Ba đứa nhỏ lần đầu tiên được đặt trên chiếc chăn bông như thế này, xung quanh còn có gối ôm mềm mại. Đối với bọn nhỏ thì điều này có thể nói là vô cùng mới lạ, rất nhanh bọn chúng chơi rất vui vẻ.

Tô Vĩnh Thắng và Tân Lãng ngồi trên ghế sô pha, cả hai đều không lên tiếng, chỉ mở mắt to ngồi xem bọn nhỏ.

Trong phòng, Phương Nhã Nhàn vừa vào đã đóng cửa phòng lại, gương mặt đầy nghiêm khắc nhìn Tô Thi Hàm, nói: "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Tô Thi Hàm cúi đầu, biểu cảm trên mặt có chút sợ sệt.

Phương Nhã Nhàn nhìn bộ dạng kia của con gái, trong lòng có chút không nỡ, cau mày không vui nói: "Con còn ủy khuất nữa? Mẹ và cha con đều sắp bị con làm cho tức chết. Nha đầu thối, bây giờ người cũng mang về, con còn không định nói thật với mẹ sao?"

"Chuyện lớn như vậy mà con giấu lâu như thế, bọn nhỏ cũng đã ra đời, con làm sao lợi hại như thế hả!" Phương Nhã Nhàn ôm ngực nói.

Tô Thi Hàm thấy vậy, lập tức nững nịu xin tha: "Mẹ! Con không phải cố ý giấu cha mẹ, mẹ đừng kích động, chú ý thân thể."


Phương Nhã Nhàn ngồi xuống, nói: "Nếu không muốn mẹ kích động thì mau nói cho mẹ biết, con và thằng bé tên Tân Lãng kia, bắt đầu yêu nhau từ khi nào? Con cái đều lớn như thế, từ lúc lên đại học con đã cùng cậu ta ở chung một chỗ rồi sao? Ban đầu mẹ và cha con đã luôn dặn dò con là lên đại học đừng có yêu đương, sao con lại không nghe hả?”

Tô Thi Hàm cúi đầu, cẩn thận nhìn mẹ mình, cô nhẹ giọng nói: "Không phải vậy! Mẹ, con và Tần Lãng, không phải như mẹ nghĩ đâu...”

Cô kể cho Phương Nhã Nhàn nghe chuyện mình bất ngờ mang thai, đến tháng thứ tám mới đi tìm Tân Lãng.

Phương Nhã Nhàn nghe xong, ánh mắt đầy vẻ. khiếp sợ nhìn con gái mình, bà muốn quở trách nhưng lại có chút không đành lòng, cuối cùng chỉ có thể thở dài nói: "Lá gan của con thật lớn! Chuyện mang thai lớn như thế, con không chỉ giấu mẹ và cha con mà thậm chí ngay cả cha của bọn nhỏ con cũng giấu. Trong đầu con cuối cùng là nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ, lúc đầu con còn muốn làm mẹ đơn thân?”

Tô Thi Hàm nói: "Con không suy nghĩ nhiều như. vậy, lúc biết mình mang thai, trong lòng con cũng rất luống cuống. Lần đầu tiên làm mẹ, con không biết nên làm cái gì, sau đó đi tìm Tần Lãng là do bất đắc dĩ. Con cũng không ngờ rằng bọn nhỏ đột nhiên muốn ra đời sớm hơn dự tính, nhưng mà cũng may có Tân Lãng ở đó. Sau khi biết những chuyện này, anh ấy lập tức tỏ thái độ nói muốn cùng với con nuôi bọn nhỏ, khoảng thời gian này, anh ấy đều chuyên tâm chăm sóc con và bọn nhỏ."

Nghe những lời này, Phương Nhã Nhàn ở trong lòng lặng lẽ đau lòng cho con gái, mặc dù rất tức giận khi cô nói dối và giấu diếm. Thế nhưng lại nghĩ đến việc con gái tự mình sinh ba ở Thượng Hải, lại đau lòng cho cô. Bà cũng là một người mẹ, đương nhiên biết khi mang thai vất vả bao nhiêu.

“Tần Lãng, đối xử với các con có tốt không?" Phương Nhã Nhàn hỏi

Tô Thi Hàm lập tức gật đầu. Nói đến Tân Lãng, ánh mắt không khỏi sáng lên mấy phần, âm thanh so với vừa rồi cũng lớn hơn một chút: "Tân Lãng đối xử với với con và bọn nhỏ đều rất tốt, con đột nhiên bể nước õi. Chính anh ấy là người đã đưa con đi bệnh viện, sau đó vẫn ở bệnh viện để giúp đỡ con, chăm sóc con khi con đang ở cữ và chăm sóc bọn nhỏ. Mọi chuyện trong phương diện sinh hoạt đều giúp bọn con sắp xếp ổn thỏa. Mẹ, Tân Lãng là một người cha rất tốt.”

Cũng là một người chồng rất tốt. Những lời này, Tô Thi Hàm không dám nói ra.

Phương Nhã Nhàn không lên tiếng, Tô Thi Hàm cẩn thận nói: "Mẹ, Tân Lãng thật sự rất tốt, mẹ và cha có thể hay không.

