Nói xong, La Gia Lương dẫn theo Mạnh Vệ Phương rời đi.

Hai người còn chưa đi xa, lập tức nghe được Mạnh Vệ Phương nghỉ hoặc hỏi La Gia Lương: "Mẹ em lúc nào gọi mua muối?"

“Khục, vừa rồi em nhìn chằm chằm bạn trai của bạn học, cô ấy sắp ghen đến nơi. Cho nên anh mới giúp em tìm cách thoát thân đó.”

Mạnh Vệ Phương nghe hẳn nói như vậy, vẻ mặt lập tức giật mình: "Vừa rồi Tô Thi Hàm ghen sao? Em vừa rồi phát hiện bé cưng cùng Tân Lãng dáng vẻ giống nhau như đúc, điều này cũng quá thần kì, cho nên em mới nhìn thêm mấy lần.”

Nói đến đây, Mạnh Vệ Phương hít vào một hơi, cô quay đầu lặng lẽ nhìn về phía Tô Thi Hàm cùng Tân Lãng, khẽ tắc lưỡi nói: "Thật không nghĩ đến, hoa khôi học bá cũng có ngày biết ghen.”

La Gia Lương tức giận đánh cánh tay của Mạnh Vệ Phương một cái, nói: “Nếu là có cô gái khác nhìn anh chằm chằm như vậy, chẳng lẽ em sẽ không ghen sao?”

Hai người vừa đi vừa bắt đầu đấu võ mồm.

Về phía Tân Lãng, Tô Thi Hàm thấy Mạnh Vệ Phương bọn họ đã đi xa, cô chớp chớp lông mi cùng với đôi mắt như nước nhìn về phía Tần Lãng nói: “Tần Lãng! Vừa rồi, cái đó... em không có ghen”

Tần Lãng mỉm cười trong mắt, đây là lần thứ nhất hắn trải nghiệm cảm giác khi bạn gái ghen.

Cảm giác này cũng không tệ, giống như là mình được bạn gái yêu quý nâng ở trong lòng bàn tay.

“Không có việc gì, anh biết em không có ghen” ăn Lãng cười nói, tiếp đó trêu đùa Huyên Huyên ở rong ngực: “Huyên Huyên! Vừa rồi mama của chúng ta không có ghen đúng không? Mama chỉ là để ý bạn học nhìn baba mà thôi phải không?”

Huyên Huyên nghe không hiểu baba mình nói gì với mình, thế nhưng nhìn thấy baba cười cho nên cũng vui vẻ cười khanh khách với baba

Tô Thi Hàm gương mặt lúc này đỏ lên, nói: "Hai cha con các người chỉ biết khi dễ em.”

Nói xong, Tô Thi Hàm xoay người nhìn Vũ Đồng cùng Khả Hinh, nói: "Văn là Vũ Đồng cùng Khả Hinh ngoan, không có cười mama, đúng không?"

Tiếp đó, người một nhà Tân Lãng tiếp tục tản bộ, Tô Thi Hàm ở trên Wechat hỏi hai cô bạn học vẫn còn chưa trở lại Quảng Châu, khi nào bọn họ sẽ trở về rồi sau đó cùng Tần Lãng thương lượng. Bọn họ dự định sẽ cùng mấy người bạn tụ họp ăn bữa cơm.

Sau khi quyết định thì chọn vào ngày 13.

Ngày 12 ngoại trừ hai cô bạn học sẽ về đến nhà, còn có ngày 14 cô và Tân Lãng phải mang theo các con xuất phát quay về nhà Tân Lãng.

Cho nên, tụ họp ngày 13 ăn bữa cơm là rất hợp lý.

Cô ghi lại thời gian rồi gửi lên nhóm chat nhỏ của cô và các bạn học.


Mạnh Vệ Phương: "Không thành vấn đề”

Liễu Hiểu Nhân: “Được đó.”

Cố Mạn: "Ok! Đã rất lâu rồi không thấy mọi người, cho nên mình rất nhờ mọi người, nhất là Thi Hàm. Tết năm ngoái không có thấy cậu, lần này phải xem cậu thật kỹ, xem coi cậu có phải là xinh đẹp hơn hay không.”

Mạnh Vệ Phương: “Sau khi các cậu nhìn thấy Thi Hàm, sẽ vô cùng kinh ngạc và vui mừng.”

