Edit + Beta: Khang Vy

Ngày hôm sau Thẩm Vi Lê rời giường với toàn thân đau nhức, thở thì đau bụng, chân cũng không thể co lại, ăn cơm cũng đau tay.

Ba mẹ và chị cô đau lòng thở dài.

Thẩm Vi Lê vẫn cảm thấy ổn, cô từng làm phục vụ ở nhà hàng, từ sáng đến tối muộn cũng không bớt khách, tối về nhà hai chân đau nhức, ngày hôm sau cơ thể mệt mỏi. Nhưng dù đã đau thành như vậy, cô vẫn không nghỉ ngơi mà tiếp tục làm thêm.

Cô có thể chịu đau rất tốt.

Vốn dĩ cô chính là công chúa nhỏ không nên chịu đau chịu khổ, bây giờ lại luyện thành thân mình bằng sắt khiến người nhà đau lòng.

Hành động của Thẩm Lan cũng rất nhanh, trực tiếp thông qua quan hệ đổi luôn người đại diện của Phó Tranh.

Fan của Phó Tranh ngứa mắt với Tiết Bằng từ lâu, lúc nào cũng kéo chân cậu, đổi người đại diện rác rưởi này, người vui mừng nhất chính là người hâm mộ.

Người đại diện mới tên Tả Câu, có năng lực, không làm chuyện xấu, sau khi nhận kịch bản từ Thẩm Uyển Hề cũng nhanh chóng sắp xếp.

Thẩm Vi Lê ở nhà nghỉ ngơi hai ngày khôi phục cơ bắp nhức mỏi, hầu như toàn nằm trên giường đọc kịch bản cùng chị mình.

Năm MV với chủ đề là tìm kiếm, phân thành năm phần kim mộc thủy hỏa thổ, mốc thời gian từ xưa tới nay, cũng là kiếp trước kiếp này.

MV đầu tiên là "kim", bối cảnh thời chiến tranh cổ đại.

Thân phận của Thẩm Vi Lê là công chúa, Phó Tranh là tướng quân.

Công chúa trở thành vật hi sinh của chiến tranh, gả tới nước khác, tướng quân cướp người trên đường, công chúa không muốn tướng quân vì mình phạm tội tày trời, tự tay kết thúc sinh mệnh của mình, vừa kiên quyết vừa xinh đẹp.

Dù sao đây cũng là MV của Phó Tranh, thời lượng lên hình của cậu rất nhiều, Thẩm Vi Lê chỉ có vài đoạn, nhưng mỗi lần camera quay đến cô lại là hình ảnh vô cùng xinh đẹp.

Nguyên nhân MV này chọn Thẩm Vi Lê cũng do trên người cô vừa có vẻ dịu dàng lại vừa có vẻ mạnh mẽ.

Không đoạt ánh hào quang của nam chính, đồng thời cũng có vẻ xinh đẹp không giống người thường của riêng mình.

Thẩm Vi Lê vẫn nhớ Phó Tranh là idol của Phương Tiểu Hủy, còn hỏi cô ấy có muốn tới trang điểm giúp cô hay không, cũng nói chuyện mình tìm được ba mẹ cho Phương Tiểu Hủy biết.

Nào có fan nào từ chối chuyện có thể gặp idol mỗi ngày, Phương Tiểu Hủy lập tức xách hòm trang điểm bay tới Kinh Thị.

Thẩm Vi Lê không còn nhức mỏi nữa, Thẩm Uyển Hề mới đưa cô tới phim trường quay MV.

Thẩm Uyển Hề quyết định sẽ ở cạnh em gái từ lúc quay tới khi kết thúc, tuyệt đối không để người nào không có mắt bắt nạt em gái mình.

Công việc của Thẩm Lan và Hạ Từ cũng quay về quỹ đạo, một người đi quay phim, một người về công ty.

Bốn người ở cửa nhà chuẩn bị tách ra làm công việc riêng mình.

