Đề cử quyền sách Nhân sinh hung hãn đọc giả có thể đi xem

Tô Thi Hàm không khỏi nở nụ cười rồi lấy điện. ra ngày hôm

thoại di động ra, mở tới phần ghi nhớ vi nay và sau đó thêm một câu: Lần thứ nhất mình và Tân Lãng hôn nhau.

Rõ ràng là ghi nhớ nó lại trên điện thoại thế nhưng Tô Thi Hàm vẫn cảm thấy sẽ thú vị hơn nếu là ghi chép bằng tay, trong đầu cô không ngừng hồi tưởng lại hình ảnh vừa nãy khiến tim lại một lăn nữa đập nhanh.

Tô Thi Hàm che ngực nói khẽ: "Tô Thi Hàm! Ngươi có còn chút liêm sỉ nào không đây!”

Nói xong cô lại không nhịn được bật cười.

Từ trong thang máy đi ra, tâm tình kích động đã giảm bớt một chút. Tô Thi Hàm đứng ở dưới lầu, hồi tưởng lại hết thảy chuyện vừa mới xảy ra không khỏi cong đôi môi hồng lên.

Tô Thi Hàm có chút ảo não rũ bả vai xuống lẩm bẩm nói: “Tô Thi Hàm, mày cũng quá vô dụng đi. Lần thứ nhất hôn nhau thế mà mới 10 giây đã không thở nổi, nếu mày kiên trì thêm một chút nữa nhất định Tân Lãng sẽ còn hôn lâu hơn”

“Lần sau, nhất định lần sau mày phải cố gắng hơn chút!”

Tô Thi Hàm quyết định, cô muốn đi học bơi lội. Bởi vì học bơi đầu tiên là phải học nín thở trước, chỉ cần mình có thể nín thở càng lâu thì vậy là đã có thể hôn nhau với Tân Lãng lâu hơn.


Nghĩ như vậy xong Tô Thi Hàm cũng đã tỉnh táo lại. Bởi vì trong lòng tràn ngập sự ngọt ngào nên bước. chân của cô không khỏi trở nên nhẹ nhàng hướng đi về phía trường học.

Ki thi cuối kỳ của đại học Thượng Hải là kỳ thi tập. rung, cho nên dù là năm nhất hay năm thứ tư thì ngày. hôm nay đều phải về trường để tham dự kỳ thi.

Tô Thị Hàm đi tới phòng học lâu ngày đã không. đến, lúc vừa vào cửa lập tức gây nên sự chú ý của các. bạn học cùng lớp, mọi người đều vây quanh cô.

Các bạn học nhìn thấy Tô Thi Hàm trong mắt cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Không nghĩ tới gần một năm không gặp nhưng một chút, ngồi đây lèm bà lèm bèm thì có gì hay đâu!"

Bị Lưu Hi mắng thẳng mặt như vậy, nữ sinh lập tức không vui nói: “Như nào? Tôi nói sai sao? Tô Thi Hàm không tới trường một học kỳ, giờ lại muốn thi cuối kỳ. Nói rõ ra là không học thì chắc chắn sẽ rớt tín chỉ!”

Lúc này Lương Tiểu Khiết nhíu mày nói: “Ngươi nói bậy bạ gì vậy? Thi Hàm là học sinh giỏi, không dễ rớt tín chỉ như vậy đâu!"

Lưu Hi nói thẳng: “Có một số người không chỉ học tập không ra đâu mà trí nhớ cũng chẳng ra gì. Thi Hàm đã học đủ học phần đủ tiêu chuẩn học năm hai trở lên, nhà trường phê duyệt cho cô ấy không căn lên lớp. Chỉ là một kỳ thi cuối kỳ nho nhỏ mà cậu cũng phải bận tâm lo lắng dùm cho sinh viên giỏi sao, không bằng tự lo cho chính bản thân mình thì tốt hơn! Học kỷ trước cậu còn nợ hai môn thế mà còn có mặt mũi đi nói người đạt điểm tối đa à!"

Sắc mặt nữ sinh biến đổi nhưng mà Lưu Hi nói là. sự thật, cho nên cô không côn lời nào để nói, chỉ có thể cau mày tức giận dậm chân, không nói thêm gì nữa.

Ba người bạn cùng phòng ngồi ở bên cạnh Tô Thỉ Hàm, Từ Tĩnh nói: “Thi Hàm, cậu đừng nghe những. người kia nói bậy bạ, chúng tớ tin tưởng cậu chắc chắnsẽ không có vấn đề gì”

Tô Thi Hàm nhẹ nhàng gật đầu, đối với kì thi ngày hôm nay trong lòng nàng đã có dự tính.

Giáo viên gác thi rất nhanh đã vào lớp, trong phòng học cũng im ẳng lại.

Sau khi bài thi được phát ra, Tô Thi Hàm liếc mắt nhìn đề rồi cúi đầu viết.

Bài thi được làm trong hai giờ nhưng Tô Thi Hàm chỉ tốn một giờ đã làm xong. Cô đem bài thi lật qua đặt lên bàn, giơ tay ra hiệu cho giám thị mình muốn nộp bài sớm.

