Editor: Kuri

Lâm Tín liếc nhìn bàn tay đang ôm cánh tay mình, sau đó chuyển qua nhìn mặt Chu Tuy. Vẻ mặt vốn đang sợ hãi của Chu Tuy nhanh chóng thay đổi thành vẻ mặt vô cùng hợp tính hợp lí, “Ôm một chút cũng không được hả? Chẳng phải chúng ta là đồng đội tốt hả, trước đây tôi vẫn thường ôm anh, anh đều không nói gì cả.”

Rõ ràng là đang tranh thủ ăn đậu hủ Lâm Tín.

Một tên thẳng nam cặn bã.

Hèn gì Lâm Tín không thích.

Trần Thải Tinh lựa chọn im lặng, không có hứng thú nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác.

“Hai người cứ ôm tiếp đi, ôm xong chúng ta nói chuyện cũng được.”

Chu Tuy không buông cánh tay ôm Lâm Tín, cười lấy lòng: “Đừng mà chị Nguyên, chị thật sự trùm bao tải đánh quản gia sao? Haaa, tôi không hỏi nữa, chị nói tiếp đi.”

Hai người nghĩ nghĩ cũng biết rằng trùm bao tải rồi đánh người thật sự là chuyện bất khả thi, tối hôm qua đến giờ quản gia ra ra vào vào trong sân nhiều lần cũng không thấy bị trùm bao lên đầu, mặt mũi bầm dập, hẳn là trong tay Nguyên Tinh có đạo cụ gì đó. Mà người thông minh sẽ không hỏi nhiều, tuy nói là tổ đội nhưng quan hệ cũng không quá sâu sắc.

“Tối hôm qua Hiếu Nương cùng con cô ta đến phòng tôi.” Trần Thải Tinh chậm rãi uống cháo rồi thả ra viên đạn thứ hai.

Chu Tuy buột miệng kêu lên má nó.

“Chị có sao không?”

“Cậu xem tôi có sao không?” Trần Thải Tinh nhíu mày, nói ra toàn bộ việc phát sinh trong phòng tối hôm qua, bao gồm cả chuyện lá bùa, “Tôi nghĩ rằng hoặc là đứa bé kia không có ác ý gì, không có gì nguy hiểm, hoặc là Hiếu Nương dùng ảo ảnh, dụ tôi mở mắt ra.”

Cảm giác dinh dính trong tay có thể là do ảo ảnh tác động đến nhận thức mà tạo ra, nhằm mê hoặc, dụ dỗ người chơi.

“Mua vải vóc màu sắc rực rỡ, tâm trạng vui vẻ đi mua đồ trang điểm, thêm nữa là đứa trẻ mà cô ta mang trong mình cũng đã thành hình, chị Nguyên, có phải những manh mối này đều liên quan đến chuyện cổ của Medusa và Poseidon yêu nhau, có con, rồi sau đó bị Athena phát hiện không?” Lâm Tín hỏi.

“Trước mắt thì manh mối được cung cấp là như vậy.” Trần Thải Tinh không biểu cảm, hai ba ngụm húp hết chén cháo, nói: “Ngày hôm nay tôi sẽ ra phía sau nhà xem xét, hai người thì sao?”

Chu Tuy nói: “Chúng tôi tối hôm qua đã bàn nhau rồi, muốn đi xem mộ của Hiếu Nương.”

Hai đội liền quyết định như thế, tách nhau ra hiệu suất hành động cũng nhanh hơn, cũng sẽ không lôi kéo sự chú ý của người khác.

Bốn người tranh thủ ăn xong sớm một chút, thời điểm Trần Thải Tinh đi ra ngoài nhìn về hướng linh đường, nói: “Ghé ngang đây tí đã, mỗi ngày đều nên tới lạy một cái.”

Nếu trò chơi đã đưa nhiệm vụ là tiễn Hiếu Nương, mặc kệ mặt ngoài là đi viếng linh đường hay là gì đi nữa, thì vẫn có thể tranh thủ xem xét phía bên trong, dù sao cũng đã tốn công tới đây, Trần Thải Tinh thấy rằng vẫn nên ghé vào linh đường lạy một cái thì vẫn tốt hơn. Bốn người bước vào linh đường, vừa lúc đụng mặt mấy tay oldbie khác, xem ra mọi người đều có cùng một suy nghĩ.

Bái lạy xong, mọi người đều rời đi.

