Bên kia, Tô Vĩnh Thẳng đi làm về, hôm nay đối tác của công ty tặng cho ông một chiếc cần câu tốt. Sau khi tan sở, tỉnh thần ông vô cùng hưng phấn cầm căn câu đi lên tầng 11.

Ông định để chiếc cần câu này vào trong kho. Lần sau khi đi câu cá ở biển sẽ dùng đến. Đến lúc đó sẽ dùng cách mà Tân Lãng đã nói, có lẽ ông sẽ câu được con cá lớn mà quay về.

Tô Vĩnh Thắng vui vẻ lên đến tầng 11. Vừa vào cửa lập tức phát hiện cửa phòng tranh của con gái mình hơi mở. Hơn nữa lúc vừa đi vào lập tức nghe thấy phòng tranh có động tĩnh rất lớn giống như có tiếng động của một cái gì đó rơi xuống.

“Chắng lẽ có kẻ trộm?” Tô Vĩnh Thắng nhíu mày.

Ông lập tức căm căn câu đi từng bước đến trước. cửa phòng tranh rồi nhẹ nhàng đấy cánh cửa không đóng chặt. Vừa định dùng cần câu cá đánh cho tên trộm một trận.

Bỗng nhiên~

Ông bị hình ảnh trước mặt đâm vào hai mắt!

Con gái nhà mình đang ôm Tân Lãng. Mà Tần Lãng còn đang cởi trần!

Rõ ràng là đang ban ngày ban mặt, còn ra thể thống gì nữa?

“Tô Thi Hàm!"

"Tần Lãng!"

Tô Thi Hàm giật mình khi nghe thấy giọng nói của cha mình, nhanh chóng buông Tần Lãng ra. Xoay. người, thật sự nhìn thấy cha cô!

Tô Vĩnh Thắng đại não nổ tung, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại.

Ông dùng sức trừng mắt về phía hai người trong phòng. Sau đó nghĩ đến quan hệ giữa hai người, hơn nữa còn sinh cả em bé nữa!


Chuyện gì nên làm cũng đã làm rồi. Nghĩ đến đây mặt ông càng đen lại, mím môi. Không nói một lời trực tiếp phất tay áo rồi đi.

Trong lòng ông rất tức giận. Rất ghen tị!

Con gái mà mình nuôi dưỡng suốt 19 năm, tại sao lại bị thắng nhóc hôi hám Tân Lãng này dụ dỗ đến tay!

Ông tức giận vô cùng ném căn câu vào trong phòng của mình.

Về phía Tân Lãng, Tô Thi Hàm đỏ mặt đến mức muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất chui xuống.

Tần Lãng vỗ vỗ vai của cô: "Thi Hàm, chúng ta đã sinh cả con rồi. Đừng ngại ngùng”

Tô Thi Hàm nhanh chóng từ trên người Tân Lãng, đứng dậy, khuôn mặt đỏ bừng, cắn môi nói: Mau mặc. quần áo vào đi”

Cô hối hận vì lúc nãy đột ngột xông vào mà đã quên không đóng và khóa chặt cửa.

Thế nên đã bị chính cha mình nhìn thấy một cảnh như vậy.

Tần Lãng đứng dậy mặc lại quần áo. Sau đó lại an ủi Tô Thi Hàm. Làm cho mặt Tô Thi Hàm không còn đỏ hồng như vậy nữa rồi dẫn cô ra khỏi phòng.

Sau khi ra khỏi phòng, đúng lúc gặp Tô Vĩnh Thắng đang bỏ căn câu từ trong phòng đi ra

“Chú à, chú hiểu lâm cháu và Thi Hàm rồi. Cháu đang làm mâu cho Thi Hàm, cô ấy đang vẽ tranh cho cháu." Tần Lãng giải thích.

Tô Vĩnh Thắng nhìn Tân Lãng, đặc biệt là nụ cười trên mặt Tân Lãng, lập tức cảm thấy Tân Lãng là đang khiêu khích cha vợ là mình đây!

Hiểu lầm!


Đang làm người mẫu!

Vẽ tranh!

Coi ông như đứa trẻ lên ba sao?

Ông cũng là đàn ông đấy chứ!

Làm người mẫu, vẽ tranh. Sẽ ôm nhau thành một khối như vậy? Sẽ ôm hôn thân mật?

Khi dễ ông đã lớn tuổi chỉ có thể trả bài cho vợ một tháng một lần? Nghĩ rắng ông là một vị thánh sao?

Tô Vĩnh Thắng nặng nề khit mũi với Tân Lãng. Sau đó nhìn về phía Tô Thi Hàm đang cúi đầu như đà điểu trong vòng tay của Tần Lãng, không dám nhìn thẳng vào ông.

Vốn dĩ muốn tiến hành thuyết giảng cho con gái nghe nhưng nhìn vẻ mặt đau khổ của con bề. Những lời chuẩn bị nói ra lại không thể nói được, cuối cùng chỉ nói được một câu: "Lần sau nhớ đóng cửa!"

Còn có thể thế nào nữa?

Đứa nhỏ cũng đã sinh rồi. Chẳng lẽ ông còn có. thể cấm bọn họ hôn nhau sao? Cấm bọn họ chơi trò vợ chồng sao?

Đau lòng, đau lòng!

Nói xong những lời này, Tô Vĩnh Thắng không muốn nhìn đến Tân Lãng cùng đứa con gái một lòng chỉ để ý đến Tần Lãng của mình thêm nữa. Sau đó xoay người tức giận bỏ đi.

