Tiêu Lâm lau sơ mặt, sau đó đến Tri Nghĩa Đường xin gặp Đồng phương thư.

Nào ngờ thị nữ áo vàng lắc đầu: “Tiêu giải nguyên, bây giờ còn chưa đến lúc mở ngâm thơ, theo quy tắc Đồng phương thư sẽ không gặp người đâu”.

“Tiêu mỗ biết quy tắc của Trỉ Nghĩa Đường, Tiêu mỗ đã chuẩn bị sẵn, mong tỷ tỷ chuyển giúp”.

Tiêu Lâm lấy một bài thơ ra, quy tắc là quy tắc, nhưng ngoài quy tắc còn có tình nghĩa.

Mặc dù Đồng phương thư ít khi gặp mặt văn nhân nhã sĩ, nhưng nếu có bài thơ xuất sắc, Đồng phương thư vẫn sẽ gặp.

Thị nữ áo vàng biết Tiêu Lâm tài hoa hơn người, hơn nữa miệng mồm còn ngọt ngào như vậy, lập tức đỏ mặt, nhận lấy bài thơ, nhẹ giọng nói: “Giải nguyên lễ độ, nô tỳ không dám làm tỷ tỷ của người. Xỉn hãy đợi một lúc, nô tỳ sẽ trình bài thơ lên cho Đồng phương thư’.

“Đa tạ”.

Tiêu Lâm chắp tay, thị nữ áo vàng thẹn thùng đáp, dáng người uyển chuyển đỉ vào Tri Nghĩa Đường.

Một lần vào trong là nửa canh giờ trôi qua.

Tiêu Lâm đứng chờ ở bên ngoài, mặt trời càng lúc càng to, may là nắng mùa thu không quá nóng, còn có chút dễ chịu.

Ngụy Mộ Bạch cũng từng đến Trỉ Nghĩa Đường nhưng chỉ đứng xem, nhìn người khác thể hiện tài hoa trên đài, còn mình thì chưa lên nửa bước.

Ánh mắt hắn tha thiết, Tiêu Lâm nhìn ra được khát vọng trong mắt hắn: “Huynh biết làm thơ sao?”.

Ngụy Mộ Bạch vội vàng lắc đầu: “Tiểu nhân chỉ biết công phu quyền cước, chỉ hiểu được một ít về thơ, không dám nói là biết trước mặt đại nhân”.


Tiêu Lâm nhíu mày: “Biết làm thơ thì có gì phải ngại? Tài hoa giống như gà máỉ đẻ trứng, còn trong bụng thì ai nhìn ra được có trứng hay không, chỉ khi nào gà đẻ trứng thì người ta mới biết là có trứng, hiểu không?”.

Tiêu Lâm nói một cách gần gũi dễ hiểu, còn có hơi bất nhã, không giống với những văn nhân sĩ tử khác.

Ngụy Mộ Bạch lại nghe theo lời dạy, gật đầu.

Tiêu Lâm vỗ vai hắn: “Nếu huynh đã gọi ta một tiếng đại nhân, sau này ta sẽ dạy huynh rẽ ngôi giữa! Sau này, ta giúp huynh lên bục ngâm thơ một lần, xưng bá tất cả mọi người! Thế nào?”.

Rẽ ngôi giữa?

Tiêu Lâm chỉ đùa giỡn để lộ bản tính của người hiện đại với những người thân thiết. A Thạch đã quen, Ngụy Mộ Bạch vừa mới đến đương nhiên vô cùng hoang mang. Tuy không hiểu Tiêu Lâm nói gì, nhưng hắn có thể nhận ra Tiêu Lâm muốn tốt cho hắn: “Đại nhân nói đùa rồi, tiểu nhân nào có bản lĩnh lên bục ngâm thơ”.

Đây là chỗ tụ tập của văn nhân, xưa nay người thô lỗ không xứng có vị trí ở đây.

Tiêu Lâm vỗ vai hắn. Người này thành thật lại hay ngượng ngùng, chẳng trách thân thủ nhanh nhẹn nhạy bén mà suýt thì bị một nhóm thiếu niên đánh chết.

“Huynh có thể, huynh cứ tin ta”, Tiêu Lâm vỗ bờ vai rắn chắc của hắn ta. Lúc này, cuối cùng thì cửa của Tri Nghĩa Đường cũng mở ra Lân nữa.