Liễu Hiểu Nhân: “Kinh ngạc? Thi hàm yêu rồi sao? Có mang theo bạn trai tới không?”

Mạnh Vệ Phương: "Mình không nói, hắc hắc. Đến lúc đó các cậu sẽ biết”

Cố Mạn: “!!! Mạnh Vệ Phương, cậu muốn ăn đòn rồi phải không. Mạnh Vệ Phương, nghe nói cậu cùng với La Gia Lương ở khoa tự nhiên trường mình yêu nhau, có đúng hay không?”

...

Tô Thi Hàm nhìn thấy mấy tin tức này, lập tức cất điện thoại, trên khóe miệng khế giương lên nụ cười

Không biết Liễu Hiểu Nhân cùng Cố Mạn sau khi biết cô đã sinh con, sẽ có biểu tình thế nào.

Đây là ba người bạn tốt nhất của cô khi còn học trung học. Lúc trước cô mang thai, cũng không dám cho họ biết chuyện mình mang thai. Nhưng bây giờ cô đã sinh con, bên cạnh còn có Tân Lãng cho nên cô làm gì cũng không còn sợ.

Cũng không sợ người khác nói cái gì về mình.

Thản nhiên đối mặt chuyện mình sinh con.

Không còn cảm thấy việc này cần phải che giấu nữa.

Thay vào đó, cô rất vui khi giới thiệu bọn nhỏ với mấy cô bạn tốt của mình.

Có lẽ đây chính là nguyên nhân các bà mẹ sau khi sinh con, khi phơi nâng sẽ gửi hình ảnh con của mình đến vòng bạn bè.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm lúc 7:00, Tân Lãng và Tô Thi Hàm cùng nhau rời giường, sau khi rời giường bọn họ phát hiện bọn nhỏ đều đã tỉnh lại. Bởi vì tối hôm qua cho ăn tốt, cho nên ba đứa nhỏ đều không có khóc nháo.

Bọn nó ngoan ngoãn mà nằm ở trong nôi của mình, vui về gặm ngón tay, nhìn trên trần nhà.


“A, Tần Lãng! Anh xem mặt Huyên Huyên, có phải là bị muỗi đốt hay không? Hay là bị gì khác? Có một số nơi cũng bị đỏ” Tô Thi Hàm ôm Huyên Huyên lên từ trong nôi.

Tần Lãng bước tới xem, kiểm tra qua một lần, nói: "Đây không phải là vết muỗi đốt, là Huyên Huyên tự mình cào mặt mình”

“Sao con nó lại thích cào khóe mắt cùng mũi như vậy, không đau sao?” Tô Thi Hàm đau lòng nói.

Vốn dĩ gương mặt trắng noãn, lúc này đều có mấy chỗ đỏ lên.

Xem xong con trai, cô lại nhìn qua hai cô con gái Hai đứa con gái đều rất ngoan ngoãn, không có tự cào khuôn mặt của mình.

Cô nhẹ nhàng thở ra, lấy tay điểm một chút lại mũi Huyên Huyên: “Tên nhóc con này, sau lại từ cào mặt mình, không biết đau sao?"

Tần Lãng giải thích nói: “Không sao đâu, đây là n tượng bình thường. Thi Hàm! Huyên Huyên tương đối hiếu động, ưa thích tìm tòi sự vật mới mẻ. Có lẽ sau khi tỉnh dậy thấy nhàm chán, cho nên tự chơi tay của mình rồi cào rách mặt. Con không bị đau chính là vị đầu dây thần kinh vẫn còn chưa phát triển hết, cho nên không cảm thấy đau."

“Anh xem ngón tay con một chút, xem coi có phải móng tay đã dài ra hay không.”

Nói xong, Tân Lãng cầm lấy tay nhỏ của Huyên Huyên, tên nhóc này siết chặt tay nhỏ thành nấm đấm rồi nằm thật chặt. Tân Lãng nhẹ nhàng vỗ vỗ, khiến nhóc con mở nắm tay ra.

Tân Lãng mở bàn tay của bé con ra, lập tức phát hiện móng tay quả thật đã dài.

“Thi Hàm! Em đi rửa mặt đi, các con cứ giao cho anh. Chờ cho các con buổi trưa đi ngủ, anh sẽ cắt móng tay cho chúng” lúc bọn nhỏ đã thức, cất móng tay rất dễ làm bị thương chúng. Hơn nữa các bé con không thích bị cắt móng tay.