"Có thể cái gì? Người cũng mang về, bọn nhỏ cũng mang về, mẹ và cha con có thể làm gì? Còn có thể đem các con đuổi ra ngoài sao? Con gái và cháu. ngoại mình cũng không nhận sao?" Phương Nhã Nhàn tức giận nói, nhưng mà Tô Thi Hàm nghe những lời này của mẹ mình, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ cô nói như vậy, chính là tạm thời ngầm thừa nhận thân phận Tân Lãng.


Ít nhất, mục tiêu trước đó của bọn họ đã đạt được, đó là cánh cửa đầu tiên.

Phương Nhã Nhàn đem biểu tình của con gái thu hết vào mắt, trong lòng có hơi phiền muộn. Nha đầu này, thật sự là một mực muốn đi theo Tân Lãng.

Thế nhưng, bà nhìn Tô Thi Hàm và bọn nhỏ, quả thật là được chăm sóc tất tốt. Con gái bây giờ so với lúc ở nhà ngày càng xinh đẹp và nữ tính hơn.

Điểm này ít nhất có thể chứng minh rằng Tần Lãng quả thực chăm sóc bọn họ không tệ.

Trong lòng Phương Nhã Nhàn hơi dễ chịu hơn một chút, nhưng mà đối với người con rể Tần Lãng này, bà vẫn duy trì thái độ như cũ. Suy cho cùng biết người biết mặt không biết lòng, bà và Tần Lãng cũng không quen thuộc, đứa nhỏ này rốt cuộc có thể chăm sóc con gái bà nửa đời sau hay không, bà căn quan sát thêm.

"Ba đứa nhỏ bao nhiêu tháng tuổi rồi? Tân Lãng vẫn còn đang học đại học, vậy nhà thắng bé có biết chuyện con và nó sinh con không? Thắng bé là người ở đâu? Điều kiện gia đình thế nào?" Phương Nhã Nhàn một bụng đây nghi vấn.

Tô Thi Hàm trả lời từng cái một.

"Ba đứa nhỏ còn thiếu mười ngày nữa là được ba tháng, đứa lớn nhất tên Tân Huyên, là anh cả, đứa thứ hai và ba đều là nữ, gọi là Tân Vũ Đồng và Tân Khả Hinh, hai đứa là chị em sinh đôi cùng trứng."

"Gia đình Tần Lãng vẫn chưa biết, nhưng mà qua mấy lần gọi điện trước đó, Tân Lãng vẫn không thể gạt được họ. Con đoán, cha mẹ anh ấy hẳn cũng đã biết, bọn con định qua vài ngày nữa sẽ trở về quê anh ấy ở thành phố Thiệu, còn hoàn cảnh gia đình... Gia đình Tân Lãng trước kia từng có một chuỗi nhà hàng ở Thượng Hải, công việc làm ăn cũng không tệ. Tuy nhiên sau đó tiền vốn xảy ra chút vấn đề, cha mẹ anh ấy phải trở về quê. Mấy năm nay vẫn đang cố gẳng kiếm tiền, mặc dù không có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng, nhưng mà cha mẹ anh ấy đều là người rất chăm chỉ, năm năm trước đã trả hết 1 triệu tiền nợ."


"Hơn nữa, bản thân Tần Lãng cũng rất cố gắng, bọn con có mở một cửa tiệm nhỏ, anh ấy kiếm được không ít tiền! Xe mới hôm nay bọn con lái trở vẽ, chính là Tân Lãng tự kiếm tiền mua, anh ấy rất lợi hại

Tô Thi Hàm ở trước mặt Phương Nhã Nhàn không ngừng nói tốt về Tân Lãng, tính toán để cho mẹ cô. chấp nhận Tân Lãng.

Phương Nhã Nhàn không nói lời nào, Tô Thi Hàm lại tiếp tục nói: "Được rồi! Đừng khen nữa, chuyện Tân Lãng, mẹ có nghe nói một ít. Mẹ biết thắng bé rất lợi hại, con không cần phải ở trước mặt mẹ liên tục khen đâu, con gái phải dè dặt một chút."

Mặt Tô Thi Hàm đỏ lên, cúi đầu không nói gì.

Phương Nhã Nhàn tiếp tục nói: "Thi Hàm, chuyện của con và Tăn Lãng tại sao con không nói gì, dù sao thì hai đứa cũng đã có con, nhưng mà có một điều mẹ phải nói rõ ràng với con. Bây giờ con vẫn là sinh viên, việc quan trọng nhất chính là học tập, cho dù có gia đình và con đi chãng nữa, cũng không thể lơ là trong việc học tập, ngàn vạn lần đừng giống như mẹ, làm bà chủ gia đình.

"Thời đại bây giờ rất khác, con gái cũng phải có sự. nghiệp mới được. Bây giờ mẹ vẫn thường xuyên hối hận, ở nhà quá rảnh rỗi. Mỗi lăn họp lớp thấy những bạn bè cũ đang ra sức làm việc vì sự nghiệp của mình, mẹ rất hâm mộ họ."

"Thi Hàm, cho dù bây giờ Tân Lãng đối xử với con rất tốt, nhưng mà con vẫn phải có mục tiêu riêng của mình. Giống như con nói, Tân Lãng là một người có tài năng và xuất sắc, vì vậy con cũng phải không ngừng cố gắng mới có thể tiếp tục sánh vai cùng thằng bé.