“Khụ..” Tô Vĩnh Thắng ho nhẹ một tiếng, nói: “Thi Hàm? Khuôn mặt của con sắp vùi vào trong bát rồi, con đang suy nghĩ chuyện gì vậy?”

Tô Thi Hàm phục hồi lại tinh thần, vội vàng ngẩng đầu, ép buộc chính mình phải bình tĩnh hạ khóe miệng xuống nói: "Không có việc gì ạ! Cha, con đang ăn cơm mà."

Tô Vĩnh Thắng nghĩ ngờ nhìn con gái một cái, không nhìn ra việc gì khác thường, ông cũng không hỏi nhiều tiếp tục ăn cơm.

Một lát sau, Phương Nhã Nhàn ăn cơm xong, vào phòng bếp bưng một chén thuốc Đông y đi ra.

Tô Vĩnh Thẳng nhìn thấy, nhíu mày hỏi: “Sao bà lại uống thuốc Đông y? Bà xã, em cảm thấy không. thoải mái ở đâu hả?”

Phương Nhã Dật vừa uống thuốc, vừa nói: "Em không có khó chịu ở đâu cả, thuốc Đông y này để trị đau thắt lưng. Tân Lãng sắc thuốc đông y cho em, còn cố ý sau khi nấu xong đế ở chỗ này, nói để trị liệu cơ thất lưng của em bị đau”

Tô Vĩnh Thẳng nghe xong, lập tức nhíu mày, trong lòng có chút nghi ngờ.

Tần Lãng còn biết cá vẽ thuốc Đông y?

Thấy Phương Nhã Nhàn yên tâm uống thuốc. Đông y do Tần Lãng sắc, mà con gái ở bên cũng không nói gì, Tô Vĩnh Thắng cũng không hỏi nhiều.

Chờ Phương Nhã Nhàn uống xong thuốc Đông y, Tô Thi Hàm gọi Phương Nhã Nhàn vào phòng ngủ thứ: hai trong nhà.

“Mẹ, con có một chuyện muốn thương lượng với mẹ một chút” Tô Thi Hàm mím môi, trên mặt mang theo vẻ ngượng ngùng đỏ ứng.

“Có chuyện gì vậy?”

“Con và Tần Lãng không phải đã quyết định ở bên này một tuần rồi trở về thành phố Thiệu sao. Thế nhưng cha mẹ anh ấy biết chuyện này, cố ý gọi điện thoại tới thương lượng với Tân Lãng một chút. Ý của hai người là tuy con và Tần Lãng còn chưa đến tuổi kết hôn, không đăng ký giấy chứng nhận kết hôn được, nhưng việc tổ chức trước cho chúng con một lễ đính hôn. Sau đó sẽ tổ chức tiệc trăm ngày cho bọn nhỏ vào ngày hôm sau, để giới thiệu con và bọn nhỏ cho họ. hàng trong nhà."

Phương Nhã Nhàn nghe xong lời này nói: “Ừ, nhà họ Tân cũng có để ý chuyện của cậu ấy và con, đúng là không tệ.


“Mẹ, phong tục bên nhà Tân Lãng là đưa đầy đủ sính lễ trong tiệc đính hôn, cha mẹ Tân Lãng bảo Tân Lãng hỏi ý kiến về yêu cầu sinh lễ của nhà chúng ta”

Phương Nhã Nhàn nghe xong lời này, tươi cười trên mặt càng rõ thêm, nói: “Đứa nhỏ ngốc, chỉ cần Tần Lãng đối tốt với con, người nhà họ Tân đối tốt với con là đủ rồi, sính lễ hay không sính lễ, không quan trọng.”

“Con và Tân Lãng lại là sinh viên đại học, còn chưa bắt đầu tìm việc làm, sính lễ để mẹ làm chủ cho. con, miễn đi!"

Ấn tượng của Phương Nhã Nhàn đối với Tân Lãng. quả thật không tệ. Nhất là đêm nay Tân Lãng còn nhớ tới chuyện thất lưng bị đau của bà, vừa mua thuốc đông y, lại tự mình ở trong phòng bếp sắc thuốc cho bà. Chàng trai như vậy quả thực là một người con rể hoàn mỹ.