Hạ Từ dặn dò hai chị em, "Hai đứa các con đừng gây chuyện gì, đừng để người khác bàn luận chuyện hai đứa là chị em, làm người nổi tiếng trong giới giải trí có rất nhiều phiền phức."

Tất nhiên Thẩm Uyển Hề hiểu rõ chuyện này, rất ít người biết cô ấy là con gái đạo diễn Thẩm Lan, cho nên trên weibo cũng không có ai bàn luận về biên kịch Quy Gia.

Giống bọn Tiết Bằng chẳng hạn, tuy bọn họ biết biên kịch Quy Gia có bối cảnh phía sau, suy đoán quan hệ của cô ấy với đạo diễn Thẩm nhưng cũng không dám xác định Quy Gia có phải con gái đạo diễn Thẩm hay không.

Người càng nổi tiếng sẽ càng phải nhận nhiều phê bình, đây là chân lý, nên tránh trong phạm vi có thể khống chế được là tốt nhất.

Thẩm Uyển Hề mở cửa xe cho em gái, "Con biết rồi, ở đó con sẽ gọi em ấy là Lê Lê."

Thẩm Lan không yên tâm dặn dò, "Đừng để người khác bắt nạt em gái con."

Thẩm Uyển Hề kiêu ngạo, "Mắt con sáng lắm đó, ai dám có tâm tư với Nguyện Nguyện, con sẽ trực tiếp bóp ch.ết từ trong trứng."

Thẩm Vi Lê bật cười, "Em cũng không yếu ớt thế đâu."

Hạ Từ ôm con gái, giọng nói dịu dàng, "Bé ngoan, dù trước kia con mạnh mẽ kiên cường bao nhiêu, bây giờ con đã về nhà rồi, có ba mẹ và chị bảo vệ, con cứ yên tâm làm công chúa nhỏ của cả nhà là được rồi."

Trước kia Thẩm Vi Lê chưa từng oán trách vận mệnh mình không tốt, bây giờ lại chân thành cảm ơn số mệnh của mình.

Ba mẹ và chị đều yêu thương khiến cô cảm nhận được hai chữ hạnh phúc từ tận đáy lòng.

Nghiêng đầu hôn lên khuôn mặt mẹ Hạ, Thẩm Vi Lê cười ngọt ngào.

*

Sân bay Kinh Thị, Chu Yến Hỗn và Đường Phái ngồi trên xe chuyên dụng, mỗi người một điện thoại làm việc.

Gần đây Chu Yến Hỗn bận rộn việc công ty mới, trước đây cậu đầu tư kỹ thuật phần mềm công nghệ AI. Nguyện vọng đại học ban đầu của Chu Yến Hỗn cũng là chuyên ngành hệ thống kỹ thuật công nghệ AI, cuối cùng lại bị Chu Sơn Lâm sửa nguyện vọng, không thể không học bất động sản, tốt nghiệp vẫn cảm thấy hứng thú với AI, nhưng cậu không có nhóm để cùng phát triển nghiên cứu, chỉ có thể đầu tư kiếm chút tiền tiêu vặt.

Hai ngày nay cậu bận rộn đăng ký phát triển sản phẩm mới, thực hiện đủ các quy trình liên quan và vấn đề đến thuế.

Ngày đó nghe lời Chu Yến Hoài, muốn theo đuổi được Thẩm Vi Lê, cậu phải quên chuyện cô từng thích mình, đừng ỷ lại vào tình cảm của cô mà muốn làm gì thì làm, phải cố gắng, cũng phải trả giá một chút.

Cậu nghĩ, nếu muốn Thẩm Vi Lê thích mình lần nữa, cậu phải từ bỏ tất cả thói quen xấu, không hút thuốc lá, uống rượu, đi bar nữa, phải trở thành một Chu Yến Hỗn ưu tú xuất sắc, như vậy mới có thể làm ánh mắt của chị trở lại trên người cậu được.

Vì thế, trên phương diện công việc cũng dồn tâm sức vô cùng nghiêm túc.

