Cái đầu nhỏ của Cố Mạn thò vào, sau đó lại có. thêm một cái đầu nhỏ khác, chính là Liễu Hiểu Nhân.

Hai người cùng đón một xe đến bởi vì nhà của hai người ở rất gần nhau.

Hai người biết được hôm nay Tô Thi Hàm sẽ mang đến cho các cô kinh ngạc và niềm vui bất ngờ, nên trên đường tới đây hai người vẫn trò chuyện về đề. tài này.

Suy đoán đủ loại kinh ngạc và vui mừng.

Chẳng hạn như Tô Thi Hàm giới thiệu bạn trai, mang theo bạn trai tới, bạn trai là người mà các cô ấy quen biết?

Chẳng hạn như Tô Thi Hàm cắt tóc ngắn, Tô Thi Hàm tóc ngắn trông ngổ ngáo hơn?

Lại chẳng hạn như Tô Thi Hàm thay đổi phong cách ăn mặc, trở nên càng xinh đẹp thành thục hơn?

Chờ đã.

Hai người bọn họ đoán qua rất nhiều giả thuyết. Nhưng mà... Làm sao cũng không đoán được... Trong, phòng khách, không chỉ có nhiều hơn một người nam mà các cô không quen biết. Hơn nữa, còn có ba chiếc. xe đẩy trẻ em!!!

Hơn nữa, trong ngực Tô Thi Hàm đang ôm một nhóc con mập mạp, siêu đáng yêu.

Hai người đều ngẩn ra.

Suýt chút nữa thì ngã xuống.

Hai người ở cửa ra vào giày vò một lúc lâu, cuối cùng cũng không có ngã xuống để bị xấu hổ. Cuối cùng các cô ấy cũng chịu đi vào, một bên vừa chảo hỏi cùng Tô Thi Hàm và Mạnh Vệ Phương, một bên nhanh chóng đem cửa phòng đóng lại rồi sửa sang lại tóc tai cùng quần áo của mình.

Ánh mắt của hai người vừa tò mò lại vừa xấu hổ mà cười cười nhìn về phía Tần Lãng.

Tô Thi Hàm giới thiệu cho hai bạn học nói: "Cố Mạn, Liễu Hiểu Nhân, đây là bạn trai mình, Tân Lãng”

“Bé con trong ngực của tớ chính là anh cả Huyên Huyên, là con của mình cùng Tân Lãng. Trong xe đẩy trẻ em còn có hai đứa bé, đây là chị hai Vũ Đồng và đây là em út Khả Hinh”

Cố Mạn cùng Liễu Hiểu Nhân khiếp sợ đến mức miệng mở lớn thành hình chữ O, không thể tưởng tượng nối nhìn vẽ phía ba đứa bé rất đáng yêu này.

Đây...Đây... lại là con của Tô Thi Hàm

Tô Thi Hàm lại giới thiệu cho Tân Lãng nói: “Tần Lãng! đây là bạn thân chơi với em từ thời còn học ở trường cấp 3. Đây là Cố Mạn, còn đây là Liễu Hiểu Nhân”


Cố Mạn cùng Liễu Hiểu Nhân nghe được lời giới thiệu của Tô Thi Hàm thì vội vàng đem ánh mắt đặt lên người Tân Lãng, nở một nụ cười, nói: "Xin chào, Tần Lãng”

"Chào các cô” Tần Lãng mỉm cười.

Chào hỏi bắt chuyện xong, hai người Cố Mạn cùng Liễu Hiểu Nhân lập tức nhìn về hướng Tô Thi Hàm, trong ánh mắt dường như có 10 ngàn câu hỏi

Mạnh Vệ Phương kéo Cố Mạn một cái, vừa cười vừa nói: “Cố Mạn, Liễu Hiểu Nhân, hai người các cậu còn đứng ngây ra đó làm cái gì? Mau ngồi xuống”

Giờ hai người mới nhớ tới mình còn chưa có ngồi xuống nên nhanh chóng kéo ghế ra ngồi.

Mặc dù đây là bàn tròn lớn, chỉ là bởi vì Tô Thi Hàm bọn hẳn mang theo bọn trẻ cho nên Tô Thi Hàm cùng Tân Lãng ngồi một chỗ, hai bên trái phải còn để xe đẩy trẻ em,

Cũng coi như là ngồi đối diện cùng Mạnh Vệ Phương ba người bọn họ.

