Lăng Nhược Tâm nghe nàng nói thế, con ngươi càng thêm sâu. Thời khắc này, rốt cuộc hắn cũng biết được cái gì gọi là "có lòng tốt mà bị hiểu thành lòng lang dạ thú". Trước giờ hắn bày mưu tính kế rất nhiều, còn hiếm khi nào lại nhắc nhở ai đó. Không ngờ lần đầu tiên hắn có lòng tốt nhắc nhở, thì ai đó kia lại chẳng hề cảm động. Hắn thản nhiên cười nói: "Ta chỉ là có lòng tốt nhắc nhở cô vậy thôi, tránh cho việc sau này cô hối hận lại oán trách ta."

Thanh Hạm không kìm được, cười ha hả, hắn có lòng tốt như thế từ bao giờ vậy? Hối hận à? Cả đời này, cho đến bây giờ, điều khiến nàng hối hận nhất là ngày đó đã đùa giỡn hắn, nàng thì chịu khổ, còn hắn được lợi lớn như vậy rồi, còn chỉnh nàng thê thảm như thế, cái thói đời gì đây??? Giờ hắn lại nhắc nàng rằng Tần Phong Dương kia không phải người tốt, nàng thật sự không thể tin được hắn có lòng tốt như vậy.

Có lẽ tiếng cười của Thanh Hạm quá lớn, cũng quá tùy tiện, khiến Lăng Nhược Tâm không nhịn được bèn hỏi: "Cô cười cái gì?"

Một lúc sau Thanh Hạm mới ngừng cười, nói: "Ta cười người ác thì ra cũng biết sợ ai đó, Lăng Đại tiểu thư hung ác vô tình mà cũng có lúc cúi đầu, ta còn tưởng huynh rất cao ngạo cơ! Thì ra cũng chỉ dám bắt nạt những người không quyền không thế như chúng ta!" Nàng vốn cũng không định trêu chọc tên Tần Phong Dương gì gì kia, nhưng lời nói của hắn lại khiến nàng không khỏi tò mò, tên Tần Phong Dương kia rốt cuộc có lai lịch thế nào?

Lăng Nhược Tâm bực bội, nếu biết trước nàng ta sẽ phản ứng thế này thì hắn đã không thèm nhắc nhở nàng rồi. Hắn ngồi trong xe ngựa, hừ một tiếng rồi không để ý đến nàng nữa. Thanh Hạm thấy hắn không nói lời nào, không kìm được lại ghé sát vào xe hỏi: "Rốt cuộc tên Tần Phong Dương đó là ai mà cả huynh cũng sợ hắn?"

Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nói: "Cô quan tâm hắn là ai làm gì, chỉ cần cô nghe lời ta là được rồi. Không phải ta sợ hắn, chỉ là không muốn có quan hệ gì với hắn thôi. Hắn cũng không phải người lương thiện, cô tự mà giải quyết cho tốt." Nhưng hắn dám khẳng định, nàng chắc chắn không phải là một người biết ngoan ngoãn nghe lời, thế nào cũng có ngày gây chuyện.

Thanh Hạm làm mặt xấu, bĩu môi, vốn còn có chuyện muốn hỏi hắn, nhưng thấy có người khác ở đây, liền cố nhịn xuống, sau này có cơ hội sẽ hỏi hắn sau vậy.

Xe ngựa dừng lại trước cửa một công xưởng, Thanh Hạm nhìn thấy mấy chữ 'Xưởng thêu Cẩm Chức'. Nàng còn đang thầm thắc mắc Lăng Nhược Tâm đến phường thêu làm gì, thì đã thấy hắn đưa một bàn tay nhỏ trắng nõn ra vén rèm xe, Võ Ấn vô cùng nịnh bợ, vội vàng chạy đến định đỡ hắn xuống xe, nhưng bị hắn trừng mắt, rồi liếc Thanh Hạm một cái, thản nhiên nói: "Võ thị vệ, ta đã nói rồi, từ nay về sau, Đoàn thị vệ sẽ đỡ ta xuống xe, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi."