Chu Yến Hỗn nói với đầu bên kia điện thoại, "Đầu mùa tựu trường tháng 3, khởi động thông báo kế hoạch tuyển dụng ở các trường cao đẳng và đại học, tôi sẽ tự mình phỏng vấn, ngoài ra, tìm các công ty săn đầu người để tiến hành tìm kiếm người tài. Hai công ty công nghệ tôi đã đầu tư cũng có người tài, có thể lấy một bên làm nòng cốt của công ty mới, phân chia cổ phần."

Sau khi Đường Phái nói chuyện điện thoại xong thì nghiêng đầu nhìn Chu thiếu gia.

Thiếu gia có sức khỏe tốt, hàng năm rèn luyện thể hình, còn suýt chút nữa trở thành vận động viên trượt băng đội tuyển quốc gia, là mẫu người tiêu chuẩn. Hai ngày nay mặc tây trang đeo cà vạt, bên ngoài khoác áo nỉ, trên người có khí chất quý phái trời sinh, bất luận là mặc cậu cũng giống như quần áo thiết kế riêng từ mười vạn trở lên.

Khí chất trên người thiếu gia đã thay đổi, không còn cảm xúc nôn nóng như trước, khuôn mặt anh tuấn kiêu ngạo, vẫn là thiếu gia sắc bén nhưng đồng thời cũng nhiều hơn một phần trưởng thành ổn định.

Lúc nói chuyện điện thoại, giọng nói trầm thấp thong thả khiến người ta sợ hãi.

Đợi tới lúc Chu Yến Hỗn tắt máy, Đường Phái nói, "Xác định được rồi, chị Lê đã tạo hình xong, đang chuẩn bị quay."

Chu Yến Hỗn gật đầu, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay mảnh khảnh không nhanh không chậm xoay điện thoại.

Một lúc sau, cậu quay đầu lại, "Đường Phái, cho tôi một cái kẹo cao su."

Đường Phái, "?"

Chu Yến Hỗn, "Nghiện thuốc lá."

Túi Đường Phái không có kẹo cao su, cậu ta cũng ít khi ăn kẹo cao su, lúc nào tâm trạng không tốt cũng trực tiếp hút thuốc.

Cậu ta bảo tài xế dừng xe trước một siêu thị, tự chạy xuống mua kẹo cao su giúp thiếu gia.

Sau khi trở lại thì đưa kẹo cho Chu Yến Hỗn, "Cai thuốc cũng phải từ từ, nào có ai như cậu chứ, đột nhiên không hút, phổi cậu có khi cũng không chịu nổi."

Chu Yến Hỗn lấy kẹo cao su ra nhai, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, "Chị tôi không thích tôi hút thuốc."

Thật ra cậu luôn biết Thẩm Vi Lê không thích mình hút thuốc, một là hút thuốc không tốt cho sức khỏe, hai là cô cũng không thích mùi khói thuốc.

Trước kia cậu không để ý chuyện này, lúc nào cũng làm theo ý mình, bây giờ cậu không muốn làm chuyện gì cô ghét nữa.

Đến phim trường, Đường Phái có người quen trong giới, hơn nữa lần trước cậu cũng tới nhà xưởng với Thẩm Vi Lê, bây giờ muốn vào trong cũng không phải việc gì khó.

Lúc hai người đi vào, Phó Tranh đang mặc áo giáp treo dây thép.

Nhân viên công tác bận rộn xung quanh Phó Tranh, không ai chú ý tới có hai người đi vào.

Đường Phái nhìn một vòng không thấy nữ chính đâu, lại chỉ thấy Phương Tiểu Hủy, đi qua chỗ cô ấy, "Chị Lê đâu rồi?"

Phương Tiểu Hủy bị dọa sợ, "Đường thiếu? Sao anh lại tới đây?"

Cô ấy nhìn quanh theo bản năng, thấy Chu Yến Hỗn càng kinh ngạc hơn, "Sao thiếu gia cũng tới nữa?"

Đường Phái hất cằm, "Chị Lê đâu?"

Phương Tiểu Hủy chỉ một bên, ngơ ngác nói, "Đi toilet rồi."

