Trong cung điện băng tuyết bạch, sương mù trắng bao phủ khắp nơi, nhưng hàn khí lạnh thấu xương lại bị hỏa nhiệt tản ra từ trước bức tường đỏ xua tan đi, một thân thể nam tính màu đồng bị áp chế vững vàng trước mặt băng, hai cánh tay thon dài bị hai đạo tia chớp huyết sắc trói buộc lại phía trên đầu, thống khổ cùng nan kham khiến cho đôi mày kiếm đầy anh khí của nam nhân đã trưởng thành phải nhăn lại, cắn răng, hắn im lặng chịu đựng loại hình lăng nhục và hành hạ mỗi lúc một gia tăng trên người mình, song nhãn chỉ nhìn thấy huyết sắc nam nhân cách mình một bức tường trong suốt.

Bộ y phục màu đen bị xé rách xuống, vốn từ lâu đã không thể che chắn được gì nữa, cơ thể phủ đầy vết thương cứ vậy lộ ra.

Đôi bàn tay bạch ngọc, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, nhưng lại cực kỳ *** tiết từ phía sau trượt xuống nơi tư mật giữa hai chân trơn bóng của nam nhân, từ tốn mà tá ác vuốt ve lấy tiểu động ẩn mật chật chội, rồi đột ngột thâm nhập mạnh mẽ vào cơ thể nam nhân.

“A…” Ngạo Triết Thiên hít mạnh một ngụm hàn khí, thân thể nhất thời căng cứng lên. Ngón tay bạch ngọc không ngừng tham nhập vào trong cơ thể hắn, thậm chí, mỗi lúc lại thêm nhiều ngón tay, ngay lúc một điểm nào đấy trong thân thể bị chạm đến, song nhãn hắn bỗng trở nên thất thần, không khỏi ngẩng đầu lên mà bật ra một tiếng thở dốc trầm thấp, nhưng ngay lập tức hắn lại không thể chịu đựng được mà vũng vẫy, nhãn thần hồi phục lại quang mang sắc lạnh.

Hận ý…

Không hề che dấu…

Trong lòng hắn đang chờ một cơ hội, một cơ hội báo thù…

Ngạo Triết Thiên càng cố kiềm nén rên rỉ thì khóe miệng Phỉ lại càng câu lên một tiếy ý tuyệt mỹ, đầu lưỡi đầy đặn theo cơ thể quang lỏa của nam nhân mà liếm lên đôi vai, có chút mê luyến vị đạo của đối phương.

Tựa hồ muốn nghe nhiều hơn những tiếng rên rỉ từ tính của đối phương, bàn tay của Phỉ từ khuôn ngực bị hắn giày vò đến có chút thê thảm hướng lên bờ môi run rẩy của nam nhân, nhân lúc nam nhân thất thần mà chớp mắt liền tiến vào dò xét.

Một cơn đau nói truyền đến, ngón tay bạch ngọc không chút tì vết lại bị hung hăng cắn lấy, máu tươi từ đôi môi có phần tím tái của nam nhân chảy xuống.

Ngạo Triết Thiên lạnh lùng nhìn Phỉ, khiêu khích.

Phỉ hơi nhíu mày lại, hai mắt buông xuống, hắn liếc nhìn qua huyết Minh vương song nhãn đỏ sậm đã mang theo một tầng sát ý cực lớn, cười lạnh một tiếng.

“Ngươi không muốn hắn nhìn thấy, ta lại càng muốn hắn xem ta làm ngươi như thế nào.” Hai tay chế trụ vòng eo vì liên tiếp chịu giày vò mà càng thêm gầy yếu của nam nhân, không lời báo trước mà trực tiếp tiến vào.

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng bị thiếu niên đột ngột đâm xuyên qua như vậy vẫn khiến Ngạo Triết Thiên chịu không được mà thấp giọng rên một tiếng, khuôn mặt lãnh tuấn ẩn chứa sự chịu đựng thống khổ, điều khiến hắn khó chịu hơn cả việc bị xâm phạm như vậy, chính là lại bị cường bạo ngay trưpức mặt Minh vương, muốn giãn khoảng cách với thiếu niên ra, thế nhưng thắt lưng bị chế trụ gắt gap khiến hắn không thể động đậy được.