Võ Ấn nghe hắn nói vậy, bỗng thấy xấu hổ, hung hăng trừng mắt lườm Thanh Hạm một cái, trong ánh mắt đầy vẻ ghen ghét, nhưng vẫn nghe lời, lùi sang một bên.

Thanh Hạm vừa nghe hắn nói vậy, lập tức giật mình, không phải hắn lại muốn đâm nàng đấy chứ?! Nàng buột miệng nói: "Cô là đồ biến thái, có người muốn đỡ cô, cô không cần, lại cố tình muốn ta đỡ là sao!"

Lần này Lăng Nhược Tâm không hề cười, gương mặt tuyệt mỹ lạnh như băng, hừ một tiếng nói: "Ở Huyến Thải sơn trang, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, ngươi cũng không ngoại lệ!" Dứt lời, hắn lạnh lùng nhìn nàng.

Không biết vì sao, Thanh Hạm nhìn khuôn mặt lạnh như băng kia của hắn, bỗng thấy hoảng sợ, toàn thân hắn tản ra một khí chất khiến người ta không biết vì sao mà sợ hãi, không kìm được mình phải nghe theo lời hắn. Nàng không tự chủ bước tới, dìu hắn xuống xe ngựa, đến lúc vừa chạm vào bàn tay lạnh lẽo của hắn, nàng mới chợt bừng tỉnh, trong lòng lại sinh ra sự đề phòng, sợ hắn sẽ lấy kim thêu đâm nàng. Nhưng lúc này, hắn lại không có động tĩnh gì cả, chỉ để nàng đỡ hắn xuống xe thôi.

Sau khi xuống khỏi xe ngựa, Lăng Nhược Tâm nói: "Đoàn thị vệ, hôm nay ngươi theo ta kiểm tra phường thêu." Dứt lời, cũng để nàng có cơ hội cự tuyệt, hắn quay người, chậm rãi đi vào trong.

Thanh Hạm quay sang làm mặt quỷ với hắn, hơi không tình nguyện, nhưng cũng thấy ngạc nhiên, nàng chưa bao giờ đến phường thêu, không biết nó thế nào, nên nhanh chân bước theo Lăng Nhược Tâm. Vừa đi vào, nàng đã bị dọa đến hoảng hồn. Bên trong là một căn phòng rất lớn, có hơn mười cô gái ngồi đó, đều đang tập trung thêu đồ của mình. Những bàn tay trắng nõn, thon dài thoăn thoắt trên vải thêu, đúng là một hình ảnh tuyệt mỹ!

Người quản sự vừa nhìn thấy Lăng Nhược Tâm đến, vội vàng đứng dậy hành lễ với hắn, dẫn hắn vào một căn phòng tao nhã lịch sự, nói: "Đại tiểu thư tới kiểm tra sổ sách hay tới kiểm tra tiến độ công việc ạ?" Quản sự kia là một người phụ nhân trung niên tầm bốn mươi tuổi, trên mặt đã có vài nếp nhăn, hai mắt sáng ngời, nhìn rất khôn khéo.

Lăng Nhược Tâm thản nhiên nói: "Hôm nay ta tới đây, thứ nhất…… là không kiểm tra sổ sách, thứ hai cũng không phải kiểm tra tiến độ công việc. Ta chỉ muốn hỏi bà một chút, tháng trước vì sao khoản chi tiêu lại tăng đột biến như thế?" Giọng nói tuy không lớn nhưng rất uy nghiêm.

Từ đại nương nao nao, sắc mặt hơi tái đáp: "Đó là khoản bà hai dùng để mua một súc tơ lụa thượng đẳng, nói là dùng để tặng cho sinh thần của Tri phủ đại nhân." Bà hai chính là Trình Ngọc Nghiên, muội muội của Lăng Ngọc Song, cũng là dì của Lăng Nhược Tâm.

Lăng Nhược Tâm hỏi: "Ta đã từng nói gì với bà?"

Sắc mặt Từ đại nương càng tệ hơn: "Đại tiểu thư đã từng nói, mỗi một khoản chi ra đều phải có dấu ấn của Đại tiểu thư, phải được sự cho phép của Đại tiểu thư mới được mua. Nhưng mà, do bà Hai phân phó, nên ta cũng không dám không nghe theo."