Đợi bọn nhóc ngủ rồi, lúc đó mới cắt móng tay là tốt nhất.

Tô Thi Hàm nhìn thấy Huyên Huyên khóe mắt cùng trên mũi có dấu đỏ, nên cô hỏi Tân Lãng xem có nên cho con bôi một ít thuốc.

“Không cần đâu! Bọn nhỏ năng lực khôi phục rất mạnh” Tần Lãng nói.

“Được” Tô Thi Hàm đưa Huyên Huyên cho Tân Lãng, tiếp đó cô đi đến bồn để rửa mặt và súc miệng.

Tần Lãng đem 3 bé cưng xếp thứ tự để lên giường, tiếp theo dựa vào thứ tự đó mà ôm bọn chúng chơi xoay người

Cả bàn tay và chân duỗi thắng, tiếp đó là lăn từ đầu giường đến cuối giường.

Ba bé cưng đều rất thích chơi trò này, Huyên Huyện vừa mới chơi xong chỉ có thể nhìn em gái chơi, thế là nhóc con vui vẻ vỗ giường,


Cái động tác lăn lộn này bắt đầu từ khi bọn nhóc biết lật người, hơn nữa thực hành nhiều có thể giúp bọn nhỏ dễ tiêu hóa và xì hơi.

Tô Thi Hàm rửa mặt xong đi ra, nhìn thấy Khả Hinh đang rất vui vẻ hưởng thụ Tần Lãng giúp mình lăn lộn, cô nói: “Tân Lãng! Lát nữa em sẽ ăn mì xong thì cùng mẹ đi bệnh viện. Trước tiên để em vắt sữa để vào tủ lạnh, bé cưng có đói bụng anh hâm lại rồi cho con uống nha."

“Được! Để anh đi lấy bình sữa và máy hút sữa, em xem thử CMND có mang theo hay chưa?”

“Có, đã mang theo."

Sau khi cất xong sữa, Tô Thi Hàm cùng Phương Nhã Nhàn ăn bữa sáng với mì sợi, tiếp đó thì xuất phát đi bệnh viện, tài xế lúc này đã chuẩn bị sẵn sàng.

Trước khi xuất phát, Tân Lãng còn chuẩn bị cho Tô Thi Hàm một ly giữ nhiệt, bên trong là nước ấm ngâm Cẩu Kỷ. Tân Lãng chuẩn bị thứ này để cho Tô Thi Hàm trên đường có khát nước thì lấy ra uống.

Bởi vì người mẹ trong thời gian cho con bú không thích hợp uống trà quá đậm, uống nước thì có chút nhạt nhẽo. Cho nên Tân Lãng cố ý chuẩn bị cho Tô Thi Hàm nước Cẩu Kỷ ngâm, như vậy có thể giúp cô hoạt huyết.

Phương Nhã Nhàn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, tiếp đó gửi cho Tô Vĩnh Thẳng.

Kèm theo một câu: “Hưởng thụ một chút thức ăn chó đến từ con gái”

Tối hôm qua Tô Vĩnh Thẳng xem sách phong thủy rất muộn, hôm nay ông không có lịch làm việc. Cho nên lúc này vẫn còn nằm ở trên giường chưa tỉnh dậy, do đó không thấy Phương Nhã Nhàn gửi tới tin nhắn nói bóng nói gió này.

Cho đến 9:00 sáng, Tân Lãng cùng với bọn nhỏ chơi đùa xong, thuận tiện giúp bọn nhỏ tầm rửa nhẹ nhàng thoải mái một chút. Sau khi ôm bọn nhỏ đi ra lúc đang ăn bữa sáng thì lúc này Tô Vĩnh Thắng mới từ trong phòng ngáp một cái đi ra.

“Thi Hàm cùng mẹ nó đi bệnh viện rồi sao?” Tô Vĩnh Thẳng đi tới bên cạnh bàn ăn rồi ngồi xuống hỏi.

“Vâng.”

Chị Trương giúp việc lúc này bưng lên tô bún cho Tô Vĩnh Thẳng ăn.

Tô Vĩnh Thắng ăn một miếng, tiếp đó thì khẽ nhíu mày, nhưng vẫn tiếp tục ăn.

Ăn được vài miếng cuối cùng ông buông đũa xuống, tiếp đó mới nói:"Chị Trương.”