“Không được… Ô…” Bạch phát thiếu niên đột nhiên gian tăng lực đạo tiến vào, mỗi lần một hung hãn hơn, mỗi lần một mạnh mẽ hơn, vết thương cả cũ lẫn mới đều khiến Ngạo Triết Thiên đau đến không thể đứng vững, mồ hôi lạnh chảy ra thấm ướt mấy sợi tóc đen nhanh dính lại trên khuôn mặt hắn, sắc mặt tái nhợt khiến hắn thoạt nhìn vô cừng yếu đuối mà chật vật, ngón tay thon dài vì chịu không được thống khổ mà cào bấu lên tường, lưu lại vài vệt máu.

Nhãn thần mê man nhìn về phía Minh vương, phát hiện ra có điểm bất thường, huyết sắc nam nhân ôm đầu thống khổ, phát ra những thanh âm thê lương gào trứ, phẫn nộ kịch liệt khiến thần thức của hắn bị rối loạn, Câu hồn thạch mà Phỉ đưa vào cơ thể Minh vương trước đấy nhân cơ hội này mà liền phát huy tác dụng, kịch liệt đả phá ma pháp hộ thân của đối phương, tham lam điên cuồng hút lấy ma pháp lực của Minh vương.

“A a a a a a ~~~~” Hồng sắc nam nhân thống khổ mà điên cuồng tự đánh vào đầu mình, ma pháp nguyên tố trong băng động nhất thời vũ động cuồng loạn, tựa như mãnh long tàn phá mọi thứ, băng thạch đổ vỡ khắp nơi.

Đột nhiên, Minh vương ngẩng đầu lên, nhãn thần nguyên bản điên cuồng vì thần trí rối loạn trong phaút chốc trở nên băng lãnh sắc nhọn, ngoan độc nhìn Phỉ, dường như còn mang theo chút huyết lệ, đôi môi cử động bật ra từng thanh âm cực hàn kiên định: “Ngươi-Phỉ-Tu-Đặc-Tư-Sau-Này-Ngươi-Sẽ-Phải-Hối-Hận-Vì-Chuyện-Ngày-Hôm-Nay-Ta-Thề!”

Hia người kinh ngạc nhìn Minh vương đột nhiên khôi phục được thần trí, đặc biệt là Phỉ, Minh vương không phải đã bị điên từ lâu rồi sao…

Hanh… Cũng tốt, dám khiêu khích hắn.

Nhưng Minh vương rất nhanh lại trở nên rối loạn, song nhãn không còn nhìn thấy chút lý trí nào nữa, chỉ còn lại hỏa nộ cùng cuồng loạn.

Ngạo Triết Thiên song nhãn nhìn chăm chăm vào Minh vương, hắn cảm thấy phong thái kia phi thường quen thuộc, quen thuộc đến nỗi khiến hắn có chút sợ hãi. Tựa hồ như nhớ tới cái gì đấy, thế nhưng trí óc hắn lúc này lại đau đớn đến muốn nổ tung!

Dường như là phản ứng kháng cự lại đoạn ký ức đó…

Đột nhiên, hắn cảm thấy trong ngực bốc lên một trận như hỏa thiêu cuồn cuộn, một ngụm tiên huyết phun ra. Trong cơ thể hắn cùng lúc tồn tại cả hắc ám khí tức của ám Ma thần cùng với thần thánh khí tức của Quang minh hệ, hai nguyên tố này cơ bản là tương khắc nhau, không thể thanh trừ được. Vậy nên, khi hai loại nguyên tố này cũng đấu đá bài xích lẫn nhau, một cơ thể của nhân loại làm sao có thể chịu đựng được loại hành xác này.

