Châu Gia Nghi bàng hoàng nhìn đứa con trai mặt mày lạnh ngắt không kiêng nể nắm chặt cổ tay mình

-Lãnh Nhân, đau... chậm một chút

Vương Lãnh Nhân có chút kích động anh liền buông tay khuôn mặt không còn nét đặc trưng của một thằng con trai mới lớn thay vào đó là nét mặt lạnh nhạt không khoan nhượng, vẻ uy quyền của người đứng đầu

Bậc tôn nghiêm chí cao vô thượng

-Đau??? Mẹ nói như tát vào mặt người ta như vậy mà được sao?

-Là cô ta quyến rũ con? Nhân, nó cho con ăn cái bùa mê thuốc nú gì mà con bỏ cả Ánh nhi để theo gót nó... cái loại lẳng lơ không có tiền đồ... thân phận lại nhơ bẩn làm sao xứng với con...

-Im đi, con không đôi co với mẹ, mẹ biết cô ấy được mấy phần? Quyến rũ? Lực cười.... giá như được như vậy đã tốt! Thân phận nhơ bẩn sao???? Mẹ xuất thân là danh môn đài các một ngón tay cũng chưa đụng tới khổ cực mẹ biết không người ta 14 tuổi lăn lộn khắp nơi nuôi con cho chị gái, gánh một mình trên vai hai cuộc đời... Mẹ bình phẩm một con người qua mấy câu mách lẻo,mẹ hiểu Ánh nhi của mẹ bao nhiêu phần? Mẹ có biết cô ta đứng đằng sau kích động ông bà đứa trẻ cướp nó về, dùng tiền và địa vị thuê người bắt cóc, ba lần bảy lượt hãm hại con người ta.... Mẹ không đủ năng lực đánh giá cô ấy

Vương Lãnh Nhân hùng hồn nói, Châu Gia Nghi trợn mắt... con bà lại dám sao.... dám nói với bà những lời vô sỉ như vậy

-Cô ta là con gái xã hội đen, cha cô ta còn đánh mẹ... loại người không có học thức như vậy....

Vương Lãnh Nhân lần nữa cắt ngang câu nói của mẹ mình

-Họ không có học thức nhưng họ có cái tình... họ không bỏ con họ một mình để đi chơi đêm hay tiệc tùng vô bổ, họ không ném con mình cho bảo mẫu để ngồi chỉnh chu nhan sắc. Họ cũng không quên đón con mỗi khi tan trg... xã hội đen thì sao? Còn tốt chán

Vương phu nhân cứng cả họng... bà... có nhiều lỗi như vậy sao???

-Sao lại ầm ĩ thế???

Vương Mạnh bước vào...

Nhìn thằng con trai về ông mỉm cười

-Về rồi sao?

-Chỉ là muốn cha quản người phụ nữ của cha tốt một chút , ở nhà nhiều quá rảnh rang liền ra ngoài gây chuyện

Nhân nói

Trong nhà họ Vương này anh nói 1 là 1, nói 2 là 2

Anh chính là vua, là người dứng đầu

-Nhân, lên ông bảo

Chả biết lão già xuất hiện ở đó từ khi nào, Nhân nhíu mày nhìn ông nội... năm nay ông đã 84 già lắm rồi đầu tóc râu ria bạc trắng nhưng tính ông không già...

Có khi còn Xì - tin hơn anh

Hai ông con vào thư phòng

Bên ngoài Vương Mạnh liền gặng hỏi vợ... để con trai đại nhân tức giận như vậy thật mang họa

-Dị Nhân con nói đi, con bé là ai? Ta muốn gặp quá hôm nào dẫn tới cho ta xem...cô gái làm cháu trai ta đổi nết đổi tính... thật hâm mộ

-Đừng gọi con như vậy... 1 mình thằng Tửng thôi

....

.......

Bên ngoài truyền đến loại âm thanh nhí nhảnh cá cảnh

-Ai gọi tửng đấy có tửng đây

Cái đầu mang màu vàng hoe ló vào

-Hello ông nội vương, hello Dị Nhân

-A... Tửng có phải học cùng lớp với Lãnh Nhân nhà ta không? Nói cho ta hay đứa bé nó thích là ai???

-Tửng im miệng!

Nhân nghiến răng cảnh cáo

-Nha...yên tâm tao không nói với ông mày thích Băng Hi lớp 10A nhà sát vách trung cư đâu....A.... xin lỗi tao lỡ mồn

Tùng vội bịt miệng

Nhân vỗ chán... mịa...nó cố tình

Lão Vương cười cười

-Có xinh không?

-Uầy ơi, không những xinh đẹp còn giỏi dang nữa cơ, ông nội ạ... chị Cherry phải ngả mũ thán phục thiết kế của người ta đó

-Thật vậy sao?

Hai mắt ông cụ hấp háy

-Con thề

Đứa trẻ này... ông muốn gặp

Ông tin con mắt nhìn người của Lãnh Nhân, anh vốn không phải đứa tùy tiện

Còn về Ánh ông đã sớm nhìn ra bộ mặt giả dối của ả...

Vương Lãnh Nhân nhấp môi ly rượu đỏ... đôi mắt đáng sợ vô cùng...

Nhìn ra khoảng trời đen kịt... đôi môi anh không tự chủ nhếch lên một chút

-Cô chọc nhầm người rồi...

Vương Lãnh Nhân uống cạm ly rượu. Đôi mắt đục ngầu...

Ánh tiểu thư... cô vô tình chạm vào danh giới cuối cùng của tôi rồi...

Đừng trách tôi vô tình. Mọi hậu quả do cô gánh hết