Tô Thi Hàm đã chuẩn bị tất cả các gia vị, chẳng hạn như hành, gừng, tỏi, cần tây, dưa cải bắp, v.v.

Sau đó, Tân Lãng bưng hai nồi cá đã ướp vào phòng bếp trung tâm. Tô Thi Hàm cũng mang theo gia vị đi cùng. Tất nhiên, người bên ngoài không có quấy. rầy bọn họ. Phương Nhã Nhàn và Phương Diệu Cầm thì đưa bọn nhỏ đến phòng khách.

Trong phòng bếp, Tân Lãng bắt đầu bận rộn. "Trước tiên đun nóng đầu trong chảo, chuẩn bị chiên cá

Tô Thi Hàm lúc này thật sự không thể giúp được gì, nhưng cô muốn ở bên cạnh Tân Lãng, cho nên đứng kế bên quan sát.

Đúng lúc, cuộc gọi video của Lâm Tiêu gọi đến.

“Thi Hàm, cậu về nhà chưa? Trận chiến hôm nay. thế nào?"

Tô Thi Hàm cười cười không có trả lời, mà là chuyển ống kính ra phía sau, nhằm ống kính vào Tần Lãng cùng hai cái nồi to lớn đã ướp cá.

“Tân Lãng câu được một con cá siêu to khổng lồ, một con cá mú nặng 17,5 kg. Bây giờ đã chế biến xong, chuẩn bị làm một bữa tiệc toàn là cá."

Lâm Tiêu kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn hai nồi cá lớn, không khỏi chép miệng vài cái.

“Con cá mú 17,5 kg, Tần Lãng của cậu thật là thâm tàng bất lột"

Tô Thi Hàm mỉm cười và quay ống kính lại phía trước. Sau đó, cô quay lại khung chat trò chuyện để gửi video và ảnh của ngày hôm nay cho Lâm Tiêu.

“Trời ạ, nhìn hai cái nồi cá. Không ngờ trước khi gi.ết chết nó lại lớn như vậy! Thi Hàm, Tân Lãng nhà cậu xem ra là cao thủ. Con cá lớn như vậy người thường không thể nào câu được”


Tô Thi Hàm nhớ tới ánh mắt kinh ngạc của cha và hai người chú hôm nay, cười nói: "Ừ, Tân Lãng rất lợi hại, một mình anh ấy câu lên đó."

Giọng nói còn mang theo vài phần tự hào.

Lâm Tiêu biết mình lần nữa lại ăn thức ăn chó nhưng trong lòng rất vui vẻ, cô cười hào sảng: "Tăn Lãng nhà cậu là cao thủ rồi. Khi nào các cậu trở về Thượng Hải,mình sẽ dẫn các cậu đi câu cá, để mình học tập cao thủ một chút. Lần sau đi câu cùng người lớn trong nhà, mình có thể bộc lộ được tài năng câu cá."

Tô Thi Hàm nói:"Được rồi! Chừng nào về Thượng Hải, chúng ta sẽ cùng đi câu cá."

“Quyết định như vậy nhé! Cậu mau cho mình nhìn xem, Tân Lãng của cậu định làm món gì?” Lâm Tiêu liếm môi, tỏ vẻ tham ăn.

Tô Thi Hàm quay ống kính qua, nhìn con cá nói: "Vừa rồi Tăn Lãng lấy đầu, đuôi và xương cá để hãm canh. Còn làm hai đĩa sashimi lớn, đã chế biến xong và cất trong tủ lạnh rồi. Còn lại hai phần thịt cá này. không biết làm món gì.

Nghe được lời của cô nói, Tăn Lãng cười: "Một món là cá kho tàu, món kia là cá chua ngọt”

Nghe lời này, Lâm Tiếu không khỏi nuốt nước miếng, vẻ mặt khó chịu nói: Sớm biết các cậu câu được một con cá lớn như vậy. Tăn Lãng còn tự tay nấu cả bữa toàn cá, đáng ra mình phải đi qua ăn!”

Lâm Tiêu đã từng nếm qua tài nấu nướng của Tân Lãng, hiện tại nhớ lại còn cảm thấy ngon!

Nhìn thấy vẻ mặt tham ăn của cô bạn, Tô Thị Hàm cười nói: "Vậy thì tới đây ngay đi”

Lâm Tiêu trợn mắt nói: "Mình đến đó chắc chỉ có. thể còn ăn canh xương đúng không? Không, có lẽ cũng không còn canh, nên mình chỉ có thể ăn xương cái Tài nấu nướng của Tân Lãng tốt như vậy, buổi tối chắc. chắn mọi người sẽ ăn hết sạch!"

Tô Thi Hàm cười nói: Không sao, chờ trở về Thượng Hải, không phải đã hẹn cùng nhau đi câu cá sao? Cậu còn sợ không ăn được cá do Tân Lãng làm sao?"

Lâm Tiêu rốt cục cười nói: Đúng vậy! đi theo Thi Hàm, khắng định là có thể ăn cá do Tân Lãng làm, haha!"

Hai người nói chuyện thêm vài câu. Cho đến khi điện thoại di động của Tân Lãng vang lên, Tô Thi Hàm mới nói lời tạm biệt Lâm Tiêu. Bởi vì cô lo lắng làm phiền Tân Lãng nghe điện thoại.