Cho nên bà đồng ý người con rể Tân Lãng này.

Cũng không ngăn cản chuyện Tân Lãng ở cùng con gái nhà mình, đêm nay để cho hai người bọn họ ngủ chung cùng nhau chăm sóc bọn nhỏ.

Tô Thi Hàm nghe được lời này của Phương Nhã Nhàn, sửng sốt một chút. Sau đó ôm cánh tay Phương Nhã Nhàn ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Mẹ! Chuyện này cũng không thế được, làm sao có thể miễn sính lễ chứ? Tần Lãng cho nhà chúng ta càng nhiều sinh lễ, đại biểu cho việc Tân Lãng và nhà họ Tần càng coi trọng con”

“Sính lễ! vật này nhất định phải cho, hơn nữa còn phải để cho bọn họ đưa nhiều hơn một chút mới được”

Không cho, làm thế nào để lấy lại của hồi môn gấp năm lần chứ.

Phương Nhã Nhàn nghe xong lời này của con gái, cảm thấy rất hợp lý, bà hỏi: "Vậy con cảm thấy nhà Tân Lãng có thế đưa ra bao nhiêu tiền? Không phải trước đây con nói gia đình bọn họ mới phá sản vẫn còn khoản nợ sao?"

“Việc này, chắc hẳn cũng có thể đưa ra 2 triệu." Tô Thi Hàm nói.

Trong tay cô có 600 ngàn tiền gửi tiết kiệm của Tần Lãng, cộng thêm hơn 50 ngàn trong cổ phiếu, cùng với 1 triệu trong thẻ ngân hàng mẹ cô đưa cho cô, đêm nay mới chỉ dùng hơn 10 ngàn, còn có 980 ngàn.

Hơn nữa trong tay Tần Lãng hẳn là còn có 200 - 300 ngàn, đến lúc đó tìm Tiêu Tiêu mượn thêm 100 ngàn nữa, hẳn là có thể gom được 2 triệu.


Đến lúc đó Tân Lãng có thể không cần vất vả như bây giờ, lúc rảnh rỗi thì có thể điêu khắc. Các con cũng có thể yên tâm uống sữa bột, mua quần áo mới, thoải mái dùng tã.

Tương lai thật tốt đẹp!

Sính lễ thực sự là một điều tốt!

Phương Nhã Nhàn giống như đã đưa ra một quyết định trọng đại nói: “Thi Hàm, nếu Tân Lãng thật sự có thể đưa ra hai triệu tiền sính lễ. Mẹ sẽ làm chủ, đến lúc đó cho con 10 triệu tiền của hồi môn!"

Tô Thi Hàm nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, tân lực duy trì sự bình tĩnh của mình, đừng để lộ tẩy.

Quả nhiên là gấp năm lần sính lễ!

Cô ngạc nhiên một hồi, sau đó nói: "Mẹt 10 triệu của hồi môn, có phải quá nhiều rồi không? Hồi môn ở Quảng Châu chúng ta nhiều nhất cũng chỉ là gấp đôi, mẹ! Của hồi môn chỉ căn 4 triệu là đủ rồi."

Phương Nhã Nhàn vỗ mu bản tay Tô Thi Hàm nói: “Thi Hàm! Cha mẹ chỉ có một đứa con gái là con.

Trước kia đã nói với con nếu con kết hôn, nhà trai tặng lễ vật là bao nhiêu, nhà gái chúng ta bên này của hồi môn sẽ gấp năm lần, đương nhiên là phải giữ lời”

“Hơn nữa cha mẹ chỉ có một đứa con gái là con, hồi môn của con nhiều hơn, con ở bên nhà cha mẹ. chồng cũng sẽ càng có thêm sức mạnh”

“Ngoan, việc này con không cần khuyên mẹ nữa. Con quay vẽ đưa cho mẹ một tấm thẻ ngân hàng rồng đứng tên con, mẹ sẽ chuyển tiền vào cho con. Đến lúc ở trong tiệc đính hôn, cha mẹ chồng con bên kia đưa sính lễ cho chúng ta, mẹ sẽ đưa thẻ ngân hàng này. cho con”

Tô Thi Hàm từ trong túi quăn áo lấy ra một tấm thẻ rỗng đã chuẩn bị trước, đưa cho Phương Nhã Nhàn: “Mẹ! Được rồi, vậy thì con nghe lời mẹ."