Giáo viên gác thí nhìn đồng hồ một chút, cách giờ kết thúc còn một tiếng nhưng bởi vì là Tô Thi Hàm nên giám thị cũng không nói gì, đi tới xem bài thi rồi ra hiệu Tô Thi Hàm có thể đi ra.

Tô Thi Hàm từ trong phòng học thoải mái bước ra khiến những bạn học khác không khỏi phải nhìn qua.


Có người nhỏ giọng nói: “Không hổ danh là thủ khoa, mình làm chưa được một nửa bài thì thủ khoa đã làm xong bài rồi!"

Nữ sinh vừa nãy nghe được câu này, lông mày nhíu lại, trong lòng âm thầm nghĩ, bài thi của ai cũng như ai tại sao học kỳ này Tô Thi Hàm không đi học nhưng chỉ loáng một chút đã rất nhanh làm xong?

Chắc chắn là viết linh tinh, còn cố ý nộp bài thi sớm chủ yếu là gây chú ý mà thôi!

Hừ, khẳng định là sẽ rớt tín chỉ!

Buổi sáng phải thi hai môn. Mặc dù Tô Thi Hàm làm xong sớm nhưng vẫn phải đợi đợt thi thứ hai, thế là cô đi đến thư viện bên cạnh tòa nhà dạy học yên lặng chờ đợi đợt thi sau.

Trong nhà thì Tân Lãng cũng không rảnh rỗi. Sau khi Tô Thi Hàm đi hẳn lập tức suy nghĩ đến chuyện nghĩ hè về nhà, bởi vì nó chỉ còn cách một vài ngày.

Mang theo 3 đứa nhỏ ngồi xe lửa tốc hành chắc. chẩn là không được. Bởi vì nhà ga là nơi đông người, là nơi rất hay xảy ra trường hợp bắt cóc trẻ em, 3 đứa nhỏ. nhà hắn rất dễ bị bọn buôn người để mắt tới

Thế là hẳn dự định sẽ mua vé máy bay từ Thượng Hải về Quảng Châu.

Trước lúc chuẩn bị xác nhận đặt vé thì hẳn nhớ tới tụi nhỏ nhà hắn mới chỉ hơn hai tháng, còn chưa tới 3 tháng, không biết có thể hay không đi máy bay. Thế là hẳn chọn một công ty hàng không rồi gọi tới đường dây tổng đài khách hàng để hỏi ý kiến.“Thưa ngài! Chúng tôi không khuyến khích trẻ nhỏ hai tháng tuổi đi máy bay. Bởi vì lúc máy bay cất cánh và hạ cánh, trong quá trình đó âm thanh sẽ rất ồn, rất nhiều bé nhỏ không thế thích ứng được”

“Được! Cảm ơn cô”

Tân Lãng cúp điện thoại, nhìn giao diện xác nhận đặt vé, hẳn quyết định tất đi.

Đối với chuyện có thể gây ra tai họa ngầm cho tụi nhỏ chắc chắn hẳn sẽ không làm.


Không thể ngồi máy bay, xe lửa tốc hành cũng không được, xem ra chỉ có thể tự lái xe trở về.

Cũng may lúc hẳn 18 tuổi đã lấy được băng lái Thường thì lúc nghỉ đông và nghỉ hè hắn lái xe của người thân để làm chuyển phát nhanh. Dù cho không được xem như là tài xế lão luyện nhưng mà lái xe lên xa lộ thì hắn vẫn dư sức làm được.

Tân Lãng nghĩ xong lập tức bắt đầu tình toán tiền tiết kiệm hiện có của nhà hắn.

Tiền trong tay của mình, trừ ra tiền thuê phòng, tiền trang trí, tiền thuê cửa hàng cùng với sinh hoạt phí tiêu xài trong khoảng thời gian này thì bây giờ còn lại 200.000. Cộng với trước đó Triệu Phi Vũ của Vũ Quán Quán Đường đưa 200.000 làm tiền tạ tội, rồi mấy ngày.

nay cửa hàng thu vào được 24.000 còn có tiền sinh hoạt ba gửi cho là 5.000, tổng cộng có 430.000.

Trong tay có 430.000, mua một chiếc xe giá dưới 400.000 thì không thành vấn đề.

Ba đứa nhỏ trong nhà nếu di chuyển mà không có. xe đúng thật là bất tiện.

Sau khi chuẩn bị mua xe, Tân Lãng quyết định lái xe đến Quảng Châu.

Hắn mở bản đồ nhìn khoảng cách từ Thượng H: đến Quảng Châu, toàn hành trình gần 1.300km, lái xe phải tốn 13 tiếng. Trên đường còn có thể gặp tình. huống kẹt xe hoặc các loại tình huống đặc biệt khác, rồi lúc mệt mỏi lái xe cũng không an toàn. Thế là Tân Lãng quyết định tới lúc đó sẽ kiếm chỗ nào đó ở lại một đêm, ngày hôm sau sẽ thẳng tới Quảng Châu.