Tần Lăng lúc này đang chiên cá, phải coi chừng lửa, hắn nói với Tô Thi Hàm: "Thi Hàm, anh không tiện nghe điện thoại. Em có thể giúp anh lấy điện thoại ra xem là ai đang gọi không?."

Tô Thi Hàm đáp lại, lấy điện thoại di động từ rong túi quần của hắn ra. Cô nhìn thấy dòng chữ. WeChat có viết "Mẹ", bỗng nhiên cô cảm thấy lo lắng.

Mặc dù cũng có mấy lần, cô nhìn thấy Tân Lãng nói chuyện điện thoại với cha mẹ. Nhưng không có lăn nào là cô trực tiếp nhìn thấy. Lần này, cô đột nhiên nhìn thấy cuộc gọi của mẹ chồng tương lai ở khoảng cách gần như vậy, hơn nữa đó là một cuộc gọi video. Cô ấy cảm thấy rất sợ.

Cô đưa điện thoại đến cho Tăn Lãng: “Tăn Lãng, đây là cuộc gọi video của mẹ anh.”

Tân Lãng nói: "Được, em giúp anh bắt máy. Anh đang canh thức ăn trong nồi”

“Em bắt máy?" Tô Thi Hàm sững sờ,


Tần Lãng cười nói: "Ừ, em đừng căng thẳng, em và mẹ anh sẽ sớm gặp mặt thôi. Nếu như em cảm thấy xấu hổ, sau khi bắt máy thì hướng ống kính về phía anh."

Tô Thi Hàm nghe xong. Cô hít một hơi thật sâu sau đó nhìn vào chiếc điện thoại đang đố chuông trên tay, rồi bắt máy trả lời.

Bà Tân nhìn vào điện thoại. Sau khi cuộc gọi được kết nối, bà lập tức nở nụ cười. Nhưng thay vì nhìn thấy con trai, bà lại thấy một cô gái xinh đẹp.

Bà Tần sửng sốt một chút, nhanh tay chụp ảnh màn hình.

Tô Thi Hàm chỉ lộ mặt ra một hai giây, rồi nhanh chóng chuyển máy quay về phía Tần Lãng.

Tim cô như muốn nhảy đến cổ họng.

Rất, rất lo lắng!

Đây là lăn đầu tiên mẹ chồng con dâu gặp mặt.

Trong lòng cô rất bất an, không để ý đến vẻ mặt của bà Tân. Qô nhanh chóng chuyển máy quay về pl

Tân Lãng.

Giờ phút này, trong lòng bà Tân đã rất vui rồi. Tuy răng chỉ có hai giây đồng hồ, nhưng bà đã nhìn thấy con dâu!

Đó là cô gái xinh đẹp trong cửa hàng của con trai bà lần trước!

Cô ấy đúng là con dâu của bà! Thật tốt!

Bà Tân rất cao hứng. Nếu không phải biết con dâu còn ở đầu dây bên kia thì bà đã đi nói chuyện với ông Tân rồi


"Mẹ, làm sao vậy? Con đang chiên cá." Tân Lãng liếc mắt nhìn điện thoại, rất nhanh nhìn lại trong rồi.

Bà Tân hớn hở nói: "Không có gì đâu con trai! Mẹ nghe con nói muốn làm món cá chua ngọt. Nên mẹ đã gọi điện hỏi mấy đầu bếp cũ của nhà mình, bọn họ có tay nghề làm cá chua ngọt rất ngon. Họ nói,bên trong phải để thêm chanh thì ăn mới ngon! Phía trên còn phải rắc thêm tiêu, nhưng mà phải là tiêu Thanh Hoa, còn có..."

Bà Tần nói ra rất nhiều điều căn chú ý. Những điều này Tân Lãng đều biết, nhưng nếu bà Tân đã nói, hắn cũng im lặng lắng nghe.

Tần Lãng hiểu được đây là mẹ hắn nghĩ tới hắn.

Đến khi bà Tân nói xong, Tân Lãng nói: "Con hiểu rồi mẹ.”

“Được, vậy còn những phần cá kia thì sao?" Bà Tân hỏi.

“Yên tâm đi mẹ, con đều sắp làm xong rồi” Tân Lãng nói.

Nghe xong, bà Tần cười cười. Ánh mắt bà đảo. mấy cái, sau đó không nhịn được, hỏi: "Con trai, con đang nấu cơm, không phải con tự cầm máy sao? Mẹ. vừa nhìn thấy một cô gái xinh đẹp giúp con bắt máy. Ai vậy? Đó có phải là bạn gái của con không? ”

Khi bà Tân nói, miệng cười đến không khép lại được. Đương nhiên bà biết Tô Thi Hàm là bạn gái của Tần Lãng. Nhưng nhớ đến Tô Thi Hàm ở bên cạnh, bà sợ cô sẽ xấu hổ, cố ý hỏi câu này.

Nghe vậy, Tân Lãng cười gật đầu: "Đúng vậy, là Thi Hàm vừa bắt điện thoại."

“Thi Hàm, lại đây chào mẹ đi” Tần Lãng nắm lấy tay Tô Thi Hàm, kéo cô đến bên cạnh mình, cùng nhau gặp mặt bà Tân trong điện thoại.

Lúc này cá trong nồi cũng đã được vớt lên, Tân Lãng vặn nhỏ lửa, dự định để ráo cá rồi lát nữa chiên lại.