Phỉ có chút hoang mang nhìn Ngạo Triết Thiên, khi nãy trong đầu hoàn toàn quên mất nếu bản thân dùng lực quá mức sẽ bức hắn chết, vội vàng ôm lấy, có ý muốn chữa thương cho hắn. Thế nhưng tình hình lại có đột biến, một cỗ hắc sắc quang thúc [ quang thúc: chùm tia sáng ] từ bên ngoài điên cuồng hung hãn phóng thắng tới hắn, lực sát thương quá lớn khiến cho quang thúc tách ra thành những tia nhỏ, trong chớp mắt liền vút tới trước mặt Phỉ.

Không còn lựa chọn nào khác, trong nháy mắt Phỉ vừa buông Ngạo Triết Thiên ra, vừa xoay người dựng ma pháp phòng thủ. Mất đi người chống đỡ, Ngạo Triết Thiên nhanh chóng ngã xuống, nhưng bức tường băng màu đỏ trước mặt đột nhiên chấn vỡ, một đôi tay thon dài mà cường kiện vươn ra đón được hắn ôm vào lòng.

Ngay lúc Minh vương nhìn thấy Ngạo Triết Thiên thổ huyết, đau xót dâng lên, khiến cho thần trí rối loạn không thể khống chế được mà xuất lực đả phá Câu hồn thạch đang tùy ý tung hoành trong cơ thể hòng khống chế hắn, trong nháy mắt huy động hết toàn bộ khí lực ít ỏi còn sót lại trong cơ thể mà xông thẳng tới bức tường băng, trong nháy mắt vừa phá hủy bức tường băng cùng thiết liên trói buộc cơ thể mà thoát ra ngoài.

Đây là việc làm gần như không tưởng đối với một người đã mất phần lớn năng lượng, nhưng Minh vương dù lúc này suy yếu không khác một đại ma pháp sư bình thường là bao lại dựa vào ý niệm tuyệt đối của mình mà làm được.

Theo bản năng,, hắn ôm chặt Ngạo Triết Thiên vào lòng, nhìn hắn đầy lo lắng. Minh vương bị điên loạn đã quên mất cách nói chuyện, chỉ có thể bật ra một vài âm tiết vô nghĩa biểu hiện cho sự quan tâm cùng hoảng loạn của hắn, lúng túng vụng về gạt đi vết máu tươi bên khóe miệng Ngạo Triết Thiên.

Hắn cảm thấy ***g ngực thật đau đớn…

Hanứ không biết vì sao lại đâu như vậy…

Thế nhưng bản năng của hắn không muốn trông thấy nam nhân này thụ thương, dù chỉ là một vết thương nhỏ cũng không muốn…

Sắc mặt tái nhợt của Ngạo Triết Thiên có chút xanh xao, đột nhiên, một cỗ khí tức quen thuộc của ám Ma thần truyền đến khiến hắn toàn thân sợ hãi run lên, hắn kinh hoảng nhìn song hắc ảnh không hay từ khi nào đã đứng đối mặt với Phỉ, trong đó có một cơn ác mộng mà hắn hoàn toàn không muốn gặp lại – Hủy Tạp, thế nhưng đối phương lại gắt gao nhìn hắn, nhãn thần đó làm hắn sợ hãi từ tận đáy lòng.

Thế nhưng, rất nhanh sau đó, cảm giác sợ hãi bị xua tan đi bởi một cỗ ấm áp ôn noãn, nằm trong lòng Minh vương khiến hắn có chút an tâm, bất giác, hắn đưa tay lên nắm lấy mấy sợi tóc đỏ như máu của Minh vương, chủ động sáp lại gần. Hành động của hắn nhất thời khiến cho cả Phỉ cùng Hủy Tạp đều cảm thấy tứ giận cực độ.

“Ca ca, ngươi đối phó với hắn, ta phải đoạt lại thứ thuộc về ta…” Kim sắc song nhãn mang theo ma tính của Hủy Tạp từ lúc bước vào một khắc cũng không rời khỏi Ngạo Triết Thiên, hắn chỉ biết là, người kia là của hắn, toàn bộ đều là của hắn, kẻ khác đừng mơ muốn chạm vào!

