“Mẹ, con biết ạ! Bác sĩ nói với bọn con rồi"

Phương Nhã Nhàn dặn dò lại một lần, sau đó tắt máy.

Lúc này, Tần Lãng cũng quay trở lại.

Cả một đêm, Tân Lãng và Tô Thi Hàm cùng nhau chăm sóc Vũ Đồng và Khả Hinh, giúp hai bé hạ sốt. Đến khoảng 3 giờ sáng, nhiệt độ của hai bé giảm xuống 37.9 độ.

Nhiệt độ bình thường trong khoảng 36-37 độ. Vượt qua 37.3 là bị nóng, từ 37.3 - 38 độ là sốt nhẹ. Từ 38.1- 40 độ được coi là sốt cao.

Hiện tại nhiệt độ đã hạ xuống 37.9 độ, đã thuộc phạm vi sốt nhẹ. Hai người Tân Lãng và Tô Thi Hàm cuối cùng cũng có thể thở phào một cái.

Tô Thi Hàm mim cười, thay cho con bộ quần áo khác. Mặc xong, cô khẽ vặn eo chuẩn bị mang chậu nước đi đổ. Đột nhiên, mọi thứ trước mắt tối sầm lại, thân thể cô lảo đảo.

Tần Lãng nhanh tay đỡ cô: “Thi Hàm”

Tô Thi Hàm loạng choạng một hồi, mới khôi phục bình thường. Cô ngẩng đầu nhìn Tân Lãng rồi nhìn hần khẽ lắc đầu nói: “Em không sao.”

Tần Lãng cầm chậu nước trong tay cô, nghiêm mặt nói: " Nghe lời anh! Lên giường nằm đi. Chậu nước để đó, anh sẽ đi đổ”

Tô Thi Hàm gật đầu, vừa quay đầu đi thì khớp cổ kêu lên một cái, cô khẽ hô: “A..."

Đây là hệ quả của việc giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài để làm việc gì đó, dẫn đến cứng cổ.

Tần Lãng để chậu nước xuống, bấm huyệt sau cổ cho cô.

“Thế nào? Dễ chịu hơn chưa?”

" Đỡ rồi ạ”


“Vất vả cho em rồi”

“Không vất vả! Thế này có là gì. Khả Hinh và Vũ Đồng chắc chản còn khó chịu hơn, chỉ là chúng không thể nói ra”

Tần Lãng ôm Tô Thi Hàm.

Đối diện với cái ôm bất ngờ của Tãn Lãng, Tô Thi Hàm ngây người một lát. Khi lấy lại tỉnh thần, cô mới ôm chặt Tân Lãng rồi nhẹ nhàng dựa vào lòng Tân Lãng.

Dựa vào bờ vai dày rộng này, cảm giác thật an toàn và ấm áp.

“Em đói chưa?” Tân Lãng hỏi

“Em hơi đói.”

“Em nằm một lát, anh thu dọn đồ đạc rồi sau đó xuống nhà nấu cho em. Hôm nay em muốn ăn gì cũng được, cho em chọn món."

“Không căn đâu! Anh cũng đã mệt rồi, em chỉ là hơi đói chút thôi. Anh thu dọn đồ ở đây xong rồi chúng ta đi nghỉ đi, không ăn đêm đâu.”

“Anh không mệt! Anh không thể để em đói được, em muốn ăn gì nào?”

“Nếu thế! Cho em một suất mì xào trứng nhé” Món này rất dễ làm, không tốn nhiều thời gian.

Nấu ăn thật sự tốn rất nhiều thời gian.

Cô cảm thấy có lỗi với Tân Lãng, không muốn để anh bận rộn quá lâu.

Hôm nay cô mệt đến mức hoa mắt, chóng mặt. Tần Lãng còn làm nhiều việc hơn cô nên chắc anh ấy còn mệt hơn.

“Được! Em có muốn thêm xức xích không?” Tần Lãng hỏi.

"Có a! Cho em một cây xúc xích vị bắp, còn trứng gà thì là trứng rán thì càng tốt.”

"Được, không thành vấn đề.”

Tần Lãng nhanh chóng đem chậu nước vào phòng tắm đổ, sau đó lại lau sàn rồi phun thuốc khử trùng, lau lại một lần nữa.

Xong xuôi, lại bận rộn chạy xuống bếp ở tầng dưới nấu ăn.

Tô Thi Hàm ngả mình xuống giường, cô vốn dĩ chỉ muốn nghỉ ngơi vài phút đợi Tn Lãng nấu xong mì xào. Nhưng mới vừa được một lúc thì cô đã ngủ thiếp đi trên gối.

Tân Lãng bưng hai bát mì xào lên, mỉm cười khi nhìn thấy Tô Thi Hàm đã ngủ say.

Hần không đánh thức cô. Mà để bát mì xào của cô vào trong tủ giữ ấm ở tầng dưới.

Hắn nhanh chóng giải quyết bát mì xào của mình.

Sau đó đi tắm, rồi năm xuống giường.

Bảy giờ sáng Tô Thi Hàm gặp ác mộng. Mơ thấy đứa bé còn đang sốt cao, cô sợ tới mức giật mình ngồi bật dậy.