“Vâng, ông Tô” Chị Trương ở trong phòng bếp đi ra

“Không phải đầu tuần chị nói với tôi hôm nay xin nghỉ để đưa con mình đi công viên chơi trò chơi sao? Sao giờ còn chưa đi?”

Chị Trương vẻ mặt đầy mơ hồ??? Còn có việc. này???

Tô Vĩnh Thắng phất tay nói: “Nhanh đi! Không căn chào hỏi trong nhà đâu."

Chị Trương lúc này vẫn còn có chút do dự, Tô Vĩnh Thắng khẽ trừng mất, thấy vậy chị Trương mới nói: “Được! Vậy ông Tô tôi.. Tôi đi ạ, nhưng hôm nay. không cần tới làm sao???”


“Ừm! Đi đi, chơi với con chị nhiều một chút, hôm nay cũng không cần phải đi làm. Đúng rồi! Ngày mai cũng nghỉ một ngày nữa đi, hai ngày này ở bên con của chị nhiều một chút”

Chị Trương cảm thấy có chỗ nào rất lạ, nếu cô nghĩ như vậy, ai sẽ giúp bọn họ làm đồ ăn đây?

Thế nhưng ông chủ đã lên tiếng, cô cũng không cần phải hỏi nhiều nữa. Cô gật đầu đáp, tiếp đó thu dọn phòng bếp sạch sẽ rồi mới rời đi

Chị Trương vừa rời đi, Tô Vĩnh Thẳng lập tức lên tinh thần, tiếp đó ông nói với Tân Lãng: "Tần Lãng! Tối hôm qua chú có xem lịch phong thủy, ngày 26 tháng này chính là ngày tốt rất thích hợp cháu và Thi Hàm đính hôn. Đến lúc đó thời gian nghỉ thức cũng đặt vào lúc 11 giờ 56 phút”

Tân Lãng đối với giờ lành cũng không hiểu rõ lắm, so với Tô Vĩnh Thắng cả tối hôm qua đều xem lịch phong thủy đương nhiên sẽ hiếu rõ hơn, Tân Lãng nói: “Được ạ”

Tiếp đó Tô Vĩnh Thẳng lại nhìn thêm vài lăn bát bún của Tần Lãng.

Ông phát hiện bún trong bát không giống với bát bún của ông đang ăn.

Trong bát là loại bún ông thường ăn.

Gòn trong bát của Tân Lãng thì nước canh màu đỏ, nhìn có vẻ rất cay, nhìn qua một chút là đã muốn ăn.

Tô Vĩnh Thẳng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Tần Lãng không có nhìn ông mà vẫn tiếp tục ăn. Bởi vì ăn xong còn phải chơi với các con, cho nên hẳn đang chuyên tâm ăn bún.

“Khục.." Tô Vĩnh Thẳng lại ho nhẹ một tiếng.

Tần Lãng lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn.

Tô Vĩnh Thắng chỉ bát bún của Tân Lãng rồi nói: “Tân Lãng! Bát bún của cháu không giống như của chú nhỉ.”

“Vâng! Đây chính là do cháu tự mình làm”

“Còn chút nào hay không?”

“Còn có một ít ở trong rồi ạ”

Tô Vĩnh Thẳng lập tức đứng lên đi thẳng vào phòng bếp nhìn, phát hiện nồi đã bị chị Trương rửa sạch, làm gì còn có cái gì nữa chứ?

Tô Vĩnh Thắng từ trong bếp đi ra, vốn là định nhờ, Tần Lãng làm thêm một ít cho ông. Thế nhưng lúc này. Tần Lãng đã ăn xong bún, lúc này hẳn đã đi vào phòng khách chơi với các con.

Ông chỉ đành quay lại bàn ăn, tiếp tục ăn bát bún mà chị Trương đã nấu cho ông.

Thế nhưng nghĩ đến trưa hôm nay có thể được ăn đồ ăn do Tần Lãng nấu, ông đối với chuyện này vô cùng mong chờ.

Tài nấu nướng của Tăn Lãng quả thật rất tố. Ăn qua một lần, lập tức không thể quên, ăn những thứ khác sẽ cảm thấy không có hương vị.

Xem ra, kể từ lúc hắn được Tần Lãng cho ăn qua Toàn Ngư Yến, thế là bi dưỡng thành người kén ăn.