"Từ lúc Tô Thi Hàm mang bụng bầu tới tìm hắn cho đến lúc ở cũ, rồi lúc dọn đến ở chung một nhà. Sau lại cùng nhau ngủ trên một giường, thật ra hẳn vẫn luôn khắc chế chính mình.

Bởi vì hắn đã từng tra qua một lần, đối với sản phụ sinh mổ muốn hoan hảo thì phải đợi hai tháng, lúc ấy thân thể mới khôi phục được như lúc trước.

Vậy nên bao lâu nay lúc nằm trên giường với Tô Thi Hàm, có thời điểm nghĩ về phương diện kia nhưng vẫn luôn khắc chế.

Bây giờ....

Hành động vô tình của cô khiến hẳn đột nhiên ý thức được, đã hơn hai tháng kể từ khi Tô Thi Hàm sinh con.

Nói cách khác, đã có thể hoan hảo!!!

Vừa nghĩ tới đây, đầu óc hẳn nóng lên, khí huyết chạy thẳng lên trán.

Hàng ghế sau của xe Mercedes class G vốn nhỏ hẹp, ngồi một lúc hắn có cảm giác bầu không khí có chút không đúng.

Nhưng cha vợ đang ngồi lái xe, hẳn chắc chẵn sẽ không làm ra chuyện gì quá mức cho phép.

“Thi Hàm, dựa vào vai anh mà ngủ” Tăn Lãng đỡ vai Tô Thi Hàm, nói.

Mặt Tô Thi Hàm đỏ bừng bừng, trong lòng cô cũng muốn dựa cùng một chỗ với Tân Lãng.

Cô khẽ đặt nhẹ đầu lên bả vai của Tân Lãng.

Nhưng giờ cô lại không ngủ được nữa. Ngửi được mùi hương trên cơ thể Tân Lãng, đầu óc vốn hơi bưồn ngủ bỗng bắt đầu miên man bất định.

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh của những cuốn sách tuổi dậy thì mà cô đã đọc trước kia.


Thậm chí còn nhớ tới năm ngoái lúc hai người đại học thực hiện sự kiện quan hệ hữu nghị, tình cảnh của cô và Tân Lãng trong phòng khách sạn.

Lại mường tượng lại lúc nãy Tân Lãng dùng sức kéo con cá lớn, bày ra cánh tay lực lưỡng.

Thân hình của hắn có lực hơn một năm trước rất. nhiều.

Tân Lãng tập chống đẩy, hít đất nên chắc chắn càng thêm mạnh mẽ.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng đỏ hơn nữa. Nhất là lúc này cô còn đang tựa vào bả vai của Tần Lãng, xung quanh đều có khí tức của Tân Lãng.

Sợ Tân Lãng phát hiện ra mình đang nghĩ lung tung, cô tranh thủ thời gian cố gắng nhẳm mắt lại gi vờ ngủ.

Trong lòng cũng cầu mong Tân Lãng mau mau ngủ đi.

Bởi vì cái đêm của một năm trước, hai người đều rong tình trạng say sỉn. Sau khi Tô Thi Hàm tỉnh dậy nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Tân Lãng thì cảm thấy chán nản. Cô nghĩ sau lúc ấy mình uống nhiều quá, chẳng nhớ được chút cảm giác gì của lúc đó.

Lần tới cô chắc chẳn sẽ tỉnh táo.

Tô Vĩnh Thẳng đang lái xe, không hề hay biết rằng mình đã vô tình làm ra ehuyện tốt. Trong lòng ông còn đang bưồn chán vì lúc nãy đột nhiên phanh lại. Con gái đang ngủ, ông phải chạy ổn định mới được.

"Tiếp tục lái xe về nhà, cả đoạn đường sau đó Tô Vĩnh Thẳng lái xe với tốc độ vừa phải, chỉ sợ gặp phải tình huống bất ngờ phải thẳng xe gấp. Lúc xe dừng chờ đèn đỏ ở ngã tư, Tô Vĩnh Thẳng ngẩng đầu nhìn lên kính chiếu hậu. Vừa liếc một cái mắt của ông ngay lập. tức trừng lớn.

Không phải lúc nãy gục lên vai ngủ ư? Sao bây giờ lại vùi đầu vào trong ngực Tân Lãng rồi?

Chói mắt, quá chói mắt.

Sắc mặt Tô Vĩnh Thẳng đại biến, tức giận cằn

răng, lấy tay che miệng hẳng giọng ho khan hai tiếng.

Tiếng ho lớn như vậy, Tô Thi Hàm đang giả vờ ngủ mở mắt ngay lập tức, cô ngắng đầu nhìn cha mình đang quan sát họ chằm chằm. Cô chột dạ ngồi thắng dậy từ trong ngực Tân Lãng.

Tô Vĩnh Thẳng thấy con gái mình thật sự rất buồn ngủ, ông cũng thương nên mở miệng nói: “Tân Lãng ngồi sang bên cạnh đi”

“Thi Hàm gối đầu lên chân Tân Lãng mà ngủ”

Sau khi nói xong ông không nhìn kính chiếu hậu nữa, sợ nhìn thêm thì sẽ chói mắt. Con gái mình mới nuôi lớn đã bị người khác dỗ dành đi, ông rất đau lòng.

Mà nghe lời Tô Vĩnh Thẳng nói xong, gương mặt Tô Thi Hàm càng đỏ hơn nữa. Bảo cô làm như vậy, có được không?

Có quá thân mật hay không?