Nhìn quanh bốn phía, đầu óc cô rối bời.

Cho đến khi cô nhìn thấy Vũ Đồng và Khả Hinh đang nằm trên nôi bên cạnh mình. Hai cô gái nhỏ đã thức giấc từ lúc nào, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà.

Tuy trạng thái không như trước, cũng không ăn ngón tay nữa. Thế nhưng có thể thấy, cũng có khí sắc hơn, không yếu ớt như lúc bị cơn sốt hành hạ lúc tối hôm qua.

Cô mới nhớ ra vừa rồi mình nằm mơ. Đêm qua thân nhiệt của hai cô con gái đã giảm xuống 37,9 độ.

Sờ sờ gương mặt, cô nhìn Tân Lãng bên cạnh. Thấy hẳn còn đang say ngủ, cô lấy chăn đắp cho hẳn rồi sau đó xuống giường.

Cô nhìn thấy một bát cơm đã ăn được đặt trên chiếc ghế đầu bên cạnh. Trong đó còn có một ít mì sót lại.

Cô nhớ tối hôm qua trước khi đi ngủ, Tần Lãng xuống lầu xào mì cho cô. Sau đó cô nâm trên giường đợi, không ngờ đã ngủ quên mất.

Tần Lãng cũng không có đánh thức mình.

Tô Thi Hàm nhìn Tần Lãng đang ngủ trên giường, cô khẽ nhếch môi cười ấm áp.

Tân Lãng không muốn đánh thức khi cô đang ngủ say. Nên dù đã xuống lầu làm mì xào cho cô, anh cũng không gọi cô dậy.

Hắn cũng không vì thế mà cảm thấy bản thân đã làm một bát mì xào vô ích.

Cô thấy mình thực sự đã tìm thấy một người chồng thật chu đáo.

Cô chuyển tầm mắt từ Tân Lãng sang phía hai cô gái nhỏ, lấy tay sờ lên trán của chúng. Sau đó dùng nhiệt kế để đo nhiệt độ của chúng.

Nhiệt độ của Vũ Đồng và Khả Hinh đều giảm xuống 37,2 độ, chỉ là hơi nóng.

Tô Thi Hàm thở phào nhẹ nhõm, đặt nhiệt kế trên trán xuống rồi cúi đầu hôn hai đứa nhỏ.

Cô thì thầm với chúng:" Vũ Đồng, Khả Hinh! Hôm qua hai con thực sự đã dọa baba và mama một trận đó”

"Các con thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

“Mama đưa các con đi tắm rồi thay quần áo nha”


Hôm qua hai đứa nhỏ đổ mồ hôi cả đêm, phải thay đồ rồi.

“Nhưng mà, hai đứa con không được khóc nha. Hôm qua baba đã vì các con mà bận cả đêm. Baba mệt rồi, để baba nghỉ ngơi có được không, các con không được quấy khóc, làm phiền baba nhé."

“Ừm! Vũ Đồng và Khả Hinh của chúng ta thật ngoan”

Sau khi nói chuyện với hai đứa nhỏ, Tô Thi Hàm vào phòng tắm bật máy sưởi. Tiếp theo pha nước nóng vào bồn tắm của bé, nhiệt độ nước được kiểm soát trong khoảng 37 độ đến 40 độ.

Xong xuôi cô quay lại đón Vũ Đồng, nói với Khả Hinh: "Khả Hinh! Mẹ đi tâm cho chị gái con trước. Lát nữa sẽ tắm cho con nhé. Khả Hinh nhà chúng ta ngoan ngoãn đợi mẹ nha?"

“Khả Hinh nhà chúng ta quả là một đứa bé ngoan”

Khen con gái xong, Tô Thi Hàm bế Vũ Đồng vào nhà vệ sinh tắm.

Cả quá trình cô bé này đều rất ngoan, chỉ là khi tắm, đột nhiên ị ra.

Tô Thi Hàm đã tắm cho bọn trẻ mấy lần, cho nên đối với sự việc này, không lấy làm lạ. Cô theo thói quen bế con lên, đặt bé vào trong nôi màu xanh bên cạnh. Sau đó đổ hết nước trong chậu bỏ đi rồi cọ rửa chậu sạch sẽ, tiếp đó lại thêm nước mới vào rồi tiếp tục tắm cho bé.

Lần lượt hai đứa trẻ được tắm xong, thay xong quần áo rồi cô đưa chúng ra ban công để phơi nắng.

Chín giờ sáng Tần Lãng tỉnh dậy.

Sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy Tô Thi Hàm bế Vũ Đồng, hai mẹ con đang ngắm khung cảnh bên ngoài Chân phải của cô dẫm lên bánh xe của Khả Hinh, lắc lư chiếc xe đẩy trẻ em.

Ánh nắng mặt trời buổi sáng rơi trên vai Tô Thi Hàm và hai đứa trẻ. Phía xa xa là một mảnh trời trong xanh, khung cảnh này thật là đẹp.

Tô Thi Hàm đang thì thầm nói những lời ngọt ngào với hai đứa bé.

Hai đứa nhỏ đã lấy lại trạng thái tốt hơn nhiều so với tối quá, chắc là khỏe hơn nhiều rồi.