Tô Thi Hàm cùng Lâm Tiêu trò chuyện trong chốc lát, Phương Nhã Nhàn nhận được điện thoại của Phương Diệu Cầm, bà nói bọn họ đã đến ga tàu cao tốc.

Phương Nhã Nhàn mim cười và nói sẽ ngay lập tức đến đón bọn họ ngay.

Phương Nhã Nhàn gọi Tô Thi Hàm và Tân Lãng, bà nói cho bọn họ biết là ông bà nội, cô và dì của Tô Thi Hàm đều đã đến ga tàu cao tốc.

Tần Lãng đã sớm sắp xếp xe, hẳn nói với Trương Bình và ông Tân một tiếng. Sau đó thì dẫn Tô Thi Hàm và bà Tô lái xe đến ga tàu cao tốc.

Từ khách sạn Wyndham đến ga tàu cao tốc gần hơn và chỉ mất 5 phút lái xe mà thôi.

Ở ga cao tốc tiếp đón họ hàng hai bên của Tô Thi Hàm. Trong nhóm người có Phương Diệu Căm mà trước đây Tân Lãng đã gặp, cùng với Bạch Vũ chồng của Phương Diệu Cầm, bên cạnh còn có Bạch Tư Tư.

“Anh họ, chị dâu!" Bạch Tư Tư rất vui vẻ chào hỏi hai người.

Tần Lãng và Tô Thi Hàm mim cười chào hỏi cô.

Sau đó dưới sự dẫn dắt của Tô Thi Hàm, Tần Lãng tiến lên chào hỏi người thân của cô.

"Tần Lãng! Đây là ông bà ngoại của em."

"Đây là Di và Dượng của em, anh đã từng gặp qua. Đây là Cậu út của em, còn đây là con trai của cậu út Phương Tuấn Minh.”

Phương Tuấn Minh năm nay 15 tuổi, cuối năm nay sẽ học lớp 11, đây chính là thời kỳ thanh xuân nổi loạn và kiêu ngạo.

Lần này biết được người có triển vọng nhất trong nhà là chị họ Tô Thi Hàm sinh con, hơn nữa còn muốn đính hôn. Phương Tuấn Minh bị sốc đến nỗi mất ngủ mấy đêm lập tức.

Thế là cậu ta quấn lấy Phương Viêm, nói là muốn tới tham gia tiệc đính hôn của Tô Thi Hàm.


Ngoài miệng nói là muốn cùng anh họ, chị họ học hỏi kiến thức học tập. Thế nhưng trong lòng là muốn đến xem người đàn ông ở đại học khiến cho chị họ phải sinh em bé rốt cuộc trông như thế nào.

Trên đường tới đây, Bạch Tư Tư không ngừng ở bên tai nói tốt vẽ Tần Lãng, còn nói Tần Lãng không chỉ đẹp trai mà vào bếp nấu đồ ăn còn là số một. Còn có câu cá lợi hại, điêu khắc gỗ thì rất trâu bò, hơn nữa còn có tác phẩm điêu khãc gỗ được lên TV.

Sau đó lại nghe được ông bà nội của Tô Thi Hàm. nói về Tân Lãng, nói Tân Lãng gần đây nhận được một đơn hàng điêu khắc gỗ 20 triệu.

Còn nói hiện tại, người trong thôn ở Trung Sơn đều biết đến chuyện này.

Đều nói nhà họ Tô có một người con rể quá giỏi.

Vốn dĩ cậu ấy còn nghĩ đến việc muốn tỷ thí với Tân Lãng một chút. Nhưng mà khi nghe được câu cuối cùng là Tân Lãng mới học năm hai đại học, vậy mà đã có đơn hàng lớn tận 20 triệu. Cậu ta lập tức giống như quả cà tím bị sương muối, héo rũ.

Lúc này nhìn thấy Tăn Lãng, cậu ta chỉ biết cúi đầu nhìn mũi giày, không dám nói chuyện với Tần Lãng cũng không lên tiếng chào hỏi.

Vẫn là cha cậu ta là Phương Viêm đẩy nhẹ cậu một cái, cậu ta mới ngẩng đầu nhìn Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm.

Cậu ta cười một cái tượng trưng với Tần Lãng, sau đó gọi Tô Thi Hàm: "Chị họ. "

Bởi vì có rất nhiều người họ hàng ở bên cạnh, cho nên Phương Tuấn Minh không gọi Tân Lãng là "anh rể". Tô Thi Hàm còn nghĩ cậu ấy đang ngại ngùng không nói ra, nên tiếp tục đưa Tần Lãng chào hỏi những người khác.

"Tần Lãng! Đây là Dì cá, DÌ hai, Dì ba của em”

“Tần Lãng, đây là ông bà nội của em."

Tân Lãng đi theo Tô Thi Hàm, gọi: " Ông nội Tô, bà nội Tô.”

Bà cụ Tô vui vẻ cười, nhìn Tân Lãng nói: "Tần Lãng! Giờ bà đã nhìn thấy cháu rồi, cháu biết không. Cha mẹ Tô Thi Hàm ở trước mặt bà và ông đều khen cháu không ngớt. Khen cháu tuấn tú lịch sự, còn nói cháu có tay nghề nấu ăn cực kỳ ngon, nói cháu nấu ăn so với đầu bếp nhà hàng còn ngon hơn. Nghe như vậy, bà rất muốn được nếm thử tay nghề của cháu đấy”


Tô Thi Hàm ngọt ngào nhìn về phía Tần Lãng.

