Trăng sáng treo cao.

Ở phía cuối hành lang, bên chuồng ngựa bốc mùi, Tiêu Lâm tỉnh dậy trên đống cỏ khô.

Hắn vừa mở mắt, mùi rác hôi thối suýt thì làm hắn ngất đi.

Sao mình lại ở đây?

Hắn cúi đầu nhìn, màu đỏ trên người đập vào mắt. Bộ Hoa phục đỏ tươi này là áo cưới thời cổ đại.

Tiêu Lâm là quản lý của viện bảo tàng, nắm rõ thi từ ca phú, cách ăn mặc đi lại và thủ công mỹ nghệ thời cổ đại trong lòng bàn tay. Nhìn qua bộ quần áo này là vải thời Tần cách dệt đã thất truyền từ lâu.

Ở hiện đại không thể mua được bộ quần áo này với giá năm triệu.

“Cô gia tỉnh rồi sao?”, lúc này một đầy tớ cho ngựa ăn xách thùng đi tới, lạnh nhạt hỏi.

Cô gia? Tiêu Lâm ngạc nhiên: “Đây là đâu?”.

Cô gia quả nhiên tư chất tầm thường, đầu óc ngu xuẩn giống như người ta nói.

Đầy tớ ngước mắt lên, cất cao giọng nói: “Đây là đâu? Đây là Tần phủ! Hôm nay là ngày cô gia và đại tiểu thư của Tần gia thành thân, sau này Tần gia sẽ là nhà của cô gia”.

Tần gia?

Nếu thành thân thì sao hắn lại bị ném ra chuồng ngựa?

Hai tiếng trước viện bảo tàng đóng cửa, Tiêu Lâm kiểm kê xong văn vật, đóng cửa viện bảo tàng rồi rời đi.

Các sinh viên vừa mới đến thực tập nói hôm nay là sinh nhật của Tiêu Lâm, mời Tiêu Lâm đi karaoke.

Lẽ ra bây giờ hắn đang hát hò uống rượu mới phải!


Bình thường hay có đoàn làm phim đến viện bảo tàng quay phim, hôm nay hắn bất cẩn đi nhầm vào đoàn làm phim rồi sao?

Đầu hắn đột nhiên đau như sắp nứt ra, trong đầu hiện lên những hình ảnh không thuộc về hắn.

Nguyên chủ của cơ thể này tên là Tiêu Hình, tự Tuyền Lâm, tính tính trung thực thật thà, cần cù chịu khó.

Tiêu gia là tướng môn, là khai quốc công thần, đáng tiếc đến đời Tiêu Lâm lại sa sút.

Hôm nay là ngày đại hỉ của hắn và Tần đại tiểu thư có hôn ước từ bé.

Hình ảnh cuối cùng trong đầu Tiêu Lâm là Tiêu Hình hô “Đưa vào động phòng!” trước mặt mọi người, sau đó chưa kịp nhìn thấy mặt tân nương đã bị người khác đánh ngất từ phía sau.

Tiêu Hình là thư sinh yếu đuối, không chịu được đòn chí mạng ở cổ. Ban đầu hắn chỉ ngất đi, sau đó thì chết trên đống cỏ khô lạnh lẽo ở chuồng ngựa.

Đêm tân hôn, một người sống sờ sờ lại về chầu ông bà mà không ai hỏi thăm.

Sau đó thì Tiêu Lâm xuyên vào chiếm cơ thể của Tiêu Hình, sống lại lần nữa.

“Vào trong đi, đó là chỗ ngủ của cô gia”, đầy tớ cho ngựa ăn chỉ vào căn phòng cũ kỹ ở bên chuồng ngựa, rất không khách sáo.

“Chỉ vậy?”, Tiêu Lâm nhíu mày, Tần gia thật cay nghiệt!

Đây là phòng bếp của người giúp việc, thường thì chủ nhân sẽ có phòng bếp riêng, người giúp việc khi ăn sẽ nấu ở phòng bếp cũ kỹ này.

Địa vị của Tiêu Hình ở Tần gia chẳng khác nào con chó.