“Mẹ, mẹ đối với con thật tốt” Tô Thi Hàm ôm lấy mẫu thân đại nhân giàu có của minh.


Phương Nhã Nhàn cưng chiều vỗ lưng con gái, cười nói: "Nha đầu ngốc, mẹ không tốt với con thì đối tốt với ai chứ?”

“Mặc dù con sinh con sớm, bây giờ cũng sắp đính hôn, lập tức sẽ trở thành con dâu nhà người khác rồi.

Thế nhưng mẹ nhìn Tân Lãng quả thật là một đứa trẻ không tồi, ít nhất hiện tại nó đối với con rất tốt, tương lai như thế nào, còn căn hai người cùng nhau cố gắng”

“Con đừng quên lời mẹ dặn con lúc trước, đừng đấm chìm trong tình yêu, nhất định phải cùng Tân Lãng tiến bộ, biết không?"

Mấy năm gần đây, truyền ra rất nhiều chuyện đàn ông vừa có tiền lập tức đổi vợ, bà làm mẹ cũng rất lo lắng chuyện này.

Tô Thi Hàm ngoan ngoãn gật đầu, hít một hơi: “Mẹ! Mẹ yên tâm đi, con sẽ cùng Tân Lãng tiến bộ”

Hai mẹ con nói chuyện xong, mỗi người trở về phòng riêng.

Phương Nhã Nhàn đưa Vũ Đồng đến phòng của bà và Tô Vĩnh Thẳng, buổi tối dự định mang Vũ Đồng ngủ chung.

Sau khi trở lại phòng ngủ chính, Tô Vĩnh Thắng đóng cửa lại, mới hỏi chuyện về thuốc Đông y.

“Nhã Nhàn! Chuyện thuốc đông y kia là thế nào vậy? Tần Lãng cũng không phải bác sĩ Đông y, tại sao lại đi bốc thuốc cho em? Em cũng vậy, thuốc có ba phần độc, thuốc gì em cũng uống, nhỡ xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ!”

“Không có chuyện gì, Tân Lãng ở phương diện Đông y, hình như có chút hiểu biết. Sau khi con gái sinh xong, cũng bị đau thắt lưng, chính là Tần Lãng giúp nó bốc thuốc đông y, phối hợp châm cứu và chườm nóng. Thất lưng của con gái hiện tại đã không còn đau. Hơn nữa sáng nay thắt lưng của em đau dữ dội, Tân Lãng giúp em xoa bóp trong chốc lát, quả thật thoải mái không ít, buổi sáng hôm nay cũng không đau.

Tô Vĩnh Thắng vẫn không nói gì, hơi cau mày, vợ và con gái đều chấp nhận Tăn Lãng. Nhưng ông cảm thấy Tân Lãng chính là một thăng nhóc hai mươi tuổi, làm sao có thế hiếu vẽ đông y?

Tô Vĩnh Thẳng trở lại phòng bếp, tìm được bã thuốc đã đổ lúc trước, dùng túi nilon sạch đựng vào Sáng mai chuẩn bị mang đến bệnh viện đông y tìm bác. sĩ Phương hỏi một chút, bác sĩ Phương là bạn cũ của ông nhất định sẽ nói thật.

Trước mắt ông không có chứng cớ chính xác, cũng không tiện phản bác lại vợ và con gái. Nhưng dù sao thuốc cũng có ba phần độc, những loại thuốc này dùng trên người vợ và con gái, ông nhất định phải bảo đảm an toàn mới được.

Chờ lấy xong cặn thuốc, Tô Vĩnh Thẳng mới trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi


Vừa mới ngủ không bao lâu, Vũ Đồng đột nhiên khóc lên. Tô Vĩnh Thắng và Phương Nhã Nhàn lập tức tỉnh lại, vội vàng đứng lên bận rộn một lúc. Cho đứa nhỏ uống sữa lại thay tã mới, nhưng đứa nhỏ vẫn khóc không ngừng, sữa cũng chỉ uống hai ngụm, ánh mắt vẫn không mở ra rõ ràng là đang quấy.

