“Đầu là gà vịt ở nhà nuôi hết! Đều nuôi bằng bắp, gạo rất có dinh dưỡng đấy”

Tần Lãng mỉm cười nói: “Mẹ! Sao con dâu của mẹ vẽ nhà mà mẹ lại làm lớn như vậy. Con nhớ năm ngoái con nghỉ đông về nhà, mẹ chỉ tới siêu thị bên cạnh tùy tiện mua chút thịt gà cho con thôi mà.”

Tô Thi Hàm ăn chiếc đùi gà khóe miệng nở nụ cười.

Bầu không khí trên bàn ăn rất tốt, ăn được một nửa ông Tân muốn uống vài ly với Tân Lãng.

Bà Tần dùng đũa đánh vào cánh tay ông Tần nói: "Rượu gì mà rượu, hôm qua bác sĩ dặn thế nào quên rồi ư? Bây giờ ông không được ăn đồ cay, hải sản và uống rượu!"

“Hôm nay con trai về nhà tôi cao hứng nên uống một chén thôi, không sao đâu." Ông Tân kiên quyết muốn uống,

Bà Tân vẫn nhất quyết không cho, cuối cùng ông bị bại dưới uy quyền" của bà, không nhã tới chuyện uống rượu nữa.

Tần Lãng và Tô Thi Hàm đối mắt với nhau, nhìn thấy được ý cười từ trong mắt đối phương.

Lúc ăn cơm có nói tới chuyện ở trên đường, còn thỉnh thoảng xem ba đứa nhỏ ở trong khu vui chơi.

Cả nhà trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Bởi vì phải ngồi xe hai ngày liên tiếp vì vậy khẩu vị của Tô Thì Hàm không tốt lầm, chỉ ăn có một bát đã no rồi.

Bà Tân nhìn thấy vậy lập tức nói: "Thi Hàm! Cháu ăn nhiều một chút, hiện giờ cháu đang trong thời kỳ cho con bú phải ăn nhiều lên mới có nhiều sữa”

“Dạ, cháu ăn no rồi không ăn nổi nữa ạ.”


“Được rồi! Vậy thì dì để lại chút thức ăn cho cháu, lát nữa đói thì ăn”

Tô Thi Hàm gật gật đầu.

Bà Tân xuống bếp lấy bát đũa lên cho Tô Thi Hàm. gắp đùi gà, vịt, cánh gà. Sau đó còn gắp thêm mấy miếng sườn xào tỏi, thịt lợn cho cô.

Cho thức ăn vào trong nồi sau đó đậy nắp lại.

Tô Thi Hàm nhìn thấy một màn này cảm thấy rất ấm lòng.

Cô đứng dậy đi ra phòng khách chơi với mấy đứa nhóc.

Bà Tần ăn một chút cũng không ăn nổi nữa thế nên tới phòng khách nói chuyện cùng Tô Thi Hàm và bọn nhỏ. Bà còn bật TV lên hỏi Tô Thi Hàm thích xem phim gì bà mở cho.

Tô Thi Hàm ngại nói muốn xem bộ phim truyền hình tình cảm “Em là niềm vinh hạnh của anh" mà trước đây cô cùng xem với Tần Lãng thế nên nói phim nào cũng được..

Bà Tân tìm hết một lượt cuối cùng quyết định xem một bộ phim hoạt hình.

Mấy nhóc cũng bị thu hút bởi âm thanh phát ra trong tivi.

Tô Thi Hàm hơi căng thắng, cô ngồi trên sô pha y như là học sinh bị mời phụ huynh tới vậy.

Bà Tân nhìn thấy vậy lập tức nói: "Thi Hàm cháu cứ coi như đây là nhà của mình, đừng quá căng thẳng”

Khóe miệng Tô Thi Hàm giãn ra nở nụ cười: "Vâng thưa Dì."

Bà Tần nghe một tiếng Dì này. Bà cảm thấy vẫn thích nghe ngày trước Tô Thi Hàm gọi Mẹ trong lúc video call hơn.

Nhưng mà bà biết Tô Thi Hàm còn ngại không gọi được tiếng Mẹ này. Nhưng không sao, đợi sau khi Lãng Lãng và Thi Hàm đính hôn thì chắc có thể gọi Mẹ rồi nhỉ?

Thật mong đợi ngày hai đứa đính hôn và kết hôn với nhau quá!

Bên này, bà Tần và Tô Thi Hàm đang nói chuyện, vì hai người tuổi tác cách biệt, mà Tô Thi Hàm cũng không phải là người nói nhiều. Cho nên bà Tân cố gắng nói về chuyện của mấy đứa nhỏ, vừa nói tới đề tài này bà Tân có rất nhiều chuyện để nói.

Bầu không khí trong phòng khách vô cùng tốt.

Tần Lãng nhìn thấy vậy cũng yên tâm hơn. Trước đây hắn còn lo lắng về chuyện mẹ chồng nàng dâu, thế nhưng bây giờ cảm thấy nhà mình hoàn toàn không ồn tại vấn đề này.

Nếu không thì sẽ phải đứng giữa hai người, lúc đó chính là lúc khảo nghiệm EQ của hẳn.

Ông Tần thấp giọng cười: “Con bây giờ dễ dàng. hơn cha trước đây rất nhiều”

Trước đây khi còn trẻ, vì quan niệm không đồng nhất mà bà Tân và bà nội hay cãi nhau, thế nên người khó xử nhất chính là ông Tần.