“Tôi đi gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.” Tần Lãng biết giữa mấy người các cô có chuyện muốn nói nên lập tức đứng dậy nói.

“Vâng” Tô Thi Hàm gật đầu.

Sau khi Tân Lãng đi ra phòng khách, Cố Mạn cùng Liễu Hiểu Nhân không ngừng tò mò hỏi thăm Tô Thi Hàm.

Tô Thi Hàm giới thiệu bạn trai của cô, chuyện này năm trong phạm vi phỏng đoán của bọn họ. Nhưng chuyện Tô thí Hàm sinh em bé, bọn họ suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được!

Tô Thi Hàm kiên nhẫn giải thích với các cô.

Cô cũng giải thích lý do tại sao cô và Tần Lãng lại phát sinh chuyện một đêm nên duyên trong một bữa tiệc vào một năm trước.

Trước kia Mạnh Vệ Phương cũng không biết, lần này nghe được Tô Thi Hàm nói thì cũng rất bất ngờ.

Sau khi nghe xong, Mạnh Vệ Phương cuối cùng cũng biết vì sao ngày đó tại quảng trường, cô ấy chỉ là nhìn Tăn Lãng thêm vài lăn, Tô Thi Hàm lập tức ghen.

Thì ra Tô Thi Hàm đã thích Tần Lãng từ trước!

“Đây là bí mật, ba người chúng mình sẽ không bao giờ nói ra" Cố Mạn giơ tay nói

Liễu Hiểu Nhân cũng nói: “Mình cũng vậy. Thi Hàm! Chúc mừng cậu đã đạt được ước muốn, hơn nữa còn có thêm 3 bé con, mang thai ba, quá dữ dội! Mình cảm thấy chính bản thân vẫn còn là một đứa bé thì Thi Hàm, cậu đã làm mẹ rồi”

“Chỉ là ba bé con thật sự rất đáng yêu, cậu cùng Tân Lãng nhà cậu thật xứng đôi, đứa bé sinh ra cũng quá đáng yêu."


“Bé con thật dễ thương."

“Mình có thể ôm một cái không?”

Liễu Hiểu Nhân vừa nói lời này xong, hai người Cố Mạn cùng Mạnh Vệ Phương cũng nóng lòng muốn thử.

Lần trước tại quảng trường, Mạnh Vệ Phương đã muốn ôm Khả Hinh. Chỉ là lần trước cô sợ mình ôm không tốt, làm bị thương bé con, cho nên cũng không có nói ra.

Bây giờ Liễu Hiểu Nhân đề nghị, cô cũng lập tức vội vàng tỏ ý muốn ôm lấy bé con.

“Có thể, để mình dạy cho các cậu cách ôm như. thế nào.”

"Bé con mới sinh được ba tháng bốn ngày, cột sống hiện tại chưa phát triển tốt. Chúng ta cần phải bảo vệ cột sống của bé, nhẹ nhàng dùng hai tay đỡ đầu bé, vòng một tay qua vai, để đầu bé tựa vào làm gối. Giữ đùi trẻ từ bên ngoài và dùng tay kia giữ mông trẻ từ dưới lên rồi bế trẻ lên. "

Cố Mạn, Mạnh Vệ Phương và Liễu Hiểu Nhân đều nóng lòng muốn thử.

Nhưng sau khi nhìn Tô Thi Hàm hướng dẫn, Mạnh Vệ Phương cùng Liễu Hiểu Nhân thật sự không dám thực hiện. Còn Cố Mạn thì thực hiện một cách nhẹ nhàng và tỉ mỉ.

Cô học theo tư thế của Tô Thi Hàm ôm Huyên Huyên bế lên.

Trong ba bé con, Huyên Huyên là con trai nên cơ thể bé khỏe hơn, cho nên Cố Mạn lựa chọn ôm cậu nhóc này.

Cậu nhóc cũng không sợ người lạ, sau khi bị Cố Mạn ôm khuôn mặt đáng yêu cũng không có khóc.

Đôi bàn tay nhỏ bé đầy thịt cũng chuyển động.

“Thi Hàm, mình ôm như vậy có đúng không?" Cố Mạn vui mừng hỏi Tô Thí Hàm.

