Chờ sau khi mua quà cho hai người mẹ xong, Tân Lãng lại bảo nhân viên cửa hàng đề cử một số đồ rang điểm thích hợp cho Tô Thi Hàm. Tô Thi Hàm tỏ ý không căn, thế nhưng thấy thái độ Tân Lãng kiên quyết, cô cũng chỉ có thể chọn lấy một bộ.

Căm ba bộ đồ trang điểm từ trong cửa hàng

Chanel đi ra, Tô Thi Hàm nằm tay của Tân Lãng, nụ cười trên mặt không giấu được sự hạnh phúc.

Hai người họ rời đi chưa được bao lâu thì ông Tô cũng đến cửa hàng Chanel.

Ông ấy hoàn toàn dựa theo danh sách để mua, những nhãn hiệu này Phương Nhã Nhàn đã chỉ định, mà Tô Thi Hàm cũng chọn những nhãn hiệu mà mẹ cô thường dùng, nên tất nhiên đồ mà hai người mua đều giống nhau.

Lần này, ông Tô lại lần nữa nghe được nhân viên cửa hàng thảo luận chuyện của Tô Thi Hàm và Tần Lãng. Lời nói không khác gì so với nhân viên ở cửa hàng Kiều Thi Vận, trọng điểm cũng là người một nhà hạnh phúc, ba nhóc sinh ba cũng cực kì đáng yêu.

Sinh ba là chuyện rất hiếm gặp. Trung tâm thương mại Thái Cổ lớn như vậy, chỉ sợ cũng không tìm ra cặp thứ hai có thể sinh ba. Hơn nữa bố mẹ đều xinh đẹp, cho nên đối tượng mà nhân viên của hai cửa hàng nói đến chắc chắn là cùng một gia đình.

Ông Tô không nhịn được có chút nghỉ ngờ, những đồ mà đôi vợ chồng trẻ này mua, sao lại giống những thứ mà vợ ông ấy liệt kê trong danh sách như vậy chứ?

Vừa nãy ông ấy cũng không mất nhiều thời gian ở cửa hàng Kiều Thi Vận, trả tiền xong lập tức đến đây. Cho nên đôi vợ chồng trẻ dẫn theo ba nhóc sinh ba kia chắc hắn cũng từ cửa hàng Kiều Thi Vận đi ra, rồi đi thẳng đến cửa hàng Chanel


Cũng trùng hợp quá rồi!

Lúc này, Tân Lãng và Tô Thi Hàm đi tới tiệm trang sức Chu Sinh Sinh.

Muốn đến gặp phụ huynh đương nhiên phải mua nhiều quà cáp. Lúc nãy mua đồ trang điểm chỉ tốn hơn sáu nghìn tệ, số tiền đó không đáng kể. Bây giờ mua trang sức, mới căn phải tiêu tốn một số tiền lớn.

Tô Thi Hàm tiến vào Chu Sinh Sinh, vốn định là đi thẳng đến quầy vàng để mua quà cho trưởng bối. Thế nhưng Tân Lãng lại giữ cô lại, kéo cô đến quầy nhẫn kim cương.

Tô Thi Hàm khó hiểu: "Không phải chúng ta mua quà cho hai mẹ à? Nhẫn kim cương không thích hợp lắm đâu?”

Tần Lãng nói: "Đồ ngốc! Cái nhẫn kim cương này đâu phải mua cho hai mẹ, mua cho em mà”

Gương mặt Tô Thi Hàm đỏ lên, một lúc sau mới nói: “Em không cần đâu, hôm nay chúng ta đến đây chủ yếu là để mua quà cho trưởng bối, Tần Lãng, anh không cần mua cho em đâu."

Tuy ngoài miệng cô nói vậy, nhưng thấy Tân Lãng làm chuyện gì cũng nghĩ đến cô, trong lòng Tô Thi Hàm cảm thấy rất ngọt ngào.


“Tân Lãng nắm lấy bàn tay cô, nói: “Sắp đến gặp cha mẹ rồi, sao có thế để ngón tay của mẹ bọn trẻ nhà chúng ta vẫn trống không cơ chứ?"

Tô Thi Hàm nhìn ngón tay nhỏ thon dài của chính mình, trong lòng giống như bị thứ gì đó đụng phải, nhịp tìm cũng nhanh hơn vài phần.

Tần Lãng không để cô nói thêm gì nữa, trực tiếp kéo cô đến quầy hàng.

"Xin chào, hai người muốn xem nhẫn kim cương ư? Trong cửa hàng của chúng tôi có rất nhiều mẫu mã và kích thước, không biết hai vị muốn xem nhẫn kim cương bao nhiêu ca-ra?” Nhân viên cửa hàng cười hỏi.

Tô Thi Hàm nhìn nhẫn kim cương trong quầy, hai mắt sáng lên.

Tân Lãng nhìn thấy hết những biểu cảm của cô, trong lòng hẳn thầm nghĩ. Phụ nữ lúc nào cũng thích những đồ vật sáng lấp lánh, xem ra hân dẫn Tô Thi Hàm đến đây là một quyết định chính xác.

“Không lấy loại đính kim cương vụn, cô đi lấy mấy chiếc nhẫn một cara ra đi” Tân Lãng nói.

Tô Thi Hàm vội kéo cánh tay hẳn, khẽ thì thăm: “Tân Lãng! Không cần lớn vậy đâu, chỉ cần mấy phân là được rồi, mấy chiếc ở trong quầy này nhìn cũng rất đẹp."


Cô biết rõ, nhẫn kim cương mấy phân và nhẫn kim cương một caza, giá trị chênh lệch không phải nhỏ. Lúc trước có một nữ diễn viên đã nói, những viên kim cương từ một ca+a trở xuống đều là kim cương vụn, do đó không đáng tiền.