Gã hồng sắc nam nhân kia ôm hắn thực chướng mắt! Hơn nữa, còn suy nhược như vậy!

Trông không khí dâng lên một cỗ chiến ý căng thẳng vô cùng!

Ám Ma thần song nhãn tỏa ra một loại sát khí ghê người, khóe miệng nhếch lên thành một mạt cười nhạt lạnh lẽo, từng bước một tiến lại gần hai người đang dựa sát vào nhau ở trước bức tường đỏ, sương mù màu đen quấn quanh thân thể hắn mơ hồ phát ra mấy thanh âm gào thét thê lương cuồng loạn, ngàn vạn oan hồn biến đổi không ngừng, cùng kết tụ lại thành một đao phong sắc bén cắt xé hết thảy mọi thứ chạm vào nó, mà mục tiêu lại hướng thẳng đến Minh vương đang suy yếu kia.

Lúc Ngạo Triết Thiên nhìn thấy Hủy Tạp mang theo sát khí lạnh người tiến đến gần bọn họ, trong lòng nhất thời trầm xuống, song nhãn lạnh lẽo, ngay sau đó liền chật vật vùng ra khỏi vòng tay của Minh vương. Quay đầu sang, hắn cười lạnh nhìn thẳng Hủy Tạp, mặc dù trong lòng hắn sợ hãi và chán ghét người này vô cùng: “Ngươi muốn gì cứ tìm đến ta là được, hắn không có liên quan đến.”

Vô tình hữu ý, hắn đem Minh vương bảo hộ ở phía sau.

Cho dù hắn hoàn toàn không hiểu gì về ma pháp, nhưng từ khí thế tỏa ra từ hai ngươi có thể dễ dàng thấy được thực lực hai bên quá cách xa nhau. Hủy Tạp dù chưa hồi phục lại toàn bộ, thế nhưng nếu muốn giết một Minh vương đã mất gần như chín phần linh lực, quả thực là chuyện quá đơn giản.

Trên thực tế, hắn đối với Minh vương không có cảm tình gì, cũng không nhớ rõ được chuyện của hắn, nhưng đây là nguyên tắc của hắn, chuyện do mình rước lấy, thì tự mình phải gánh chịu.

Hủy Tạo đứng lại, im lặng không nói gì, song nhãn nhìn chăm chăm vào Ngạo Triết Thiên, bộ y phục bị xé rách tươm không che đi được thân thể yếu ớt mệt mỏi, giữa hai chân còn vương lại chút kim sắc dịch thể cùng máu, hắn kim sắc song nhãn nhất thời lóe lên một tia sắc lạnh, sát ý tăng cao, nụ cười lạnh mang theo tầng nộ khí không che dấu: “Ta muốn giết ai, ngươi không có tư cách can thiệp. Nếu muốn thì tự quản lấy bản thân ngươi, đừng như một *** phụ đi đâu cũng câu dẫn người! Đê tiện!!!”

Tốt lắm, mới có vài ngày, đã tìm được một nam nhân mới! Đã vậy còn muốn gây sự với hắn! Nhớ ngày đó bản thân sau khi bị công kích liền rơi vào trạng thái ngủ say rất nguy hiểm, ca ca đã phải hao tổn rất nhiều tinh lực, thậm chí ngay cả tính mệnh cũng suýt bị đoạt mất mới đưa được hắn khi ấy đã kề cận cái chết mang trở về. Sau khỉ tỉnh dậy, liền không quản đến mấy lời phản đối của ca ca mà kiên quyết muốn đoạt lại cái người thuộc về hắn, thế nhưng hắn chẳng thế nghĩ tới lần thứ hai gặp lại, đối phương cư nhiên lại đang ở cùng một chỗ với một nam nhân khác!!!

Ám Ma thần tuấn mỹ đến quyến rũ tựa hồ có chút nhầm lẫn trong lập trường của mình, Ngạo Triết Thiên là thức ăn của hắn, chứ không phải là tình nhân của hắn.

