Thấy những người này đến ào ào, rồi chưa được một khắc đã kéo đi hết, Thanh Hạm vốn đang tính lấy Lưu Quang Dật Thải ra đổi ngọc bội của mẹ về, giờ cũng hơi do dự. Với sự hiểu biết của nàng về Lăng Nhược Tâm, giờ có lẽ hắn đang rất buồn phiền. Nhưng mà nàng cũng rất tò mò, sao lại nghiêm trọng đến mức liên quan đến cả chuyện kháng chỉ, còn chuyện mười năm trước là chuyện gì?!

Khi Thanh Hạm quay về Miên Dung cư, Lăng Nhược Tâm đang ngồi bên bàn cạnh cửa sổ, trên bàn bày trà cụ, nhưng nước trong ấm đã cạn sạch, hắn ngồi yên bất động, giống như đang nghĩ ngợi chuyện gì. Nhìn dáng vẻ của hắn, hơi cô tịch, lại hơi phiền muộn, khiến Thanh Hạm cũng cảm thấy thương tiếc. Đôi mày thanh tú của mỹ nhân nhíu chặt làm cho lòng người như thắt lại. Dù nàng biết rõ hắn là nam nhân, nhưng vẫn không kìm được mà nảy sinh sự thương xót. Nàng đi tới, nhấc ấm nước lên, cũng không quan tâm gì mà nghệ thuật pha trà, chỉ đơn giản đổ thêm nước vào ấm thôi.

Lá trà trong ấm là trà mới, vừa ngâm nước sôi, hương trà liền toả ra khắp phòng. Lăng Nhược Tâm nhìn hành động của nàng, khoé miệng hơi cong lên nói: “Lá trà thượng hạng như vậy mà bị cô phá huỷ, đúng là quá đáng tiếc!”

Thanh Hạm không biết gì về trà đạo, bĩu môi nói: “Bị phá huỷ gì chứ? Sao ta lại thấy rất thơm nhỉ?”

Lăng Nhược Tâm cười khẽ, cũng không giải thích, dù sao hắn biết, giải thích với nàng chỉ phí công. Hắn lấy trong ngực áo ra một vật, đặt lên bàn nói: “Không phải cô vẫn muốn lấy lại ngọc bội của mẹ sao? Trả cô này.”

Thanh Hạm cầm miếng ngọc bội lên, vô cùng vui mừng, vội nhét vào trong ngực áo, xong nghĩ lại, lại thấy không đúng, liền hỏi hắn: “Sao tự dưng huynh lại tốt bụng đột xuất thế? Trả lại ngọc bội cho ta, chẳng lẽ huynh không sợ ta vỗ mông bỏ chạy hay sao?”

Lăng Nhược Tâm thản nhiên nói: “Ta vốn còn định trêu chọc cô thêm một thời gian nữa, nhưng giờ ta chơi chán rồi, nếu cô muốn thì cứ việc rời đi.” Tuy sống cùng với nàng chưa bao lâu, cũng thường bị nàng chọc cho tức muốn chết, nhưng sự tình bây giờ, đã phiền phức hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, nếu cứ cương quyết giữ nàng bên cạnh cũng không có ý nghĩa gì. Trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác bi thương, cả đời này của hắn nhất định là phải chịu sự cô đơn không người chia sẻ. Cảm xúc khác thường đang dâng lên từ đáy lòng, cũng nên chôn vùi đi thôi…

Thanh Hạm nhất thời không thể tiếp nhận nổi. Sự chuyển biến của hắn có phải là quá nhanh không? Mấy hôm trước vẫn còn uy hiếp nàng, nếu nàng dám rời đi, hoặc không nghe lời, hắn sẽ giáo huấn nàng thật nghiêm khắc, hơn nữa còn đập nát ngọc bội của mẹ nàng. Thế mà lúc này, hắn chẳng những trả lại ngọc bội cho nàng, còn nói nàng có thể rời đi bất cứ lúc nào! Nàng vốn muốn uy hiếp hắn, nói cho hắn biết nếu không ngoan ngoãn trả lại ngọc bội cho nàng, nàng sẽ phá huỷ Lưu Quang Dật Thải. Nhưng mà hắn tự nhiên trả lại như vậy, lại khiến nàng không biết phải làm sao, lời uy hiếp muốn nói ra cũng nuốt thẳng vào bụng.

Nàng kỳ quái nhìn hắn, còn hắn chỉ chậm rãi uống trà, không để ý đến nàng. Đang giữa mùa hè, sau giờ ngọ, trời hơi oi bức, không khí cũng yên lặng, ngưng tụ lại… Ngoài cửa sổ bỗng loé chớp, chân trời vang lên một tiếng sấm rền vang, trời vừa nắng chang chang, vậy mà mây đen lại ùn ùn kéo đến, mưa nhanh chóng rơi xuống tí tách, đổ xuống lá cây chuối tây ngoài cửa sổ, tẩy sạch những bụi bẩn bám vào suốt bao ngày thiếu mưa. Mưa cũng dần che đi hết mùi bụi bặm trên mặt đất, mang theo chút hơi ẩm, chút sinh khí, khiến lòng người thanh thản hơn.

Nhìn vẻ mặt Lăng Nhược Tâm trong hơi ấm của tách trà, Thanh Hạm cảm thấy hơi không chân thực. Dáng vẻ lúc trước nhìn rất gian trá, âm hiểm, bây giờ cũng trở nên gần gũi hơn rất nhiều. Nàng bỗng nghĩ ra gì đó, liền nói: “Lăng Nhược Tâm, không là vì Huyến Thải sơn trang sắp gặp đại hoạ, nên huynh mới muốn thả ta đi đấy chứ?”