Sau khi Tô Vĩnh Thẳng rời đi, Tân Lãng vỗ võ vai Tô Thi Hàm, thấp giọng cười nói: "Thi Hàm, em có thấy. chuyện này giống với tình tiết trong tiểu thuyết mà em đã đọc không? Lúc nam chính và nữ chính hôn nhau thì bị phụ huynh bắt được”


Tô Thi Hàm càng cúi đầu thấp hơn.

Tô Thi Hàm, đừng xấu hổ. Đây thực sự chỉ là một sự hiểu lầm. Hai chúng ta đã không thực sự làm những việc cấp độ giới hạn trong tiểu thuyết kia. Chỉ là hôn nhau một chút thôi mà.

“Ngoan, không sao đâu”

Tô Thi Hàm ngẩng đầu, khuôn mặt ửng hồng như. táo chín rất đáng yêu. Tân Lãng rốt cuộc cũng hiểu được tại sao nam sinh lại thích trêu chọc nữ sinh khiến họ tức giận như vậy.

Bởi vì con gái là một giống loài kỳ diệu. Dù lúc tức giận hay lúc xấu hổ họ đều đặc biệt dễ thương.

Đặc biệt vợ hần lại là hoa khôi lạnh lùng. Lúc then thùng càng làm người ta khó có thể cưỡng lại được.

Hắn cúi đầu xuống đặt lên trán cô một nụ hôn nữa, sau đó thoải mái ôm cô nói: "Ngoan không có việc gì đâu. Chúng ta phải học cách thích ứng người khác nhìn thấy chúng ta thể hiện tình cảm."

“Tần Lãng, vừa rồi anh đọc cuốn tiểu thuyết đó được mấy trang rồi?" Tô Thi Hàm mở miệng nhưng cô lại hỏi một câu khiến Tân Lãng sửng sốt một chứt

Sau khi Tần Lãng sửng sốt một chút, thấp giọng cười nói: "Thi Hàm, hóa ra em vẫn suy nghĩ đến chuyện. này. Anh đã xem đến trang gần cuối cùng”

“Nên xem anh đều đã xem, không nên xem anh cũng xem rồi. Em có muốn cùng anh thảo luận một chút cốt truyện cụ thể không?”

“Vậy thì chúng ta sẽ giống như làm bài thi cuối kỳ. Em hỏi anh trả lời”

Tô Thi Hàm ngượng ngùng trực tiếp ôm lấy Tân Lãng. Khuôn mặt nhỏ bé vùi vào trên vai anh, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Đừng nói, sau này cũng đừng nhắc tới nữa”

Quá xấu hổ, Tân Lãng thế mà lại đọc đến tận trang gần cuối...

Nó thực sự có nghĩa là nhìn thấy mọi thứ nên thấy và nhìn thấy mọi thứ không nên thấy.

Nghĩ đến việc Tân Lãng đã đọc cùng một cuốn tiểu thuyết ngôn tình như cô đã đọc. Hơn nữa mặt còn không biến sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức đỏ bừng lên.


Trông đầu lại hiện lên cảnh tượng cô và Tần Lãng hôn nhau vừa nãy.

Tưởng tượng có chút xa hơn nữa.

Lần sau cô nên nghe theo lời cha cô mà đóng cửa lại. Không những phải đóng mà còn phải khóa!

Như vậy sẽ không có ai làm phiền họ giữa chừng và làm hỏng bầu không khí của họ.

Tần Lãng cười tủm tỉm ôm Tô Thi Hàm nói: "Được rõi, không căn nhắc nữa”

Vợ nhà mình thật dễ ngại ngùng. Nếu hẳn còn nhắc lại lần nữa thì chắc cô sẽ không dám bước ra khỏi căn phòng này.

Sau vài phút, Tăn Lãng nhẹ nhàng kéo Tô Thi Hàm đi, thấy sắc mặt cô đã bình thường trở lại, anh nói: "Thi Hàm, cha em về rồi. Chắc sắp đến giờ ăn tối rồi. Chúng ta lên tầng đi"

Tô Thi Hàm gật đầu, cả hai cùng nhau bước ra ngoài. Lúc trở lại, Tô Thi Hàm nói về những gì cô đã thảo luận với mẹ vào buổi chiều.

“Tần Lãng, mẹ em nói ngày mai sẽ đưa em đến bệnh viện khám lại. Lịch hẹn là 8 giờ sáng mai

Nghe vậy, Tân Lãng gật đầu nói: "Được rồi! Đúng lúc anh cũng chuẩn bị đưa em đến bệnh viện kiểm tra lại. Nếu dì đưa em đi thì càng tốt”

Ở tầng 12, Tô Vĩnh Thắng đấy cửa đi vào, dùng sức đóng cửa lại. Một tiếng Tầm rất lớn vang lên, vẻ. mặt của ông tối sãm lại.

Phương Nhã Nhàn đi tới xem xét, lo lẳng hỏi: Sao vậy? Ông Tô, công ty có chuyện gì sao?"

Tô Vĩnh Thẳng khịt mũi nói: "Hữ! Công ty không có chuyện gì, là con gái của em!"

“Hả?” Phương Nhã Nhàn nghỉ hoặc.

Tô Vĩnh Thắng chưa kịp giải thích thì điện thoại đổ chuông, là của thầy thuốc Đông y họ Phương gọi đến. Buối sáng ông đem bã thuốc bắc mà Tân Lãng nấu cho Phương Nhã Nhàn tối hôm qua đến cho bác sĩ này xem. Nhờ ông ấy xác minh xem phương thuốc này có đáng tin cậy hay không.

Đúng lúc này bác sĩ họ Phương gọi đến, nhất định là để nói về chuyên này.