Tân Lãng nói: "Nhẫn kim cương là nhẫn đính hôn, tất nhiên là phải mua chiếc tốt nhất. Có điều sự nghiệp của chúng ta vừa mới bắt đầu, lại vừa mới mua xe xong. Trong tay của chúng ta không có nhiều tiền nên chỉ có thể mua cho em nhẫn kim cương một ca-ra. Sau này anh kiếm được tiền rồi, sẽ đổi chiếc tốt hơn cho em."

Hắn căm bàn tay của Tô Thi Hàm, nhẹ nhàng x0a nắn những ngón tay thon dài nhỏ nhắn của cô: “Bàn tay của Thì Hàm đẹp như vậy, chiếc nhẫn dù tốt đến đâu cũng không xứng với bàn tay này."

Tô Thi Hàm bị hẳn nịnh nọt đến mặt đỏ bừng, cúi đầu nói: “Đừng nói linh tỉnh, vẫn còn đang ở bên ngoài đấy."

Tần Lãng nói: "Sợ cái gì? Chúng ta dẫn theo ba đứa nhóc, ai cũng nhìn ra được mối quan hệ của chúng ta. Anh và em nói những lời này, người khác chỉ có thế hâm mộ”

Lời vừa dứt, chị gái nhân viên đã mỉm cười đi tới trong tay còn bưng hộp gấm chứa đầy nhẫn kim cương: “Tiên sinh nói không sai ạ! Tình cảm của hai người tốt như vậy, tiên sinh lại yêu thương phu nhân như thế, chúng tôi đều rất hâm mộ,

“Đây là những mẫu nhẫn kim cương một cara trong tiệm của chúng tôi, hai vị xem có thích mẫu nào không ạ?”

Tân Lãng cúi đầu chọn nhẫn kim cương, mà khuôn mặt của Tô Thi Hàm đã đỏ bừng lên, khóe miệng lại không nhịn được nở một nụ cười.

Nếu đã quyết định mua nhẫn kim cương một caxa, Tô Thi Hàm cũng không xấu hổ nữa. Cô đến bên cạnh chọn nhẫn kim cương cùng Tăn Lãng, sau đó Tân Lãng đeo nhẫn lên ngón tay giữa ở bàn tay trái của cô.

Nhẫn kim cương một cara có chút to, hơn nửa ngón tay của Tô Thi Hàm vốn thon dài, kết hợp với chiếc nhẫn được làm băng bạch kim có đính kim cương, đúng là trông rất tinh xảo và đẹp mắt.


Ngay cả người đã từng gặp nhiều khách hàng như chị gái bán hàng cũng không nhịn được mà khen ngợi: "Đẹp quái Bàn tay của phu nhân cũng quá đẹp rồi, so với người mẫu trong cửa hàng của chúng tôi còn đẹp hơn."

Tô Thi Hàm nghe vậy, khẽ ngước mắt ánh mắt trong suốt lên nhìn Tần Lãng, hỏi:" Đẹp không?"

Tân Lãng gật đầu, ánh mắt lưu luyến nhìn bàn tay thon dài của cô: "Vô cùng đẹp, nhẫn đẹp tay còn đẹp hơn.

Tô Thi Hàm nở nụ cười hạnh phúc. Sau đó hai người đi chọn nhẫn cưới, trong cửa hàng có rất nhiều kiểu dáng, Tân Lãng để cho Tô Thi Hàm chọn. Tô Thi Hàm chọn một đôi nhẫn có đính hình nửa trái tim, mỗi chiếc gắn một nửa hình trái t lặt cạnh nhau sẽ. thành một trái tim hoàn chỉnh. Chiếc nhẫn này rất thích hợp để làm nhẫn cưới.

Sau khi Tân Lãng thanh toán tiền, Tô Thi Hàm ra hiệu bảo hân nâng tay lên. Sau đó tự mình đeo chiếc nhắn kia vào ngón áp út của hãn, động tác có rất có cảm giác nghỉ thức. Tân Lãng vô thức nhìn ngón tay mình, một người đàn ông chưa bao giờ đeo trang sức như hắn. Thế nhưng nay lại đeo nhẫn cưới ở ngón áp. út, trông có vẻ phá lệ hài hòa. Nhất là sau khi hẳn cũng đeo chiếc nhẫn cưới kia lên ngón áp út của Tô Thi Hàm, tay hai người nằm chặt lấy nhau, quả thực rất hoàn mĩ.

Tô Thi Hàm lấy di động ra, chụp một tấm ảnh bàn tay của hai người rồi cẩn thận lưu giữ.

“Thi Hàm! Chúng ta xem thêm một chút dây. chuyền hay khuyên tai gì đó đi, nếu đã đến đây rồi thì mua luôn một thể” Tân Lãng nói.

Tô Thi Hàm lắc đầu, nói: Không cần vội! Những thứ trang sức đó để đến khi trước hôn lễ rồi mua cũng được. Hơn nữa em đeo cũng không tiện, bọn nhóc còn nhỏ nếu em đeo nhiều trang sức như vậy lúc ôm con không tiện cho lầm, không cẩn thận để chúng nó lôi kéo thì sẽ bị đứt mất, ngộ nhỡ để bọn nhỏ cho vào miệng còn nguy hiểm hơn. Thế nên, chúng ta vẫn nên để về sau rồi mua cũng được, hôm nay mua quà cho trưởng bối trước."

Mấy thứ này tạm thời cô không dùng được, không cần mua. Tuy rằng Tăn Lãng kiếm được tiền, nhưng khoản chỉ tiêu này cũng đã đủ lớn rồi

Trong nhà có càng nhiều tiền gửi ngân hàng thì cô càng yên tâm,