Ba bé con tò mò nhìn về phía Tô Thi Hàm nhưng không hiểu lời cô nói.

Tô Thi Hàm trêu bọn nhỏ, Huyên Huyên và Khả Hinh vui vẻ chân tay động đậy, trong miệng phát ra âm thanh “a a a a” trầm bổng

Vũ Đồng mở lớn đôi mắt ngơ ngác nhìn mẹ rồi lại nhìn cha, sau đó lại nhìn em gái Khả Hinh ở bên cạnh biểu cảm trên gương mặt không có gì thay đổi.

Chắc là mệt rồi.

Tô Thi Hàm cưng chiều thơm bé con một cái, dịu dàng nói: “Sắp tới nhà baba rồi nha.”

Đôi tay nhỏ bé khẽ động, võ lên khuôn mặt Tô Thi Hàm. Sau đó chu cái miệng nhỏ lên bắt đầu hừ hừ.

Sau khi Tô Thi Hàm rút khuôn mặt khỏi tay bé đôi tay nhỏ bé của bé quơ quơ giữa không trung ánh mắt túi thân nhìn theo Tô Thi Hàm.

"AA..."

Thanh âm mang theo tiếng nức nở, như thể rất đáng thương mà nói với mẹ, muốn được mẹ thơm một cái

Tô Thi Hàm thấy vậy lập tức đổi đứa nhỏ đang ôm trong ngực với chị Dương.

Thế nên chị Dương ôm Khả Hinh còn cô thì ôm Vũ Đồng.

Chị Dương bế thẳng Khả Hinh lên để mặt con bé hướng ra bên ngoài, như vậy khiến tầm nhìn của Khả Hinh rộng hơn. Khả Hinh quay qua nhìn thấy mẹ đang ôm Vũ Đồng cô bé lập tức chớp chớp đôi mắt, không khóc không quấy còn đưa đôi tay bé nhỏ ra muốn chạm vào Vũ Đồng. Thách‎ thá𝔫h‎ tìm‎ được‎ _‎ T‎ Ru𝖬TRU𝒀E𝙉.v𝔫‎ _

Sau khi Vũ Đồng được mẹ ôm cuối cùng cũng hài lòng, sau đó vùi mặt vào trong ngực Tô Thi Hàm muốn được bú sữa.

Tô Thi Hàm khẽ cười ngắt mũi cô bé: “Thì ra Vũ Đồng nhà chúng ta đói rồi”

“Chú Lưu! Chú cho xe dừng lại giúp cháu với ạ”

“Vâng, cô chủ” Tài xế Tiểu Lưu nghe vậy thì giảm tốc độ, sau đó tìm một nơi có thể đỗ xe để dừng lại, như vậy cả hai bên đều có thể an toàn xuống xe.

Nếu như dừng xe ở cạnh đường thì chỉ một bên mới có thể xuống xe, không tiện cho Tần Lãng đang ôm đứa nhỏ.

Tiểu Lưu suy nghĩ rất chu đáo.

Nơi Tiểu Lưu dừng xe là ở cạnh cửa lớn của một siêu thị. Tân Lãng bế Huyên Huyên xuống xe, sau đó đưa bé cho Tiểu Lưu ôm giúp, chị Dương thì bế Khả Hinh xuống xe để hóng gió.


Tần Lãng lại quay về hàng ghế sau kéo rèm ở ghế sau và rèm ngăn cách giữa ghế sau và ghế lái ra

Như vậy có thể thuận tiện để Tô Thi Hàm cho con bú.

Nhóc con ngậm được bầu vú thì lập tức có tinh thần.

Mút từng ngụm từng ngụm lớn.

Tô Thi Hàm đầy yêu thương nhìn bé con, vừa nhẹ. nhàng chỉnh lại mũ cho Vũ Đồng không để mũ che mắt con bé, vừa dịu dàng nói: “Chậm thôi con, Vũ Đồng cẩn thận bị sặc nha”

Tần Lãng nói: "Xem ra Vũ Đồng đói lắm rồi.”