Lăng Nhược Tâm nhìn nàng một cái: “Xem ra cô cũng không ngốc như ta nghĩ.” Thấy Thanh Hạm đang chu miệng định phản bác, hắn lại nói tiếp: “Ta không vĩ đại như cô nghĩ, nhưng nói thẳng ra, thì chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận gì, không cần phải lôi cô vào chỗ chết cùng ta. Nếu cô muốn đi thì cô cứ đi đi.” Dứt lời, hắn lại nhấp một ngụm trà nhỏ.

Hắn nói như vậy, ngược lại lại khơi dậy lòng hiếu kỳ của Thanh Hạm, nàng không nhịn được, liền sáp lại gần hắn: “Ước hẹn mười năm trước rốt cuộc là cái gì vậy? Lưu Quang Dật Thải là chuyện gì nữa? Còn nữa, quan hệ của huynh và Thái tử rốt cuộc là thế nào? Tên Tần Phong Dương kia tại sao lại làm khó huynh?”

Thấy cái đầu nhỏ xinh của nàng gần sát bên hắn, đôi mắt đen to tròn chứa đầy sự tò mò, bộ dạng vô cùng đáng yêu, khiến hắn khẽ đưa tay lên nhẹ nhàng gõ đầu nàng một cái rồi nói: “Cô quan tâm đến ta như thế từ bao giờ vậy? Không phải là luyến tiếc không muốn rời khỏi ta đấy chứ?” Động tác của hắn cực kỳ nhẹ, cũng tràn đầy yêu thương.

Thanh Hạm thấy hắn cốc đầu nàng, trong lòng đã kêu gào ầm ĩ, biết là trốn không thoát, không biết vì sao hắn lại ra tay với nàng, nhưng càng không ngờ hơn là động tác của hắn lại nhẹ nhàng như thế, cốc vào đầu không đau chút nào cả. Có điều, lời nói của hắn rất mờ ám, tự dưng lại khiến mặt nàng đỏ hồng lên, hừ một tiếng nói: “Ai luyến tiếc gì huynh chứ, cha ta vẫn còn đang ở Huyến Thải sơn trang, nếu Huyến Thải sơn trang mà xảy ra chuyện lớn gì, ta cũng không thể bỏ mặc cha ta lại được.”

Ánh mắt Lăng Nhược Tâm tối sầm lại, ý cười trên mặt không giảm đi: “Nhưng mà, cô hỏi liền một lúc nhiều chuyện như vậy, cô muốn ta phải trả lời thế nào?! Ta chỉ có thể nói, nếu chuyện này không xử lý tốt, thì Huyến Thải sơn trang sẽ tan thành mây khói.”

Thanh Hạm hơi kinh hãi hỏi: “Nghiêm trọng thế sao?”

Lăng Nhược Tâm lẳng lặng uống trà, im lặng thay cho đồng ý. Bộ dạng hắn khiến Thanh Hạm rất sốt ruột. Tuy tình cảm của nàng và cha không thân thiết lắm, nhưng dù sao đó cũng là cha ruột của nàng, Thanh Hạm giật tách trà trong tay hắn: “Huynh nói hết mọi chuyện đi rồi hãy uống trà!”

Lăng Nhược Tâm thản nhiên nói: “Không phải cô cũng biết chuyện Lưu Quang Dật Thải sao, mà chuyện ta và Tần Phong Dương nói, cô cũng đã nghe rồi, ta còn phải giải thích gì nữa?” Dứt lời, hắn lại giật lại tách trà, tiếp tục uống. Hắn vốn muốn nói chuyện tử tế với nàng, nhưng sau câu nói kia, trong lòng hắn không hiểu sao lại cảm thấy thất vọng, vì thất vọng nên cũng chẳng muốn nhiều lời nữa.

Thanh Hạm sửng sốt, đôi mày thanh tú nhướng lên, giận dữ nói: “Huynh nghe lén ta và Tô Dịch Hàn nói chuyện!”

Lăng Nhược Tâm nhìn nàng một cái nói: “Toàn bộ Huyến Thải sơn trang này đều là cả ta, sao ta lại phải nghe lén hai người, ta quang minh chính đại nghe đấy!”

Cơn tức của Thanh Hạm càng tăng lên, vội hít sâu một hơi: “Hôm nay ta không muốn cãi nhau với huynh, ta chỉ muốn biết cha ta liệu có an toàn hay không thôi?!”

Lăng Nhược Tâm cười: “Ta cũng không muốn cãi nhau với cô, chỉ tại cô kích động đấy chứ. Cha cô có an toàn hay không thì cô không nên hỏi ta, mà nên thì hỏi cha cô thì hơn. Giờ Lưu Quang Dật Thải đã mất, hơn nữa còn không biết tung tích ở đâu, cho nên, một tháng sau ta căn bản là cũng không thể làm ra một tấm Lưu Quang Dật Thải khác. Một tháng sau, có lẽ ở Phượng Dẫn quốc này cũng không còn tồn tại một nơi gọi là Huyến Thải sơn trang nữa. Nếu cha cô không cố tình rời đi, thì ta cũng không có cách nào cả.”

Thanh Hạm càng ngỡ ngàng hơn, với độ trung thành của cha nàng đối với Huyến Thải sơn trang mà nói, thì không thể nào khuyên ông rời khỏi đây được. Nàng hơi bối rối, hít thật sâu rồi nói: “Nếu ta có thể tìm Lưu Quang Dật Thải về giúp huynh, thì có phải Huyến Thải sơn trang sẽ không sao không?”

Hết chương 41.



***