Tiêu Lâm nhìn sang con chó canh cửa, mõm nhô trán phẳng, lông xơ xác tai dựng thẳng, là chó cỏ. Xem ra triều đại này có liên quan ít nhiều đến thời cổ đại, nhưng hắn không rõ là triều đại nào.

“Cô gia, ở đây có thể chắn gió che mưa, có chỗ ngủ là không tệ rồi”.


Đầy tớ nói một cách quái gở, Tiêu Lâm nghe xong ánh mắt lạnh đi, lạnh lùng hừ.

“Cô gia tỉnh rồi, con phải đi bẩm báo một tiếng. Mệt chết được, nửa đêm còn phải hầu hạ cô gia”.

Đầy tớ thấy Tiêu Lâm thất thần, khinh thường đặt thùng thức ăn xuống rồi ra ngoài.

Dù gì Tiêu Lâm cũng là rể nhà này, mọi hành động đều phải báo cho người của Tần gia biết.

Không lâu sau, một người đàn ông tráng kiện đến đứng ở ngoài cửa, không chịu vào trong nửa bước, giọng nói hùng hồn đầy chán ghét.

“Tên họ Lâm kia, chuyện hôm nay coi như một bài học cho ngươi! Đừng tưởng vào ở rể thì là người của Tần gia bọn ta! Ngươi dám động một ngón tay vào muội muội ta, ta sẽ băm thịt ngươi cho chó ăn!”.

Tiêu Lâm quay đầu lại xem ai mà kiêu căng như vậy.

Hắn vừa nhìn lại, trong đầu lướt qua nhiều hình ảnh. Hóa ra là huynh trưởng của tiểu thư Tần gia.

Tần gia xuất hiện liên tục nhân tài, lại chú trọng bồi dưỡng, đời cháu ai nấy văn võ song toàn, vô cùng nổi trội.

Tần Phong là trưởng tôn, có quan chức là thiếu khanh Tòng tứ phẩm, quản lý cảnh vệ ở cổng hoàng cung, là quan quân cao cấp. Nhị tôn nữ Tần Phượng Uyển, cũng là thê tử của Tiêu Hình, xinh đẹp tài hoa.

Tần gia ngoài đời cháu ra, ai cũng là tướng quân xứng danh trung dũng.

Phụ mẫu và tổ phụ Tần Bát Phương của Tần Phượng Uyển đang ở tiền tuyến bình định Hung nô, nên không có mặt trong hôn lễ ngày hôm nay, chỉ có tổ mẫu Tần gia lo liệu.

Tần Phong trừng mắt đe dọa, Tiêu Lâm cũng không để tâm: “Huynh trưởng yên tâm, ta là quân tử, cũng không có tình cảm gì với Tần đại tiểu thư, ta sẽ không ép nàng vào thế khó”.

Câu trả lời thản nhiên của hắn khiến Tần Phong cực kỳ không vui, hắn cưới được muội muội của mình mà còn không vừa lòng sao?


Hắn ta quát lên: “Bớt dùng lời ngon tiếng ngọt đi! Ngươi chỉ là một tú tài nghèo hèn, có tài đức gì xứng với đại tiểu thư của Tần gia”.

“Muội muội của ta hoa nhường nguyệt thẹn, là đệ nhất tài nữ ở kinh thành. Nếu không phải gia gia ngươi là khai quốc công thần, ngươi có tài cán gì mà với tới được Tần gia?”.

“Nếu không phải tổ phụ của ta cứ muốn kẻ phế vật như ngươi làm cô gia, ngươi có vào được cửa Tần phủ không?”.

“Nhưng ngươi đã ở rể thì Tần gia bọn ta cũng dùng đức trị nhân. Nếu ngươi thành thật, Tần gia sẽ cho ngươi cả đời không phải lo chuyện ăn mặc”.

“Nếu ngươi không thành thật, sinh chuyện thị phi, dám chạm một ngón tay vào muội muội ta, ngươi cẩn thận cái đầu ngươi!”.