Sắc mặt Ngạo Triết Thiên có điểm hơi khó coi, hỗn trưỡng này bới móc như thể mình mắc nợ hắn vậy! Đang muốn mở miệng châm biếm đáp trả, lại bị Minh vương kéo ra sau.

“…” Nâng tay lên hướng thẳng về phía Hủy Tạp, trên tay hồng phát nam nhân hỏa nguyên tố cuồn cuộn không ngừng ngưng tụ lại, ma pháp thuần khiết nhanh chóng kết tụ lại trên tay thành một trường đao, trong ánh mắt Minh vương tỏa ra thứ hàn quang băng lãnh, mặt như hàn sương, đấu khí không hề thua kém Hủy Tạp chút nào.

Cho dù bản năng biết thực lực của mình so với đối phương lúc này kém xa, nhưng Minh vương vẫn chỉ có duy nhất một tín niệm, vì người phía sau mà chiến đấu, cho đến giọt máu cuối cùng!

Song nhãn sắc nhọn của Hủy Tạp lóe lên, mấy đạo hắc đao mang theo sát ý cuồng bạo mạnh mẽ phóng thẳng đến Minh vương.

Phỉ đang trong trận chiến với ca ca của Hủy Tạp — Tuyệt Mệnh U Oán, cũng không khỏi có chút nôn nóng nhìn về hướng bên kia, nhưng cũng không thể phân thân ra được, thế tiến công của đối phương vừa thần tốc lại biến hóa khôn lường khiến hắn không khỏi coa chút chật vật.

Nếu như Minh vương chết, thì sức mạnh kia sẽ bị phế bỏ… Câu hồn thạch nhất định phải có linh hồn của hắn làm tiền đề mới có thể hoàn thành được ma pháp chuyển hoán sức mạnh. Về phần kẻ khác… Cho dù muốn giết, cũng phải là hắn động thủ!

Đột nhiên, Ngạo Triết Thiên ôm đầu ngửa mặt lên trời rống một trạng dài, song nhãn tỏa ra thanh quang mang dị thường, hắc sắc đoản phát nguyên bản chỉ dài tới cổ nay đột nhiên lại dài ra tới tận dưới eo, vờn bay cuồng loạn. Theo tiếng rống dài của hắn, hàn băng cung điện nhất thời chấn động kịch liệt, giống như một sinh mệnh bắt đầu những hơi thở đầu tiên, ma pháp nguyên tố của bản thân sơn thể cùng lúc đấy cũng vũ loạn cực kỳ mạnh mẽ giữa cung điện.

Hết thảy mọi người đều kinh hãi nhìn Ngạo Triết Thiên đang biến đổi một cách dị thường, nhất là Phỉ, song nhãn lóe ra một tia bất ổn. Phong hàn băng sơn là thuộc về hắn, không kẻ nào có thể hiểu rõ tính chất của ngọn núi này hơn hắn.

Chết tiệt, chẳng lẽ ngọn núi này…

Mà ở bên kia, trong đầu Ngạo Triết Thiên đột nhiên vọng đến một thanh âm trầm thấp không giống với thanh âm của nhân loại, trầm trầm, du viễn, chất phác. “Ta rốt cuộc cũng đợi được đến lú người xuất hiện, chủ nhân của ta…”

“Là ý gì… Ngươi là ai?” Ngạo Triết thiên chau mày, hắn cảm giác được như có một cỗ ý thức thể bên ngoài đang xâm nhập vào trí óc mình, hắn vô pháp chống cự, nhưng cũng lại không thấy khó chịu, chỉ là thấy thân thể của mình cũng với ma pháp nguyên tố xung quanh bắt đầu tương thông với nhau, ma pháp nguyên tố nguyên bản không thể cảm nhận được một chút nào này lại đang không ngừng mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể hắn, theo từng gân mạch mà tuần hoàn ra khắp thân thể, luân động không ngừng.