Tô Thi Hàm gật đầu,nói: "Ừ, đúng rồi”

Mạnh Vệ Phương và Liễu Hiểu Nhân đều tiến đến trước mặt Huyên Huyên, trêu chọc bé.

Huyện Huyên nhìn thấy nhiều chị gái dễ thương như vậy cũng không sợ hãi, ngược lại toét miệng cười.

Nụ cười này. Thật không thể tin được, cả ba người bọn họ đều cười theo rất ngọt ngào.


“Thi Hàm, bé con nhà cậu thật là đáng yêu, nụ cười này khiến mọi thứ đều trở nên dễ thương."

Huyện Huyên giơ bản tay nhỏ lên quơ quơ không khí, bỗng nhiên, nắm lấy.. Cố Mạn.

Sắc mặt Cố Mạn đột nhiên trở nên kỳ lạ. Hai người Mạnh Vệ Phương và Liễu Hiểu Nhân thấy cảnh này, đều che miệng cố gắng nhịn cười

Tô Thi Hàm cười, nhẹ nhàng lấy tay Huyên Huyên ra. Sau đó thuận tiện ôm lấy Huyên Huyên từ trong ngực của Cố Mạn, nói: “Huyên Huyên, con thật nghịch ngợm. Chị Cố Mạn ôm con, con vậy mà ăn đậu hũ củ chị ấy."

Hai người Mạnh Vệ Phương và Liễu Hiểu Nhân không có nhịn nữa ở, trực tiếp cười to.

“Mình không nhịn được rồi, buồn cười quá”

Bởi vì nó là một đứa bé, Cố Mạn cũng không để ở trong lòng, cũng cười theo. Nhẹ nhàng chọc chọc cái trán của Huyên Huyên một chút, cười nói: “Thi Hàm, sau này Huyên Huyên nhà cậu nhất định rất ghê gớm, không biết sẽ có bao nhiêu cô gái ngày đêm nhớ. mong, tên nhóc lưu manh này. °

Trong lúc vừa nói vừa cười, Tần Lăng cùng người phục vụ đi vào.

Bốn người đều hết sức ăn ý không có nhắc lại chuyện Huyên Huyên ăn đậu hũ của Cổ Mạn.

Bữa cơm này tất cả mọi người đều ăn rất vui vẻ. Giữa bữa cơm, Cố Mạn cùng những người khác cũng nói về Tân Lãng, để cho Tân Lãng không thấy xấu hố,

Sau khi nghe Tô thi Hàm nói, biết được Tần Lãng mới là sinh viên năm hai. Anh ấy không chỉ mua được xe mà còn mở một cửa hàng. Còn có tài điêu khắc và tác phẩm được chạm khắc cũng đã xuất hiện trên đài truyền hình thì bốn người bọn họ đã rất ngạc nhiên.

Bởi vì ở tuổi bọn họ thì vẫn còn đang tiêu tiền của cha mẹ. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ sẽ chính thức bước vào xã hội để kiếm tiền. Lại không ngờ rằng Tân Lãng cũng gần bằng tuổi bọn họ mà đã kiếm được rất nhiều tiền! Và còn có một tay nghề thủ công tuyệt vời như thế!

Đây là điều mà các bậc cha mẹ hay gọi là Con nhà người ta chứ đâu!

Sau khi dùng bữa, biết được ngày mai Tô Thi Hàm sẽ cùng Tân Lãng trở về tỉnh Hồ Nam nên ba người họ đã đề nghị đi mua sắm quần áo.

Tô Thi Hàm nhìn về phía Tần Lãng.

Tần Lãng nói: “Thi Hàm, em cùng các bạn học đi chơi đi, để anh đưa các bọn nhỏ về là được”

Tô Thi Hàm quả thật rất muốn đi mua sắm quần áo. Bởi vì từ khi bắt đầu mang thai quần áo cô mua đều là quần áo dành cho bà bầu. Sau khi ở cữ, cô cũng chỉ mặc những bộ quần áo rộng rãi của bà bầu hoặc là quần áo thuận tiện cho việc cho con bú.

Hiện tại cô đang ở cùng ba người bạn thân, thêm nữa ngày mai cô sẽ đến nhà Tân Lãng gặp cha mẹ chồng tương lai. Cho nên muốn mua thêm mấy bộ quần áo đẹp để tạo ấn tượng tốt cho cha mẹ chồng tương lai.