Tần Lãng cười nói: "Tối nay để con làm một bữa ăn khuya cho bà nội nếm thử nhé”

"Thật tốt! Nhưng mà Tân Lãng, cháu và Tô Thi Hàm đều sắp đính hôn, cũng không cần khách khí gội bà nội Tô như vậy. Cháu cứ giống như Thi Hàm gọi bà là bà nội là được” Bà cụ Tô cười đến không khép miệng lại được nói.

"Được, bà nội.” Tần Lãng cười đáp.

"Tốt!" Bà cụ Tô lớn tiếng đáp.

Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thẳng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này đều nở nụ cười, sau đó gọi mọi người cùng nhau lên xe.

Tân Lãng chuẩn bị từ trước một chiếc xe du lịch có thể ngồi hơn 20 người cùng một lúc. Hắn bao cái xe này hết bốn ngày, xe này sẽ phụ trách đưa đón khách đến dự tiệc.

Bởi vì khách nhiều, nếu sử dụng xe hơi để đưa đón thì phải đưa đón rất nhiều chuyến. Những người khác phải chờ đợi rất lâu, sử dụng xe du lịch sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Chỉ cần một lần chở khách, mọi người có thể cùng nhau đi đến khách sạn.

Trên đường còn có thể cùng nhau nói chuyện phiếm vậy thì càng náo nhiệt, hơn nữa cũng không chậm trễ thời gian của mọi người.

Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm đi ở cuối cùng, Tô Thi Hàm nắm bàn tay của Tần Lãng, nhỏ giọng nói với Tần Lãng: "Tần Lãng! Người thân của em đều rất thích anh.”

Mặc dù vừa rồi ông nội cô không có nói gì, nhưng cũng không có xụ mặt. Lúc Tân Lãng chào hỏi ông, ông cũng nói một vài câu.

Bà nội thì khen Tần Lãng hết lời.


Ông bà ngoại cũng nói với Tân Lãng một hai câu.

Trong lòng cô rất vui khi thấy được cảnh này.

Thật ra cô còn có chút lo lắng bên nhà mình sẽ có. người không thích Tần Lãng.

May mắn thay không có.

Tân Lãng nắm bàn tay Tô Thi Hàm, cười nói: "Chồng em tốt như vậy, đương nhiên mọi người đều sẽ thích.”

Tô Thi Hàm gật gật đầu.

Chồng cô thực sự là rất tốt!

"Người thân của em đối với em thật tốt, dù xa như vậy nhưng toàn bộ đều đã tới đây” Tần Lãng nói.

Từ Quảng Châu đến Thành phố Thiệu, đĩ theo cách của Phương Nhã Nhàn đúng là rất nhanh, nhưng mà phải di chuyển rất nhiều lần.

Đầu tiên là phải ngồi máy bay đến sân bay Hoàng Hoa ở thành phố Trường Sa, tiếp đó từ sân bay đi đến nhà ga cao tốc, lại từ ga cao tốc đến thành phố Thiệu.

Nếu như không phải người họ hàng có quan hệ cực kỳ tốt, bình thường đều sẽ không muốn đi dự lễ đính hôn này.

Thậm chí đến cả lễ kết hôn cũng không nhất thiết phải đi tham dự, đa phần mọi người sẽ chọn gửi lì xì trên điện thoại di động.

Lần này người thân của Tô Thi Hàm đều đã đến đầy đủ, tổng cộng có 12 người.

Số chẵn là số may mắn.

Tô Thi Hàm nhìn về phía những người họ hàng đã lên xe và đang tìm vị trí ngồi, gật gật đầu nói: "Vâng. ”

Đặc biệt là ông bà nội, ông bà ngoại.


Ông nội cô năm nay tròn 78 tuổi, cũng đã gần 80 tuổi rồi, bà nội thì cũng đã 75 tuổi. Hai ông bà ngoại của cô năm nay đã 67, 68 tuổi, cũng đã chạm đến hàng 70.

Chuyển xe nhiều lần như vậy đúng là rất vất vả.

"Đợi sau khi yến tiệc trăm ngày của bọn nhỏ kết thúc, anh sẽ dẫn mọi người đi thành phố Thiệu tham quan du lịch, ngắm nhìn phong cảnh nơi đây một lần.”

Tần Lãng nói.

"Được ạ”

Đến khách sạn.

Sau khi mọi người vào khách sạn cất hành lý xong, tiếp đo đi tới phòng trên tăng hai của khách sạn ăn cơm tối.

Lúc này bà Tân và Tăn Mai đẩy xe đẩy trẻ em của bọn nhỏ đến.

Ba bé cưng vừa đến, lập tức trở thành tâm điểm chú ý.

Tô Thi Hàm dẫn các bé cưng đến cho ông bà nội, ông bà ngoại cô xem.

Lúc trước tất cả mọi người chỉ gặp qua ba bé cưng ở trong video, lúc này nhìn thấy bọn nhỏ bằng xương bằng thịt cực kỳ đáng yêu, mọi người đều không nhịn được mà trêu chọc bọn nhỏ.

Bạch Tư Tư chạy đến trước mặt Khả Hinh, vẻ mặt âu yếm nói: "Khả Hinh! Chị là Tư Tư nè, em có nhớ chị không?”

"Nào! Cho chị Tư Tư ôm một cái nha."

Nói xong, Bạch Tư Tư ôm Khả Hinh ra khỏi xe đẩy.

Khả Hinh còn nhớ Bạch Tư Tư, lần trước trên đường từ Thượng Hải đi về Quảng Châu, Bạch Tư Tư ôm cô suốt chặng đường.

Cho nên sau khi ở trong vòng tay của Bạch Tư Tư, bé cưng cũng không khóc mà mở to mắt nhìn mọi người xung quanh với vẻ mắt đầy tò mò.