Cảm giác thật quái dị…

“Hồi chủ nhân, ta là linh thể của hàn băng sơn này, mấy vạn năm qua, ta đã luôn chờ đợi người có thể cũng ra hợp nhất linh thức, thế nhưng, người đó chưa bao giờ xuất hiện. Ta đã rất tuyệt vọng, thậm chí còn đánh mất ý thức của mình, tơi vào một giấc ngủ sâu.” Nói đến đây, thanh âm trầm thấp mà khô khan toát ra một cỗ đau thương cùng cực. “Thẳng đến khi máu của người đánh thức ta dậy, cùng ta cộng hưởng mà tạo ra linh thức, từ giây phút đấy, người đã là chủ nhân duy nhất của ta. Thỉnh người cùng ta ký kết khế ước chủ tớ, tất cả những gì thuộc về ta đều tùy ý để người ở dụng.”

“Chủ nhân? Ta sao?” Nói đến máu, chắc là máu do khi nãy bị thổ huyết, linh sơn này cảm nhận được ý thức của mình, hơn nữa trước đó cũng thấy không ít trận pháp công kích rồi, năng lực của linh sơn này hẳn là không kém: “Ngươi có thể sử dụng ma pháp công kích sao?”

“Đúng vậy, thưa chủ nhân của ta.” Ngữ khí của linh thể thoạt nghe có phần láu lỉnh.

“Có thể chiến đấu với ba người kia không?”

“Rất khó, bọn họ quá mạnh.”

“Nếu chỉ đả thương để hạn chế hành động của bọn họ lại?”

“Có là lẽ được.”

“Chúng ta ký khế ước.”

“Hảo, chú nhân.”

Ngân lục sắc quang mang hiện lên, trên trán Ngạo Triết Thiên xuất hiện một cổ văn kỳ quái.

“Hiện tại, ngươi dốc toàn lực cho ta để xem có thể đả thương bọn họ không, nếu như có bất trắc gì, thì đem bọn họ vây khốn lại một chỗ. Cả ba người này đều có ý đối địch với nhau, nhốt cùng một chỗ xem chừng cũng rất thú vị.” Phân phó cho linh thể xong, Ngạo Triết Thiên liền ngẩn đầu nhìn ba nam nhân kia, khóe miệng nhếch lên hàm chứa một tia sát ý âm lãnh, cơ hội báo thù đã đến, hắn tuyệt sẽ không bỏ lỡ. Vừa rồi cùng linh thể đối thoại tưởng chừng như đã mất một lúc lâu, nhưng thực tế tất cả diễn ra chỉ trong chớp mắt.

Sơn linh thể kinh hô một tiếng, một sát trận ma pháp mạnh nhất liền phát động.

Phỉ nhìn thấy phạm vi xung quanh trong nháy mắt hiện lên chú văn, trong lòng cảm thấy không ổn. Phong hàn băng sơn vốn là một linh sơn đã ngủ say hơn vạn năm, thế nhưng bản thân nó lại ẩn chứa một linh lực phi thường cường đại cũng trận pháp, chỉ cần biết cách lợi dụng, với điều kiện thiết yếu nhất là Phong hàn băng sơn vẫn đang ngủ say, nó không những là một linh sơn công thủ toàn diện, mà còn là một nhà lao kiên cố để bắt nhốt những sinh vật cường đại. Thế nhưng hắn trăm nghìn lần không thể ngờ tới gã nô lệ tóc đen này cư nhiên lại có thể đánh thức được nó.

Nam nhân này cũng linh sơn không chỉ cùng có linh thể phù hopự, mà thậm chí đã hoàn thành ký kết khế ước chủ tớ! Thông thường những linh thể cao cấp này không phải đều phải ký khế ước bình đẳng sao?

Nhưng tình huống trước mắt không cho hắn suy nghĩ nhiều như vậy, ba người có mặt ở đây hết thảy đều phải phản công vi thủ, vô số nhũ băng bén nhọn được kết tụ lại nhờ chú văn cùng hàn băng xuất hiện giữa không trung, ba người bị quây lại ở bên trong, vẻ kiêu ngạo bị gỡ xuống – check raw, trong chớp mắt, hơn vạn nhũ băng hướng thẳng đến ba người mà trút xuống.

