yêu thầm gì đó.
 
Hai đứa nhỏ của anh đều nhận nuôi, có thể thấy là người có tâm địa rất tốt, chắc là thuận tay làm việc thiện mà thôi.

 
Thời Hạ viết thư cảm tạ giao cho cô y tá thân quen với cô, còn dặn dò y tá sau khi cô chết thì trao lá thư kia cho truyền thông, cô không có gì để cảm tạ anh, điều duy nhất có thể làm là nói mọi người biết để anh làm việc thiện thì gặp việc thiện, để tăng mức độ nổi tiếng cho công ty anh mà thôi!
 
Thời Hạ búng điếu thuốc, không khỏi cúi đầu cười khổ.
 
Nếu cô không quen Bồng Dương, vậy còn ai quen Bồng Dương nữa?
 
Thâm tình?
 
Một người có thể vì cô mà không muốn sống.
 
Thời Hạ không chút nghi ngờ gì Thẩm Nhất Thành thích cô, thậm chí là yêu cô.
 
Nhưng phần cảm tình này đã bắt đầu từ khi nào?
 
Lại là loại tình cảm gì mới có thể kéo dài nhiều năm như vậy
 
Nếu không phải lần này bị bệnh, có lẽ cô và Thẩm Nhất Thành vĩnh viễn không bao giờ gặp lại.
 
Nếu không phải được sống lại một lần nữa, thì tất cả những gì cậu đã trả giá, Thời Hạ vĩnh viễn không biết.
 
Cô rốt cuộc đã nợ Thẩm Nhất Thành bao nhiêu?
 
Là nợ tiền
 
Nợ thận
 
Hay là vĩnh viễn nợ tình trả mãi không hết?