“Tiêu giải nguyên, Đồng phương thư cho mời”, thị nữ áo vàng cười thật tươi.

“Đa tạ tỷ tỷ”, Tiêu Lâm để Ngụy Mộ Bạch ngồi bên ngoài đợi, mình bước nhanh vào trong.

Thị nữ áo vàng dẫn Tiêu Lâm đ ến sảnh chính, lúc này Đồng phương thư đã đợi ở đó.


Nàng ta vẫn che mặt bằng lụa, nhìn thấy Tiêu Lâm thì đứng dậy hành lễ: “Tiêu giải nguyên đại giá quang lâm, không thể tiếp đãi từ xa”.

Đồng phương thư là nữ quan hiếm có của Đại Ngụy, lại còn là thầy dạy của các hoàng tử, có thể nói còn hiếm hơn cả châu ngọc. Nhưng nàng ta luôn đối xử nho nhã lê độ, khiêm tốn hòa thuận với người khác, thực sự hiếm có.

“Không biết hôm nay Tiêu giải nguyên đến đây có chuyện gì? Trên mặt ngươi..”, Đồng phương thư chỉ vào mặt hắn, trên mặt Tiêu Lâm còn dính vết máu nhàn nhạt chưa lau sạch.

Đồng thời trên người hắn còn có mùi máu tanh nhàn nhạt, giống như vừa mới đánh đấm cách đây không lâu.

“Không cẩn thận bị thương, không sao”, Tiêu Lâm nhàn nhạt nói: “Tiêu mỗ đến đây là có một chuyện muốn nhờ Đồng đại nhân chỉ giáo”.

Đồng phương thư sáng mắt lên, gật đầu ra hiệu cho hắn nói tiếp.

“Những ngày gần đây, Tiêu mỗ vì một chuyện mà ăn ngủ không yên, có lẽ trên khắp Đại Ngụy cũng chỉ có Đồng đạỉ nhân giải đáp được nỗi nghi hoặc của Tiêu mỗ, cho nên mới mạo muội đến thăm”.

Tiêu Lâm là người đỗ đầu đương triều, được bệ hạ coi trọng, lại còn là cô gia của Tân phủ, bàn về học thức và mối quan hệ, còn ai có thể gây rắc rối cho Tiêu Lâm? Đồng phương thư mỉm cười, ai cũng nói Tiêu Lâm tự cao tự đại, không coi người khác ra gì, nhưng giờ nàng ta mới thấy Tiêu Lâm không phải kẻ ngông cuồng.

“Tiêu giải nguyên, mời vào, nếu có thể giải đáp được nỗi nghi hoặc cho ngươi, ta nhất định sẽ nói hết những gì mình biết”. Có lẽ vì là người Tây Vực, lúc Đồng phương thư nói chuyện sẽ có chút lơ lớ của người ngoại địa, phát âm không chuẩn, nhưng lại nghiêm chỉnh trang nhã, khiến người khác cảm thấy như tắm trong gió xuân.

Tiêu Lâm chắp tay hỏi: “Tiêu mỗ biết Đồng đại nhân đến từ Tây Vực thịnh vượng, sản vật nơi đó phong phú, đất đai rộng lớn, không biết ở đó có vật gì được gọi là ớt không?”.

it fĩ

Đồng phương thư đã chuẩn bị sẵn sàng để bàn luận kiến thức thanh cao với Tiêu Lâm,


không ngờ hắn đưa một bài thơ hay tuyệt đến nhưng lại hỏi về ớt.

“Đồng đại nhân?”.

“À…”, Đồng phương thư hoàn hồn lại, chớp chớp đôi mắt xỉnh đẹp: “Xin lỗi, ta ít khỉ nghe người khác nhắc đến ớt nên hơi thất thần”.

Tiêu Lâm mừng rỡ: “Đồng phương thư có thứ đó sao?”.

“Dù không biết liệu có phải cùng một thứ không, nhưng từ cách gọi thì có phải là cây đó không?”.

Đồng phương thư đưa tay chỉ, Tiêu Lâm nhìn theo. Dưới ánh nắng, một chậu ớt đỏ tươi lay động theo gió.