“Hai ngày nay ngồi xe lâu quá, đói cũng không quấy khóc luôn rồi.”

“Lần này chúng ta ở nhà lâu chút đợi khi nào khai giảng hãy quay vẽ, để các con lớn hơn một chút nếu không đi đi lại lại như vậy cũng quá giày vò bọn nhỏ rồi.”

Người làm cha như hẳn cũng thấy đau lòng.

Tô Thi Hàm gật gật đầu sau đó nói: "Anh gọi điện cho mẹ đi, có lẽ mẹ cũng nóng lòng rồi."

“Được” Tần Lãng gọi điện thoại cho bà Tần.

Nói với bà Tần bọn họ đã đi hết đường cao tốc rồi, hiện đang ở trước cửa siêu thị Vượng Vượng. Bởi vì Vũ Đồng đói rồi nên đang cho con bé bú sữa, một lát nữa sẽ về tới nhà.

Bà Tần nghe vậy vui vẻ nói lập tức 3 chữ được, còn nói bà và ông Tần đang ở cửa nhà đợi bọn họ.

Nếu không phải từ nhà tới siêu thị Vượng Vượng căn phải lái xe hơn 10 phút, đi bộ nửa tiếng thì bà Tân đã muốn đi tới đó đón bọn họ rồi.

Mười lăm phút sau Vũ Đồng ăn no rồi.

Sau khi nhóc con ăn no khuôn mặt vô cùng hài lòng, cuối cùng đôi mắt vừa to vừa đen kia cũng có khởi sắc.

Nhưng mà bởi vì ngồi xe quá lâu thế nên tinh thần vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

Đôi tay nhỏ nằm lấy cúc áo của Tô Thi Hàm chơi đùa.


Tân Lãng nhận lấy đứa nhỏ để tô Thi Hàm chỉnh lại áo, sau đó lại đưa Vũ Đồng cho Thi Hàm rồi xuống xe gọi chị Dương và Tiểu Lưu lên xe.

Bọn họ không nghĩ nữa, quyết định lái xe một mạch về nhà, tới nhà rồi nghỉ sau.

Sau đó hẳn nhận lấy Huyên Huyên ở trong lòng Tiểu Lưu, chuẩn bị lên xe thì phía trước vang lên một giọng nói đầy nghị vấn.

“Tần Lãng sao?”

Tân Lãng ngẩng đầu nhìn qua, lập tức nhìn thấy. bạn học cấp 3 Lý Nguyên Phát, trong tay đang cầm một xiên đậu phụ nướng, tiếp đó gương mặt đầy kinh ngạc nhìn hắn.

Sau khi nhìn thấy hẳn ngẩng đầu lên, Lý Nguyên Phát nhanh chóng ăn hết xiên đậu phụ trong tay rồi lâu tay, tiếp đó kinh ngạc chạy tới trước mặt Tần Lãng: “Tần Lãng thực sự là cậu à, ban nấy tôi còn tưởng là mình nhìn nhầm cơ chứ”

“Cuối cùng cậu cũng về rồi, tôi đã về nửa tháng rồi vẫn luôn tìm cậu. Tôi đã đi đến nhà cậu mấy lần nhưng cha mẹ cậu đều nói cậu chưa quay vẽ.”

Lý Nguyên Phát vui mừng như pháo nổ trong phút chốc nói lập tức một mạch.

Sau đó ánh mắt rơi lên đứa trẻ trong vòng tay Tân Lãng: “Ôi, nhóc con nhà ai đây? Đáng yêu thật đấy là con trai mà mắt vừa to lại tròn thật là đẹp."

“Ơ, Tân Lãng sao tôi thấy đứa trẻ này giống cậu thế nhỉ?”

Tần Lãng bế Huyên Huyên lên, sau đó cười nói:

“Nào, Huyên Huyên gọi anh đi”

“Đây là con trai tôi”

Lý Nguyên Phát: “???”

"???"