Lăng Nhược Tâm hừ lạnh: "Được lắm, các người nghe lời bà Hai, coi lời của ta như gió thoảng bên tai phải không? Bà Hai là đương gia hay ta là đương gia?" Tiếng hừ lạnh chứng tỏ hắn đang tức giận, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh. Từ đại nương bị dọa đến run rẩy cả hai chân.

Từ đại nương nói: "Đương nhiên Đại tiểu thư là đương gia, nhưng……"

Lăng Nhược Tâm trừng mắt nhìn bà, khiến bà không nói nốt được câu sau nữa, chỉ đành nhận lỗi: "Là lỗi của ta, xin Đại tiểu thư trách phạt!"

Lăng Nhược Tâm không để ý đến bà, lại hỏi tiếp: "Những đồ thêu để tiến cống lên Hoàng gia thế nào rồi?"

Sắc mặt Từ đại nương lại thay đổi lần nữa: "Vì chất lượng của những sợi tơ chọn mua lần trước không phù hợp để làm đồ thêu Hoàng gia, nên ta đã đặt mua lại, hôm nay vừa chuyển đến, ta đã sắp xếp các cô nương làm rồi, chắc là cuối tháng này có thể hoàn thành."

Lăng Nhược Tâm nhìn bà chằm chằm nói: "Cái gì gọi là không phù hợp? Chẳng lẽ ta không chi bạc cho các người đi mua hay sao? Tại sao không báo lại cho ta sớm? Chắc là? Cái gì mà chắc là? Bà có thể chậm trễ thời gian giao đồ cho Hoàng gia hay sao?" Dứt lời, tay hắn nhẹ nhàng gõ lên bàn.

Một động tác nhỏ lại dọa Từ đại nương kia sợ hãi quỳ sụp xuống: "Đại tiểu thư, ta biết sai rồi, không phải là ta không muốn báo lại, mà Bà Hai nói phải tiết kiệm một chút, bên phía Hoàng cung đã có sắp xếp rồi, chất lượng có kém một chút cũng không sao. Nhưng ta thấy sợi tơ kia thật sự không thể dùng được, nên mấy ngày trước mới cấp tốc đặt mua lại sợi tơ bên xưởng tơ Kim Ti, không ngờ bọn họ lại thiếu mất vài màu, nên hôm nay hàng mới được chuyển đến. Hàng vừa đến, ta đã lập tức sai người làm lại rồi, mong Đại tiểu thư nương tay!"

Lông mày Lăng Nhược Tâm nhíu chặt lại, gõ bàn vài cái rồi nói: "Bà Hai, lại là bà Hai, ta nhắc bà lần cuối, nếu sau này còn giấu ta chuyện gì, thì bà cứ về thẳng nhà mà ôm cháu đi!"

Từ đại nương gật đầu lia lịa nói 'vâng', Lăng Nhược Tâm nhìn bà rồi nói tiếp: "Ảnh hưởng của dì đúng là vượt qua dự đoán của ta, việc này cũng không thể hoàn toàn trách bà được, nhưng bà biết rõ mọi chuyện mà lại không báo lên, cũng là bà sai. Nếu thật sự làm chậm trễ hàng tiến cống lên Hoàng gia, thì bà cũng không thể gánh nổi. Như vậy đi, tạm thời trừ lương tháng này của bà, nếu trước cuối tháng có thể làm xong, thì bà hãy tới gặp ta lĩnh tiền lương. Từ đại nương, bà làm ở Huyến Thải sơn trang cũng vài chục năm rồi, không dễ dàng gì, lần sau đừng hồ đồ như thế nữa, đứng lên đi!"

Thanh Hạm nhìn Từ đại nương đứng dậy, vẻ mặt vô cùng biết ơn, khiến nàng không khỏi có chút cảm thán, Lăng Nhược Tâm này đúng là hồ ly. Lúc xử lý người khác cũng vừa như ban ân, vừa nghiêm phạt, hợp tình hợp lý khiến người ta phải khâm phục khẩu phục.

***