Đường Phái trở về bên Chu Yến Hỗn báo cáo, "Chị Lê đi toilet rồi."

Chu Yến Hỗn gật đầu, cảm thấy ở phim trường rất nóng, nhân viên công tác đều mặc áo mỏng, Phó Tranh mặc áo giáo, có lẽ chị cậu mặc đồ cổ trang cũng sẽ rất nóng.

Chu Yến Hỗn thấp giọng nói với Đường Phái, "Mua cho chị tôi hai ly nước, chị ấy thích uống nước chanh kim quất và bưởi mật ong."

Đường Phái tuân lệnh, xoay người đi.

Chu Yến Hỗn lại túm cậu ta lại, "Tính số người đi, mua cho nhân viên nữa."

Đường Phái gật đầu, thiếu gia chu đáo hơn hẳn trước, cũng trưởng thành hơn nhiều.

Chu Yến Hỗn nhờ Đường Phái đi mua, chứ không phải là sai khiến.

Thứ nhất, bình thường Chu Yến Hỗn đầu tư cũng dắt theo Đường Phái, tiền tiêu vặt của Đường Phái đều kiếm được nhờ Chu Yến Hỗn.

Thứ hai, nếu đổi lại là hôm nay Đường Phái theo đuổi người khác, cậu ta có nhờ Chu Yến Hỗn giúp mua nước, cậu cũng sẽ làm theo.

Dù sao hai người cũng là bạn từ nhỏ, không phải vấn đề gì lớn.

Phân phó xong, Chu Yến Hỗn xoay người về phía toilet, đứng bên cửa hông chờ Thẩm Vi Lê.

Phương Tiểu Hủy không biết tại sao Chu thiếu lại tới đây, cô ấy ngơ ngác nhìn thiếu gia mặc tây trang và áo khoác không khác gì nam chính phim thần tượng, sao thiếu gia đột nhiên lại biến thành phong cách này vậy?

Trước đây cậu luôn mặc áo hoodie bóng chày linh tinh thoải mái, ánh mắt lúc nhìn chị Lê lúc nào cũng có ý cười như nam sinh vườn trường.

Bây giờ trông cứ như tổng tài vậy.

Phương Tiểu Hủy thu hồi ánh mắt, vội báo tin cho Thẩm Vi Lê, báo cáo thiếu gia đã tới.

Nhưng túi Thẩm Vi Lê rung nhẹ, cô không mang theo điện thoại.

Trước kia Thẩm Vi Lê không biết mình có tật xấu là cứ lo lắng là lại muốn vào toilet, đã trang điểm tóc tai quần áo xong xuôi, lúc chuẩn bị quay đột nhiên muốn đi toilet, cũng may đạo diễn và Phó Tranh đã đoán trước được tình huống này, dành thời gian để cô giải tỏa tâm trạng mà không làm chậm tiến độ quay.

Đạo diễn Trần Dũng Nghị thực sự rất thích khuôn mặt của Thẩm Vi Lê, bây giờ nhiều người đẹp, nhưng người có khuôn mặt tự nhiên không động dao kéo lại hiếm, bởi vậy cũng không sợ Thẩm Vi Lê không có kinh nghiệm, muốn để cô đóng nữ chính.

Đạo diễn Trần còn vui đùa trấn an, "Lời thoại MV ít, cô không cần lo chuyện diễn xuất, tôi sẽ quay mặt cô là chính, lo lắng thì nhắm mắt, cô nhắm mắt thôi cũng đẹp."

Thẩm Vi Lê ra khỏi toilet, đứng trước gương sửa sang lại quần áo.

Công chúa sắp xuất giá, quần áo phức tạp, sửa sang lại một lúc lâu mới xách váy ra ngoài.

Sợ váy rơi xuống đất bị bẩn, cô cúi đầu đi cẩn thận, lúc tới chỗ rẽ, trong mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày da đen.

Thẩm Vi Lê không nhớ ở phim trường có người đeo giày da, nhân viên hầu như đều đeo giày thể thao.