Nếu như có thể nhìn thấy thì có thể thấy trên đầu Lý nguyên Phát có một hàng dấu hỏi chấm, nụ cười trên mặt trong phút chốc tắt ngủm vẻ mặt hoàn toàn không tin nhìn Huyên Huyên.

Tần Lãng bế Huyên Huyên nói với Lý Nguyên Phát: “Chuyện nói ra rất dài, tôi phải về nhà trước đã Chắc cha mẹ tôi cũng sốt ruột rồi, hai ngày nữa tôi lại tìm cậu”


“Huyên Huyên chúng ta tạm biệt anh thôi”

Cho tới tận khi Tần Lãng lên xe Lý Nguyên Phát vẫn ngây ngốc tại chỗ, hẳn cúi người nhìn Tân Lãng ở trong xe thì nhìn thấy ở ghế sau còn có ba người.

Có một cô gái rất xinh đẹp, bên cạnh còn có một người phụ nữ khoảng hơn 40 tuổi.

Trong lòng hai người đều có một đứa bé.

Mặt Lý Nguyên Phát càng mơ hồ, nhưng mà không dám nói bừa chỉ vội vàng cười nói: "Được thôi,

Tần Lãng đến lúc đó tôi tới nhà cậu chơi”

“Mau đi về đi chắc chẩn cha mẹ cậu sốt ruột rồi, bai bai."

Sau khi nhìn Tân Lãng lên xe đột nhiên hẳn nhận ra nhãn hiệu của chiếc xe này, trông nó rất giống xe BMW.

Nhưng mà cậu mới là sinh viên năm hai chỉ biết được Audi là 4 cái vòng, cây định ba là xe Mercedes, logo của BMW quá là phức tạp. Có rất nhiều hãng xe cũng bắt chước kiểu dáng này, chắng trách hắn không nhận ra chiếc xe này là BMW.

“Chiếc xe này trông có vẻ rất đắt nha!” Tuy rằng không nhận ra nhưng mà Lý Nguyên Phát cũng nhìn ra nước sơn sáng bóng, đường cong lưu loát của chiếc xe, vừa nhìn là biết xe đắt tiền rồi.

“Vừa nãy Tần Lãng nói đứa bé mập mạp kia là con trai cậu ấy? Con trai?"

“Vậy hai đứa nhóc ở hàng ghế sau kia chẳng lẽ cũng là con của Tần Lãng ư???”

Mặt Lý Nguyên Phát hiện lên dòng chữ “Không phải chứ", Tân Lãng mới năm hai mà?

Trước đây thấy Tân Lãng đăng lên vòng bạn bè nói rằng mới mở một cửa hàng gần trường, như vậy đã rất kinh ngạc rồi. Bây giờ Tân Lãng còn có con nữa??

Hẳn thấy cuộc sống của Tân Lãng trong phút chốc như thể trôi qua 7, 8 năm vậy, hoàn toàn không có liên quan gì tới hắn.

Trong lòng không ngừng tò mò về cuộc sống của Tần Lãng ở Thượng Hải trong hơn một năm nay.

“Hai ngày nữa tới nhà Tân Lãng chơi, để xem rốt cuộc là chuyện gì, như thế này cũng quá là chấn động

“Hôm nay mẹ còn dặn mình không được yêu đương ở đại học phải học hành chăm chỉ, thế mà Tân Lãng đã có con luôn rồi!"

“Hôm nay lúc ra ngoài mình còn xin tiền mẹ đi mua đồ ăn vặt, còn Tân Lãng đã tự mở cửa hàng kiếm tiền rồi!!!”

Lý Nguyên Phát ảo não nhìn máy chơi game ở rong cửa hàng phía trước, vốn dĩ hôm nay hẳn ra ngoài để mua máy chơi game. Thế nhưng bây giờ gặp được Tân Lãng trong tức khắc hẳn lập tức cảm thấy máy chơi game không còn thú vị nữa.

Tần Lãng người ta đã bắt đầu kinh doanh để kiếm tiền nuôi con rồi, còn hẳn thì vẫn chơi điện tử như một đứa trẻ, đúng là khác biệt quá lớn.


