“Mau, mau!”, Tần lão thái thái càng vui hơn, nói với hai cháu của mình.

Tần Nam và Tân Bắc quỳ xuống: “Hoàng ân bao la! Tần phủ đa tạ Mã công công!”.

Mã công công cười vui vẻ, gia giáo của Tân phủ thật sự không tệ: “Miên lễ miễn lễ, chúc mừng!”.

Các nô bộc cũng quỳ xuống: “Hoàng ân bao la! Chúc mừng công tử thi đỗ hạng cao!”.

Tần phủ vui vẻ hài hòa. Mã công công mỉm cười hiền từ, đứng lên nói: “Lão nô ngồi đã lâu, phải tuyên chỉ rồi còn đỉ tới nhà tiếp theo, mời thủ khoa Tiêu học sĩ tiến lên tiếp chỉ”.

Yên ắng.

Vô cùng yên ẳng.

Tần phủ đang xôn xao thoáng chốc trở nên yên tĩnh.


Bọn họ đứng sững tại chỗ, không aỉ tiến lên tiếp chỉ.

Mã công công nhíu mày, nói với những người đang quỳ dưới đất: “Tiêu học sĩ, tiếp chỉ”.

Tần lão thái thái hoàn hồn, cẩn thận hỏi: “Mã công công, có phải trong chuyện này có gì đó… Cháu trai ta đỗ đầu bảng, vì sao lại là Tiêu công tử lĩnh chỉ?”.

Mã công công ngạc nhiên, bệ hạ khâm điểm cho Tiêu Lâm là người đỗ đầu bảng, không thể sai được.

Tần gia ai nấy đêu ngạc nhiên, lúc này Mã công công mới nhớ ra Tiêu Lâm ở rể. Vừa rồi Mã công công nghĩ cháu trai mà lão phu nhân nhắc tới là chỉ Tiêu Lâm, vậy nên mới hiểu lầm ý nhau.

“Tiêu học sĩ Tiêu Hình, tự Tuyền Lâm, người khác gọi là Tiêu Lâm, người này không phải cô gia của Tần phủ hay sao?”, Mã công công hỏi.

Tần Nam và Tần Bắc như bị sét đánh, tên của kẻ vô dụng đó lại được Mã công công nhắc đến.


Lẽ nào người đỗ đầu lần này thật sự là Tiêu Lâm?

Tần Phượng Uyển cũng đứng sững tại chỗ, không nói được chữ nào.

Lão phu nhân đứng không vững, nhưng vẫn gật đầu: “Là cô gia của nhà ta…”.

Mã công công liếc nhìn công tử của Tần phủ đang quỳ dưới đất, hỏi: “Không biết Tiêu học sĩ đã đỉ đâu?”.

“À…”, người của Tần gia nhíu mày, aỉ mà quan tâm hắn đã đi đâu.

Truyền đạt chỉ ý là việc lớn, bệ hạ vô cùng tán thưởng bài thỉ của Tiêu Lâm, cực kỳ vui vẻ, cho rằng người này sẽ có tiền đồ vô hạn. Bọn họ tuyệt đối không thể đắc tội.

“Bẩm công công, sáng sớm cô gia nhà con đã quay về Tiêu gia, nói là có việc đi rất vội vàng, e là trong nhà gặp rắc rối gì đó”.

A Thạch vẫn luôn đứng bên quan sát phá vỡ sự yên lặng đầy ngượng ngùng.

“ô… Đúng vậy, cháu rể ta quay về Tiêu gia rồi”, lão thái thái kìm chế sự không vui, hiền từ nói.

Mã công công quát lên: “To gan! Kẻ nào dám gây rắc rối cho Tiêu giải nguyên? Người đâu, chuẩn bị nqựa, đi đến Tiêu qỉa!”.