“Hủy Tạp! Cẩn thận!” Tuyệt Mệnh U Oán rất lo lăng cho thân thể còn chưa khôi phục lại hoàn toàn của đệ đệ mình.

“Hanh! Chút tài mọn!” Hủy Tạp hừ lạnh một tiếng, sương mù màu đen quanh thân hắn lập tức hòa thành một tấm khiên tròn phòng thủ. Ma pháp phòng ngự của ba người đồng loạt triển khai, một trận nổ lớn xảy ra, ngay lúc toàn bộ nhũ băng xung quanh đều phản ngược lại hóa thành bụi phấn, bọn họ phát hiện bản thân đang bị vây khốn trong một hầm đá kết thành hình bán nguyệt kiên cố, vô số chú tự trên thạch bích bắt đầu dũng động. Phỉ song nhãn băng lãnh, ngay lập tức phát động công kích muốn đập tan thạch bích, nhưng ngay khi ma pháp công kích của hắn đánh tới mấy chú tự này liền bị hấp thụ vào, ma pháp vây nhốt bọn họ nhất thời xoay chuyển.

Tình hình lại thêm một lần biến đổi, Ngạo Triết Thiên liên tục ra mệnh lệnh, bên trong thạch bích lần thứ hai xuất hiện vô số nhũ băng bén nhọn mang theo cự độc, chũ văn đột nhiên biến động, hầm đá hình bán nguyệt dần thu nhỏ phạm vi lại, ý đồ muốn đem ba người họ trực tiếp xóa sổ.

“Ngạo Triết Thiên ngươi điên rồi!” Phỉ tức giận đến khuôn mặt cũng bắt đầu xám ngắt lại.

“Câm miệng! Trước phá vỡ nơi này rồi sẽ giết hắn!” Tuyệt Mệnh U Oan khinh bỉ hừ lạnh, bắt đầu khu động hắc ám ma pháp.

“Hanh! Hắn là người ngươi có thể giết sao!” Phỉ tâm tình lúc này không tốt lắm nên ngữ khí so với Tuyệt Mệnh U Oán càng thêm phần khinh thường, giống như đang mắng chửi một con cẩu đang chặn đường. Số phận của kẻ kia, chỉ có thể do hắn quyết định.

“Giết hắn thì sao? Chỉ là một tên nô lệ thấp hèn mà thôi!” Tính khí cũng đồng dạng với đệ đệ mình, đối với kẻ khác luôn coi như rác rưởi, Tuyệt Mệnh U Oán liền chuyển hướng ma pháp công kích sang bên Phỉ, khí tức của đối phương cũng không hề yếu kém chút nào.

“Câm miệng hết lại! Đừng có tự ý quyết định kết cục cho món đồ chơi của ta!” Hủy Tạp bất mãn rống lên, trong lòng nhớ kỹ cái tên – Ngạo Triết Thiên, tốt lắm, đừng để ta bắt được ngươi, ta thề ngưới ẽ phải hối hận khi dám đối xử với ta như vậy.

“Các ngươi cứ từ từ đợi, ta đi.” Bỏ lại một câu nói trầm lạnh, Ngạo Triết Thiên cười nhạt, kéo Minh vương nãy giờ ngoan ngoãn đứng một bên xoay người hướng ra phía cửa đại điện phía trước, lưu lại đằng sau ba nam nhân tròng lòng tràn ngập sát ý.

Hầm đá vẫn tiếp tục thu nhỏ lại, không ngừng hấp thụ lấy ma pháp lực công kích vào nó, tình hình nội chiến của ba người bên trong ngày càng kịch liệt.

“Chủ nhân, người phải đi sao?” Linh thể có chút tiếc nuối hỏi.

“Ân, không đi chẳng lẽ chờ chết?”

“Ta lại chỉ còn một mình, thực cô đơn… Ta có thể đến tìm người không?” Nó trầm giọng hỏi.