Hai vợ chồng già đỗ dành nửa ngày, nhưng cũng không thấy hiệu quả chút nào. Phương Nhã Nhàn đêm qua đã chứng kiến được bản lĩnh náo loạn của ba đứa nhỏ, biết là trong chốc lát Vũ Đồng chỉ sợ là không dừng lại được, vì thế lập tức cau mày nói: "Ông Tô, Vũ Đồng khóc dữ như vậy, chúng ta đưa đứa nhỏ trở về bên Thi Hàm đi”

Tô Vĩnh Thẳng lần đầu tiên chứng kiến cháu gái nhỏ khóc nháo không ngừng, trong lòng nhất thời cũng tức giận, cau mày nói: "Đưa cái gì mà đưa? Hai người bọn nó chăm sóc hai đứa nhỏ, hai người chúng ta chỉ chăm sóc một đứa nhỏ cũng không chăm sóc được.

Còn phải đưa con về cho bọn nó, có mất mặt hay không! Đừng nói nữa, lại đây dỗ đứa nhỏ đi!"

Phương Nhã Nhàn chạy tới ôm Vũ Đồng vào trong ngực, dỗ dành đứa nhỏ một hồi lâu vẫn khóc không ngừng.

“Thất lưng của em lại đau rồi, anh đến dỗ đi!” Phương Nhã Nhàn ngõi ở bên giường.

Tô Vĩnh Thẳng đón đứa bé qua, nói: “Vũ Đồng cứ như thế này cũng không tốt, Nhã Nhàn! Bà lên mạng tìm kiếm xem có biện pháp nào tốt để dỗ đứa bé hay không”

Phương Nhã Nhàn lập tức lấy điện thoại di động mở ra, tìm kiếm phương pháp, rất nhanh tìm được một trò chơi gọi là củ cải ngồi xổm.

“Ông xã, ông xem video này đi, trò chơi cú cải ngõi xổm này, bọn nhỏ hình như rất thích”

Tô Vĩnh Thẳng đi qua xem trò chơi củ cải ngồi xổm này, chính là để người lớn ôm đứa bé, tiết tấu nhẹ nhàng chậm rãi làm động tác ngồi xổm củ cải. Người lớn lắc lư từ trên xuống dưới, có thể tạo cho bọn nhỏ một loại cảm giác giống như ở trong tử cung, như vậy đứa bé mới có thể nhanh chóng ngủ.

Sau khi xem xong, Tô Vĩnh Thắng ôm Vũ Đồng, bắt đầu làm củ cải ngồi xổm.

Trò chơi này thật đúng là có hiệu quả, vừa mới làm một phút, tiếng khóc của đứa nhỏ đần đần nhỏ Hai phút sau, Vũ Đồng dụi dụi mắt, tựa hồ có chút mệt mỏi.

Chẳng qua lúc này, đầu gối Tô Vĩnh Thẳng cũng không chịu nổi, làm động tác ngồi xổm lên xuống, yêu cầu thể lực rất lớn.

Cũng may một lúc sau, Vũ Đồng không khóc nữa Nhìn đứa nhỏ mơ màng buồn ngủ, Tô Vĩnh Thẳng rón rén đi đến bên cạnh cái nôi, chuẩn bị đem đứa nhỏ đặt lên giường. Kết quả là vừa mới đi được hai bước, bởi vì dừng động tác củ cải ngồi xổm, Vũ Đồng lại bắt đầu khó lên.

Tô Vĩnh Thắng không thế làm gì khác là trấn an cảm xúc của Vũ Đồng, tiếp tục làm củ cải ngồi xổm. Lúc này ông không dám tùy tiện từ bỏ, làm liên tục sáu bảy phút, nhìn Vũ Đồng ngủ say trong lòng ông, Tô Vĩnh Thắng mới thật cẩn thận đem đứa nhỏ đặt trở lại nôi

Sau khi đặt Vũ Đồng vào cái nôi xong, Tô Vĩnh. Thắng đặt mông ngồi trên giường, đưa tay xoa hai đầu gối của mình, ông cảm giác hai chân mình sắp bị phế rồi...