Trong tức khắc hẳn như được mở rộng tầm mắt.

Phía bên này sau khi đi được một đoạn Tăn Lãng, nói với Tô Thi Hàm vừa nãy mình gặp được bạn học thời cấp 3.

Tô Thi Hàm gật gật đầu.

Bên phía bà Tần, ông Tăn cũng không nhịn nổi nữa lập tức đi ra ngoài phòng khách. Đầu gối ông Tần chỉ trầy da một chút thế nên đi lại không thành vấn đề, nhưng mà đứng lâu thì vết thương cũng vẫn còn đau.

Bà Tần vào trong nhà lấy cho ông một cái ghế ra và bảo ông ngồi xuống, ngược lại cũng không giận dỗi với ông nữa. Bởi vì hiện giờ tâm trạng bà đang vô cùng vui vẻ.

Nhưng mà bà không nói chuyện với ông, mà bà nói chuyện với dì Hạ cũng đang mong ngóng Tần Lãng trở về,

Từ xa xa nhìn thấy một chiếc xe BMW màu đen rẽ vào con đường dẫn tới nhà bọn họ.

Ông Tần nhìn thấy chiếc xe BMW màu đen này lập tức kích động đứng dậy chỉ về phía chiếc xe nói “Lãng Lãng về tới rồi!”

Bà Tân nhìn sang, nhưng mà vì khoảng cách có hơi xa thị lực của bà lại không tốt bằng ông Tăn. Tuy vậy bà vừa mới liếc mắt đã nhận ra chiếc xe của tần Lãng, chỉ là nhìn không rõ biển số xe. Bởi vì biển số xe đán một lớp kính, bà phải nheo mắt lại mới nhìn rõ hơn một chút sợ ông Tần nhìn nhầm.

Dì Hạ ở bên cạnh nói: “Là biển số xe của thành phố Thiệu tỉnh Hồ Nam chúng ta, biển EA****”

Dì Hạ đọc biển số xe ra, bà Tân vừa nghe vẻ mặt đầy vui mừng.

Đúng rồi, đây chính là biển số xe của Tần Lãng!

Khi đó biển số xe của Tân Lãng là do bà và ông Tân đích thân tới đồn công an làm, lại còn là chiếc xe đầu tiên của con trai thế nên bà nhớ rất rõ biển số xe.

Bà đọc đi đọc lại biển số này mấy lần.

Nhất là sau khi chính thức nhận được biển số, bà lại càng nhớ biển số này hơn.

“Là xe của Lãng Lãng, không sai! Lãng Lãng về nhà rồi! Còn có con dâu, cháu trai, cháu gái của chúng ta nữa” Bà Tân cười rất vui vẻ âm lượng trong lời nói cũng cao hơn không ít,

Hàng xóm bên cạnh nghe thấy vậy lập tức nhìn sang.

Dì Hạ quay sang hỏi bà Tần tên mẹ của mấy đứa nhóc, bà Tần nói cho dì Hạ biết tên của con dâu là Tô "Thi Hàm, tiếp đó dì Hạ nói thẳng: "Vừa nghe đã biết là một cái tên có phúc rồi, bà xem Lãng Lãng nhà bà từ lúc yêu đương với Thi Hàm không phải mở tiệm thì là mua BMW, Thi Hàm nhà bà đúng là có số vượng phu!"

Bà Tần nghe vậy thì phát hiện quả nhiên đúng thế!

Lúc con trai bà học năm nhất vẫn giống như người bình thường, không có tài nghệ đặc biệt gì cả Chỉ sống những ngày tháng như những sinh viên bình thường khác.

Nhưng mà chớp mắt từ lúc yêu đương với con dâu nhất là sau khi có con, con trai mình như thể là đi trước cuộc sống của người thường một bước, vừa có con, có thể kiếm tiền bằng tài điêu khắc hạch đào, hơn nữa còn mở cửa hàng rồi mua xe nữa chứ!!!