Sau này, mọi người đều lớn tuổi rồi, học được cách khoan dung tôn trọng đối phương. Cộng thêm ông Tân ở giữa đưa ra nhiều cách để giải quyết mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, dần dần quan hệ hai người cũng hòa hoãn không còn căng thẳng nữa.

Đến khi bà nội có tuổi rồi quan hệ của bà nội và bà Tần còn tốt hơn quan hệ với ông Tần.

Điều này khiến ông Tân ghen tị, thế nhưng mà ghen thì ghen thế thôi chứ trong lòng ông lại vô cùng vui Vẻ.

Vốn dĩ ông Tân còn định truyền dạy các tuyệt chiêu hòa hoãn quan hệ mẹ chồng nàng dâu cho con trai, thế nhưng không ngờ tới bà Tần lại không hề để con dâu mình phải chịu những thứ mình trước đây bà đã từng chịu đựng.

Bà vô cùng hòa hợp với Tô Thi Hàm.

Lại còn chủ động tìm đề tài để nói chuyện nữa.

Tân Lãng mỉm cười thu lại tầm mắt rồi nhìn thức ăn trên bàn: “Cha, hôm nay nhiệm vụ của cha khá là nặng nhọc rồi, nhiều thức ăn như thế này một mình, cha làm sao ăn hết được?”

“Không còn cách nào khác, mỗi lần không ăn hết mẹ con đều bắt cha ăn hết sạch, không thể để thức ăn qua đêm. Con nhìn cha con đi, có phải béo hơn lúc tết rồi không?”

“Vâng, quả thực trông béo hơn 5kg rồi”

“Cái thằng nhóc thối này còn dám nói thế à, cha chỉ nói với con thế thôi chứ cha đây không hề béo nhé.”

“Vâng, vâng, không béo.” Tân Lãng bất lực, cha già muốn mình nói thật, nhưng nói thật thì ông lại không vui.

Quả nhiên, không chỉ không thể nói phụ nữ béo mà còn không được nói đàn ông béo.

Sau khi ăn vài miếng ông Tân lại nhìn bà Tân mấy lần. Sau đó thấy bà không chú ý tới bên này, lập tức hất hất câm về phía Tân Lãng rồi lại nhìn về phía tủ rượu, nháy nháy mắt ra hiệu cho Tăn Lãng đi lấy rượu.

Hôm nay là một ngày vui không uống được ly rượu nào sẽ không sảng khoái.

Làm gì Tân Lãng không biết ý của cha mình thế nên lập tức nói: “Cha lớn tuổi rồi đừng uống rượu nữa, bây giờ vừa mới bị thương xong mà vẫn còn muốn uống rượu ư. Cha cứ nhịn mấy ngày đi, lát nữa ăn cơm. xong con xem lưng cho cha.”


“Đừng để bệnh kéo dài dai dẳng”

Ông Tần không được uống rượu thì bĩu môi, có hơi không vui nhưng mà nghe được lời phía sau của Tân Lãng ông nghĩ ngờ hỏi lại: “Con còn biết chữa bệnh đau lưng nữa ư?"

Tân Lãng gật đầu: “Vâng, con biết một chút, là do sau khi sinh con xong lưng của Thi Hàm bị đau, thế nên con đã học một chút từ bác sĩ Đông y. Trước đây lúc ở nhà Thi Hàm con còn xem qua cho mẹ cô ấy nữa. Sau đó còn kê một đơn thuốc, mẹ cô ấy uống xong cảm thấy lưng đã đỡ hơn, cả người thoải mái hơn rất nhiều, đi bộ cũng không còn bị đau nữa”

Ông Tân kinh ngạc nhìn con trai mình, mới nửa học kỳ không gặp con trai mà thẳng bé đã ưu tú đến như vậy rồi sao?

Không chỉ biết điêu khắc hạch đào mà còn biết xem bệnh nữa?

Nhưng ông Tần không hỏi mà chỉ nói: “Đúng rồi con trai, tiền trước đây con mở cửa hàng và mua xe, lại còn tiền để chăm sóc bốn mẹ con Thi Hàm đều kiếm từ điêu khắc hạch đào sao?”

“Vâng, con bán được 3 đôi hạch đào, bây giờ trong thẻ con vẫn còn mấy trăm ngàn" Tân Lãng nói

Ông Tần nhướng mày: “Vậy có thể khắc cho cha xem không?”

“Được ạ! Con mang công cụ về đây rồi. Đợi lát nữa bọn nhỏ ngủ rồi con sẽ khắc cho cha xem” Tần Lãng biết rằng cha mẹ mình chắc chẵn không thế tin đột nhiên con trai mình lại biết điêu khắc.

Hơn nữa sản phẩm điêu khắc ra còn bán được nhiều tiền như vậy.

Vì vậy, hẳn đã chuẩn bị xong hết, mang theo dụng cụ điêu khắc.

Hơn nữa nghỉ hè đều được ở nhà, đến lúc đó cửa hàng online phải cho ra sản phẩm mới. Vì vậy hắn sẽ ở nhà điêu khắc hạch đào, các loại chuỗi vòng tay hạt ô liu hoặc vòng tay hạch đào các loại.

Nếu như có điều kiện hắn còn định thử điêu khắc ngọc nữa.