Tần Phong bảo vệ muội muội như mạng. Từ nhỏ Tần Phượng Uyển đã là tâm can bảo bối của Tần gia. Hắn ta nhìn thấy Tiêu Lâm là lại tức, bất tri bất giác giọng điệu trở nên ác liệt hơn, đôi mắt như chuông đồng bốc lửa khiến Tiêu Lâm lạnh toát cả người.

Hắn giả vờ kinh ngạc, chắp tay nói: “Huynh trưởng bớt giận, ta nhất định sẽ làm theo”.

Sự hèn nhát của Tiêu Lâm khiến Tần Phong chán ghét thêm: “Hừ! Thư sinh yếu đuối thì có ích lợi gì!”.

Nói xong, Tần Phong phất tay áo rời đi.

Ở rể không phải Tiêu Lâm muốn, mà là đêm tân hôn Tiêu Hình bị người của Tần gia đánh chết, đây cũng không phải nơi có thể ở lâu.

Tiêu Hình không quyền không thế, Tiêu Lâm phải tính kế lâu dài mới thoát khỏi Tần gia được.

Đêm khuya gió lạnh, Tiêu Lâm rùng mình, áo trên người đắt tiền nhưng không giữ ấm.

Bây giờ ngay cả tên đầy tớ cho ngựa ăn cũng đi mất, phòng bếp chỉ còn lại Tiêu Lâm và chó.

Ánh trăng dịu dàng chiếu xuống mặt đất, Tiêu Lâm lắc đầu, nếu không xuyên qua thì giờ này hắn đang ở quán karaoke hát hò uống rượu, sung sướng thế nào.

Hắn nhìn trăng sáng trên trời, nghĩ tới bài thơ vô cùng ứng cảnh, không khỏi ngâm nga:

Sàng tiền minh nguyệt quang,

Nghi thị địa thượng sương.

Cử đầu vọng minh nguyệt,


Đê đầu tư cố hương.

(Dịch nghĩa:

Trước rào ánh trăng sáng, ngỡ như sương trên đất.

Ngẩng đầu ngắm minh nguyệt, cúi đầu nhớ quê hương.)

“Gâu…”, chú chó vàng ngẩng đầu liếc nhìn hắn, đổi hướng ngủ tiếp.

Dưới ánh trăng, một cô gái xinh đẹp nấp dưới cây tương tư ở không xa, nghe Tiêu Lâm ngâm thơ mà rung động, chìm đắm trong ý cảnh tươi đẹp của câu thơ.

Bài thơ này ngắn gọn mà đẹp đẽ, câu thơ đơn giản mà vô cùng hàm súc, rất phù hợp với tình cảnh lúc này.

Nàng do dự muốn tiến tới, nhưng suy nghĩ một lúc vẫn quay người vội vã rời đi, chỉ để lại hương thơm nhàn nhạt trong không khí.

Tiêu Lâm hứng chịu gió lạnh thổi, dần dần hiểu được thế giới mà mình đang sống.

Đây là Đại Ngụy, văn hóa tương tự như Hoa Hạ cổ đại, có nhiều điểm giống nhau, nhưng không phải là bất cứ triều đại nào trong lịch sử.

Tiêu Lâm làm việc ở viện bảo tàng nhiều năm, học đại học chuyên ngành lịch sử, cho nên hắn nắm rõ các vương triều trong lòng bàn tay.

Nhưng hắn chưa từng nghe qua triều đại Đại Ngụy, triều đại này không phồn hoa hưng thịnh như Hoa Hạ cổ đại, vẫn còn không gian phát triển.

“Kiếp trước mình chỉ có mỗi tri thức không có ích lợi gì ở thế kỷ hai mươi mốt, chỉ có thể làm quản lý viện bảo tàng theo giờ hành chính”.

“Kiếp này quay về thời cổ đại nhất định không thể sống bình thường như thế nữa!”.

Tiêu Lâm siết chặt nắm đấm, trong lòng nổi sóng.

Đường đường nam nhi bảy thước, thiên hạ vô song, nay cơ hội của hắn đã đến!

Tiêu Lâm âm thầm lập lời thề, nhất định phải tạo ra thành tích, mở rộng tiền đồ!