ở thời cổ đại, khỉ ớt vừa nhập vào thì được xem là cây cảnh. Bây giờ nó được đặt trong sân cũng có thể hiểu được.

Đồng phương thư đặt nó trong góc sân là để xoa dịu nỗi nhớ quê hương. Người Đại Ngụy thích hoa lan, yêu thảo mộc, khỉ bọn họ nhìn thấy ớt dều không mừng như Tiêu Lâm.

“Vì khi nó chín có màu đỏ toàn thân nên ở quê hương ta gọi là ớt hỉ, không biết có phải cùng một loại với ớt mà Tiêu giải nguyên nói hay không?”.

Tiêu Lâm âm thầm nuốt nước bọt gật đầu: “Tương tự tám phần”.

Chủng loại khác nhau, loại ớt này khá dài, hơi khác với ớt cựa gà mà Tiêu Lâm thích.

Đồng phương thư thấy hắn nhìn không rời mắt, lên tiếng: “Chẳng lẽ quê của Tiêu giải nguyên cũng có thứ này, cho nên mới thất thần như vậy?”.

Một tháng chưa ăn ớt mà không thất thần được sao?

Tiêu Lâm phất tay áo, vì lộc ăn mà bất chấp tất cả: “Không giấu Đồng đại nhân, quê của Tiêu mỗ cũng có thứ này. Tuy kinh thành cái gì cũng có nhưng lại không có ớt, nên Tiêu mỗ đành đến chỗ Đồng phương thư thử vận may. Lúc nãy nhìn thấy lòng lại nhớ nhung, nỗi nhớ quê nhà dâng tràn, đã để Đồng đại nhân chê cười rồi”.


Nói xong, hắn đưa tay lau giọt nước mắt nhớ nhà vốn không tồn tại.

“Tiêu giải nguyên là người Tây Vực sao? Nhìn vẻ ngoài của ngươi không giống lắm…”.

Suýt thì lộ tẩy, Tiêu Lâm cười gượng nói: “Tiêu mỗ thật sự không phải người Tây Vực, nhưng ở quê nhà cũng có thứ này. Tiêu mỗ đến

kinh thành là chuyện ngoài ý muốn, nếu biết sớm sẽ đến đây thì đã mang theo ớt rồi”.

“Ta cứ tưởng chỉ có Tây Vực mới có, xem ra là ta kiến thức nông cạn”, Đồng phương thư hiếm khi gặp được người có sở thích giống mình ở Đại Ngụy, nàng ta hào phóng vẫy tay: “Người đâu, mang ớt tặng cho Tiêu giải nguyên!”.

“Vậy thì không hay”, Tiêu Lâm nhíu mày từ chối: “Đồng đại nhân chỉ có một chậu ớt, nếu Tiêu mỗ mang đi thì chẳng phải…”.

Hắn dừng lại một lúc, Đồng phương thư dịu dàng mỉm cười, nói: “Hiếm khi gặp tri kỷ, coỉ như ta cảm tạ bài thơ lúc nãy của ngươi”.

“Đa tạ đại nhân, Tiêu mỗ nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt, không để nó bị hư hại”.

“Bản quan tin Tiêu giải nguyên sẽ vô cùng trân trọng nó, để nó theo Tiêu giải nguyên là phúc của nó”, Đồng phương thư dịu dàng cười, thế gian này điều hiếm có nhất là gặp được trỉ kỷ.

Đâu ngờ lúc này trong lòng tri kỷ của nàng chỉ đang nghĩ về món ăn. ớt đã đến tay, quay về phải hái hết xuống, ăn một bữa thật đã.

Tiêu Lâm bày tỏ lòng cảm kích lần nữa,

cung kính mang theo ớt rời khỏi Tri Nghĩa Đường.

Đồng phương thư dùng ánh mắt đưa tiễn hắn, quay đầu nói với thị nữ: “Mùi máu tanh trên người Tiêu giải nguyên quá nồng, đi điều tra xem hôm nay hắn đã gặp phải chuyện gì. Nếu là chuyện quan trọng thì phải bẩm báo cho bệ hạ”.

“Vâng, công chúa”, khi không có người ngoài ở đây, thị nữ áo vàng đổi cách gọi, cười đáp: “Hôm nay công chúa có được thơ gì mà sẵn lònq qặp Tiêu qiảỉ nquyên như vậy?”.