Cái này hình như còn thân mật hơn cả tựa vào người Tân Lãng.

Nhưng đây là cha cô nói, con gái cũng chỉ đành nghe theo lời cha thôi.

Cô năm xuống hàng ghế sau, cái đầu nhỏ hơi bù xù tóc rối của cô gối lên đùi Tân Lãng. Tân Lãng chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô.


Trong lòng Tân Lãng hơi nghỉ hoặc. Cha vợ muốn để con gái mình ngủ như thế này thật sao?

Ông ấy coi hắn là Liễu Hạ Huệ à? Người đẹp ngồi rong lòng mà vẫn không loạn?

Lần đánh trợ công này của cha vợ, đánh rất đẹp.

Hần được như ý nguyện, thấy màu đỏ trên gò má. của Tô Thi Hàm đần lan ra cả khuôn mặt.

Xe đi qua gờ giảm tốc hơi xóc, đầu của cô cứ liên tục đụng trúng bụng của Tần Lãng. Cô nhân cơ hội đó hơi dịch đầu ra xa, lỗ tai đỏ như nhỏ máu đến nơi.

Đôi tiểu tình lữ ngồi phía sau yên lặng giao lưu qua lại.

Tân Lãng cảm thấy cái này thật sự hơi kí.ch thích.

Tô Thi Hàm không chống cự nổi cơn buồn ngủ ập tới, nhanh chóng ngủ thiếp đi mất. Tân Lãng nhìn gương mặt đang ngủ của cô, điều chỉnh lại hơi thở, cũng coi như là ổn định lại lòng mình. Chỉ là ý nghĩ kia không yếu đi mà càng ngày càng mãnh liệt.

Hân vô cùng chờ mong được ngủ với Tô Thi Hàm theo nghĩa đen.

Từ bến tàu về nhà có hơi xa, lái xe tốn khoảng hai giờ. Tân Lãng lấy điện thoại ra, mở chế độ yên lặng sau đó gửi bức ảnh cá lớn cho cha mẹ hẳn xem, chia sẻ thu hoạch hôm nay của hắn.

Bà Tân: *biểu lộ khiếp sợ* Con trai, ở đâu ra con cá lớn vậy?

Tân Lãng: Là con trai người vừa câu được.

Bà Tân: Thật hay giả vậy? Tiếu tử thối, còn không lừa mẹ được đâu. Cá to như vậy con câu sao được?

Tân Lãng gửi video hẳn câu được cá cho mẹ mình xem,

Lúc hẳn câu con cá này lên, Tô Thi Hàm đứng ở. bên cạnh đã quay video cho hẳn.

Bà Tân xem xong video này, đôi mắt hiện lên kinh ngạc, lập tức gọi cha Tãn cùng tới xem.


Nhìn xong, bà Tần vui vẻ nói: “Ông Tân, ông xem xem con trai của chúng ta lợi hại hơn ông nhiều. Oá to như vậy mà có thể câu lên được. Còn ông suốt ngày. đều muốn đi câu cá nhưng mỗi lần mang về đều là tôm tép.”

Ông Tân cũng là người thích câu cá. Nhìn con trai kéo cá lớn lên kỷ xảo thành thục, ánh mắt của ông nhanh chóng phát sáng lên.

Ông Tần cầm điện thoại của bà Tân trả lời: Con trai, từ bao giờ mà con câu cá giỏi như vậy?

Tần Lãng: Rảnh rồi không có việc gì làm nên con tự nghiên cứu

Bà tần: Tự nghiên cứu mà giỏi như vậy, không hổ là con trai của mẹ. Haha.

Tân Lãng thấy giọng điệu này lập tức biết người nhắn tới chính là ông Tần.

Tân Lãng: Chờ con về, con câu cá lớn cho cha và mẹ ăn.

Bà Tân: Tốt, tốt. Đợi con về ta dẫn con đi câu cá. Gọi thêm cả mấy chú tới, để bọn họ xem hai người chúng ta câu cá lợi hại ra sao!

Bà Tân bị đoạt điện thoại, thấy chöng mình cứ trò chuyện câu cá với con trai mãi, không hỏi xem con cá này sẽ xử lý như thế nào. Bà bèn cướp điện thoại về.

Bà Tân: Con trai, đừng nghe cha con làm gì. Ông ấy là thấy con câu cá giỏi nên muốn đi khoe khoang đấy! Đúng rồi, con trai, câu cá lớn thế này hôm nay con tính chế biến món gỉ? Cá lớn thế này bên ngoài cũng hiếm có, quý lắm đấy.

Tân Lãng: Cá được bảo quản trong thùng nước. biển, còn có thêm dưỡng khí. Lát nữa về tới nhà thì con tự mình xử lý.

Bà Tân: Con tự làm? Cá kia trông ngon như vậy. Loại cá như này ở ngoài muốn mua được cũng phải bỏ ra tất nhiều tiền, mà còn chưa chắc đã là cá hoang dã. Nhưng mà con có xử lý được không? Cá lớn khá là khó xử lý đó.

Tân Lãng: Không sao đâu mẹ! Hiện tại kỹ năng bếp núc của con rất tốt. Đợi khi nào vẽ nhà con nấu cho hai người bữa cơm là hai người sẽ biết ngay.

Không biết sau khi mình trổ tài nấu nướng cho. cha mẹ mình xong, họ có bị món ăn của hẳn làm nghiện hay không. Sau đó giống như khi hản còn bé, lộ ra bộ dạng khóc lóc đòi ăn.