Cô gật gật đầu nói: "Vâng! để em gọi điện thoại cho mẹ, để mẹ và tài xế cùng tới đón. Nếu không một mình anh không thể tự mang ba bé con về được”

Nói xong, Tô Thi Hàm gọi điện thoại cho Phương Nhã Nhàn.

Một lúc sau Phương Nhã Nhàn đến nơi. Ba người Mạnh Vệ Phương đều chào hỏi với Phương Nhã Nhàn, Phương Nhã Nhàn biết được con gái mình muốn cùng các bạn học ra ngoài dạo phố. Cho nên cũng muốn để cho con gái ra ngoài chơi có thể thoải mái, do đó bà và Tân Lãng mang theo bọn trẻ trở về.


Tô Thi Hàm nhìn Tần Lãng bọn hẳn rời đi, mới cùng ba cô bạn học đi đến trung tâm mua sắm Thái cổ

Đây là địa điểm yêu thích của họ khi họ còn học cấp 3.

"Tuy nhiên, sau khi vào cửa hàng quần áo ở Thái Cổ và nhìn thấy giá của quần áo, Tô Thi Hàm mới nhớ ra rằng quần áo ở đây rất đắt và mỗi chiếc có giá từ 2.000 đến 3.000 nhân dân tệ.

Cô đặt quần áo xuống và nói: "Quần áo ở đây nhìn không đẹp. Đổi sang cửa hàng khác."

Cả ba người nhìn nhau với vẻ nghỉ ngờ. Bởi vì quần áo trong cửa hàng quần áo này là nhãn hiệu mà Tô Thi Hàm trước đây thường xuyên mặc.

Nhưng Tô Thi Hàm đã nói như vậy, 3 người cũng lập tức nói: “Đi, đổi một cửa hàng khác.”

Sau khi rời khỏi cửa hàng, Tô Thi Hàm nói: “Chúng ta hãy đi mua sắm ở một trung tâm thương. mại khác đi. Quần áo ở đây đắt quá.”

Cả ba người họ càng bối rối hơn.

Ba người bọn họ có hoàn cảnh gia đình giống nhau và họ cũng thường mặc quần áo có giá 2.000 - 3.000 nhân dân tệ.

Chỉ là vài tháng cũng sẽ mua hai ba bộ. Mặc dù thường xuyên đi ra dạo phố cũng không nhất định mỗi lần đi đều sẽ mua.

“Thi Hàm, có phải gia đình cậu đang gặp khó khăn về tài chính không? Không đúng! Mình nghe cha nói vài ngày trước cha cậu vừa ký một hợp đồng lớn trị giá hàng chục triệu. Công việc kinh doanh của gia đình cậu đang phát triển rất tốt mà."

“Đúng vậy! Thi Hàm, cậu xem cha mẹ cậu là người có tiền, chồng cậu cũng kiếm tiền rất giỏi. Quần áo ở đây đều là hàng mà cậu hay mua trước đây, sao cậu lại đột nhiên cảm thấy quần áo ở đây đắt vậy?"

Nghe những lời bạn bè nói, Tô thi Hàm cũng choáng váng.

Từ khi mang thai, cô đã thay đổi từ một cô gái tiêu tiền không chớp mắt thành một cô gái biết tiết kiệm, chăm lo việc nhà.

Chỉ cần cô cảm thấy không cần thiết phải mua thì sẽ không mua. Lúc mua đồ cũng sẽ so sánh vài ba cửa hàng lại với nhau.

Một số thứ khi chọn chỉ nhìn nhãn hiệu và một số thứ chỉ cần nhìn vào chất lượng.

Bởi vì quần áo bán có nhãn hiệu thường có giá

cao hơn chất lượng của chính nó. Cũng giống như những bộ quần áo này.

Đó hoàn toàn là hàng cao cấp của các thương hiệu họ bán, nhất là bên Quảng Châu của họ. Nơi đây chuyên bỏ sỉ quần áo nên giá còn rẻ hơn nữa.

Hoàn toàn không căn phải mua tại Thái Cổ,

Tô Thi Hàm bày tỏ suy nghĩ của mình, rồi háo hức nói: “Đi, mình đưa các cậu đi Bạch Mã mua quần áo. Quần áo Hàn Quốc ở đó chất lượng tốt, giá lại rẻ”

Khi ba cô gái nghe thấy điều này, họ nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."