Nhìn lên trên một chút, quần tây đen, ống quần thẳng tắp, sau đó là vạt áo khoác nỉ vô cùng tinh xảo.

Ăn mặc trưởng thành như vậy, đừng có là Chu Yến Hỗn.

Nhưng người có thể xuất hiện ở đây bây giờ, trừ Chu Yến Hỗn ra thì không còn ai khác.

Thẩm Vi Lê nhớ tới ngày ấy bị hôn, hơi thở trầm xuống, không thèm ngẩng đầu mà xách váy vòng qua bên cạnh.

hân Thẩm Vi Lê đeo đôi hài cổ, đi đường không tiện lắm, thấy đối phương xuất hiện ở đây, trái tim cũng dao động theo, bước chân không vững.

Càng muốn ổn định bước chân, càng thấy không đi nổi đôi hài, cả người nghiêng về bên trái.

Đối phương nhanh chóng đưa tay đỡ ngang người cô.

Vở kịch nhỏ:

Lê Lê chuẩn bị đi ăn sinh nhật lớp trưởng, cả lớp cô đều đi, lớp trưởng này là nam.

Lê Lê mặc xong quần áo ra khỏi phòng, tiểu thiếu gia đang ngồi dưới đất xếp lego ngẩng đầu nhìn cô, "Chị ơi, bộ đồ này không đẹp chút nào."

Lê Lê, "Xấu sao?"

Tiểu thiếu gia, "Xấu lắm, chị đổi bộ khác đi."

Lê Lê đành thay bộ khác, tiểu thiếu gia, "Vẫn xấu quá trời."

Lê Lê, "..."

Lê Lê lại thay bộ khác, trong lòng tiểu thiếu gia suy nghĩ – gì chứ, ăn sinh nhật lớp trưởng mà phải thay đi thay lại mấy bộ quần áo, long trọng như thế sao!

Tiểu thiếu gia, "Chị, chị đổi một bộ khác đi, xấu quá!"

Lê Lê cảm thấy làm gì xấu đến vậy, "Không đổi nữa, bộ này, Tiểu Hỗn, chị đi đây."

Tiểu thiếu gia nôn nóng, trợn tròn mắt, sau đó –

Lê Lê, "???"

Tiểu thiếu gia ôm bụng lăn lộn trên đất, "Chị ơi, em đau bụng quá, đau chết mất!"

Lê Lê vội ngồi xổm xuống xoa bụng cậu, "Đau ở đâu? Bên trái hay bên phải?"

Tiểu thiếu gia như con mèo nhỏ giang hai tay để lộ bụng, "Đau hết, chị, chị mau xoa cho em đi, xoa vòng cho em đi."

Lê Lê cho rằng cậu bị khó tiêu, giúp thiếu gia xoa vòng tròn trên bụng.

Tiểu thiếu gia híp mắt, vẻ mặt dần trở nên thoải mái.

Lê Lê cảm thấy đã ổn, bắt đầu buông tay, "Vậy em ở nhà uống nhiều nước chút, chị đi trước –"

Còn chưa dứt lời, tiểu thiếu gia lại bắt đầu khom lưng, "Đau bụng quá, đau quá..."

Lê Lê, "..."

Đành phải tiếp tục xoa bụng cho tiểu thiếu gia.

Tiểu thiếu gia vừa đáng thương vừa ngoan ngoãn nói, "Chị, chị xoa bụng cho Tiểu Hỗn, Tiểu Hỗn mới không thấy đau. Nhưng chị còn phải đi sinh nhật bạn mà, chị mau đi đi, để Tiểu Hỗn đau một lát, lát nữa là khỏe hơn rồi..."

Lê Lê, "..."

Nói lời này rồi, cô còn đi thế nào được nữa.

Lê Lê, "Không sao, chị không đi sinh nhật nữa, ở nhà xoa bụng cho em."

Tiểu thiếu gia ngoan ngoãn gật đầu, "Chị ơi, chị thật tốt ~"

Tiểu thiếu gia được chị xoa bụng, híp mắt cảm thán: Thoải mái quá.