“Nếu như ngươi có thể thu nhỏ lại như ta.” Ngạo Triết Thiên nhướn lông mày lên, tìm đến hắn? Một ngọn núi tìm đến hắn? Bậy không.

“Ân.” Nó ngoan ngoãn đáp ứng, có vẻ rất vui mừng. Lặng lẽ nhìn Ngạo Triết Thiên cùng Minh vương đi ra ngoài.

Kỳ thực, sơn linh nói rằng muốn đi tìm Ngạo Triết Thiên chỉ là một nguyện vọng xa xỉ mà thôi, nó biết bản thân nó không thể rời đi được, cũng không thể sống lâu được nữa. Bởi vì nó đang phải đối mặt với ba địch nhân cường đại, nếu như không phải đối phương khinh địch, thì nó cũng vô pháp mà vây nhốt bọn họ lại như vậy. Một khi bọn họ tập trung ma pháp công kich vào hầm đá, thì bản thân nó cũng không tránh được trọng thương, thế nhưng dù cho bị trọng thương, chỉ cần không chết, thì nó quyết tâm bằng bất cứ giá nào cũng không để bọn họ thoát ra, cho dù chỉ còn một tia sinh mệnh cuối cùng, nó cũng sẽ dùng để tranh thủ chút thời gian cho chủ nhân của mình ly khai an toàn.

Nó cũng không vì thế mà thấy thương tâm cho bản thân, bởi vì nó cuối cùng cũng tìm được người tương thông với mình.

Hơn nữa người kia còn cho phép mình đi tìm hắn… Đối với một sơn linh đã sống cô đơn bao lâu nay, đây chính là điều đáng mừng nhất.

****

Vừa đi ra khỏi băng điện, Ngạo Triết Thiên liền cảm thấy nguồn năng lượng dồi dào khi nãy còn trong người mình thoáng cái đã thất thoát rất nhanh. Thân thể chao đảo muốn ngã xuống, hồng phát nam nhân đi ngay bên cạnh vội vàng ôm lấy hắn đỡ ngồi xuống, ân cần nhìn hắn.

“Ta không sao.” Không có thói quen bị người khác ôm như vậy, Ngạo Triết Thiên có hơi nhíu chân mày lại, thế nhưng cũng không giãy dụa gì, hắn biết bản thân lúc này suy yếu ngay cả đi cũng không đi được.

Bản thân khôi phục lại trạng thái yếu ớt như lúc đầu là do đã ly khai khỏi băng điện, không thể cùng năng lượng kia trao đổi nữa.

Thế nhưng trường phát hắc sắc cùng lam sắc đồng tử của Ngạo Triết Thiên lại không trở về nguyên dạng, dị biến này có lẽ là do bản thân hắn không thể tiếp nhận hoàn toàn năng lượng của sơn linh mà trùng kích tạo thành.

Song nhãn trong suốt nhìn hắn chăm chăm, Minh vương cúi đầu, ôn nhu hôn lên trán hắn, Ngạo Triết Thiên thân thể cứng đờ, không mấy tự nhiên nói: “Đi mau, không nên lãng phí thời gian.” Vô luận thế nào, hắn không thể quen được với viêck thân cận cùng nam nhân, bởi vì vẫn còn đấy một bóng ma đang đè nặng lên tâm lý hắn.

“Ngươi còn muốn chạy đi đâu? Nô lệ, ha hả, cư nhiên còn mang theo một minh vương si tình, muốn bỏ trốn sao?” Đột nhiên, cách hai người không xa bất ngờ xuất hiện rất nhiều binh sĩ, dưới ánh đuốc lập lòe hé ra một khuôn mặt dũng mãnh mà băng lãnh. Đứng trước đám binh sĩ, là một nam nhân bạch y bạch phát, khuôn mặt tao nhã tuấn mỹ, chính là ca ca của Phỉ – Dực Đế Tu Khoa.

Ngạo Triết Thiên cùng Minh vương sắc mặt nhất thời trầm xuống.