Trần Thải Tinh mang theo Tiểu Cửu đi vòng vòng, sau đó chuyển hướng đi về cửa sân sau.

“Chị, có người theo dõi.” Nguyên Cửu Vạn xa xa liền thấy.

“Thích thì theo, người ta cũng chả dặn là không được đi vào.” Trần Thải Tinh nói xong liền quay sang tỉ mỉ quan sát Tiểu Cửu.

Nguyên Cửu Vạn đột nhiên cảm thấy lông tơ đều dựng đứng hết lên, đúng như dự đoán liền nghe Tinh cười hì hì nói: “Tiểu Cửu sinh ra trắng trẻo đáng yêu, nếu như là mặc quần áo của bé gái nhất định sẽ không bị phát hiện ra. Tuy nhiên lần này cho qua.”

“…” Nguyên Cửu Vạn thở phào nhẹ nhõm, bé ngoan nói: “Chị ơi em sẽ nghe lời, không mặc đồ con gái được không?”

Trần Thải Tinh nhéo hai má phính Tiểu Cửu một cái, nói: “Tất cả đều nghe theo nhóc.”

Tiểu Cửu tuổi còn nhỏ, không thể cùng cậu làm trò xằng bậy, ngộ nhỡ đem tính hướng của đứa nhỏ này bẻ cong mất thì sao, nuôi trẻ con là phải chú ý.

Hai người vừa trò chuyện vừa đi, thủ vệ nha hoàn cúi chào một cái, mặt đầy khó xử, một người trong đó nói: “Đại nhân, ngài đến tìm lão phu nhân sao? Ta dẫn đường cho ngài.”

“Không cần không cần, ta biết đường, các người cứ ở nơi này trông coi đi, đừng cho những người không liên quan đi vào là được.” Trần Thải Tinh cười khanh khách nói. Ngày hôm nay cậu một thân trang điểm vô cùng hòa hợp với thế giới này, cử chỉ nói chuyện cũng cực kỳ giống tiểu thư khuê các, dù vẻ mặt thân thiện dễ nói chuyện, nhưng mệnh lệnh đã đưa ra, bọn nha hoàn tất nhiên không dám lơ là.

Dù sao cũng là người tới từ kinh thành.

Mãi đến khi bóng dáng Trần Thải Tinh đi xa, đại nha hoàn lanh lợi mới nói: “Nguy rồi, mau đi thông báo cho Vương ma ma đi.”

Trần Thải Tinh đương nhiên là không thể đến thẳng phòng lão phu nhân rồi, cậu đến điều tra nơi ở của Hiếu Nương, mang theo Tiểu Cửu cố ý tránh né vị trí Cúc Thọ đường. Đi một hồi lâu, trên đường gặp phải một tiểu nha hoàn đang quét tước, thấy cậu thì hành lễ, Trần Thải Tinh chặn lại hỏi: “Ngươi có biết hồ Tố Tâm nằm ở nơi nào trong phủ không?”

Tiểu nha hoàn không quen biết Trần Thải Tinh, xem trang phục thì tưởng rằng là khách quý của đại tiểu thư, liền nhanh nhảu chỉ đường, còn nói: “Đi về phía trước không xa chính là Bích Lạc uyển của đại tiểu thư, quý khách có cần dẫn đường hay không?”

“Không cần, ta muốn đi tản bộ vài vòng mà thôi.” Giọng điều Trần Thải Tinh vô cùng thân thiết, giống như mình là người của Chu phủ, cười cười hỏi: “Nơi ở của đại phu nhân các ngươi ở đâu? Cách hồ có xa hay không?”

“Đại phu nhân thân thể không tốt, không thích ẩm ướt, cho nên ở nơi cách hồ Tố Tâm rất xa, ở bên kia.” Nha hoàn chỉ về phương hướng ngược lại.

Trần Thải Tinh gật gật đầu, “Vậy thiếu gia của các ngươi đâu?”

“Thiếu gia đóng cửa đọc sách, không cho phép ai quấy rầy, lão phu nhân đã thông báo trong phủ rằng không cho người ngoài đi tới Trúc uyển.”

Trần Thải Tinh lộ ra ý cười hiền từ, ánh mắt dịu dàng nói: “Ta biết, đã nghe lão phu nhân nói qua, cho nên cố ý hỏi ngươi để tránh đi ngang Trúc uyển làm phiền tới việc đọc sách của đại thiếu gia.”

Nha hoàn vừa nghe xong đã nhanh nhảu chỉ đường, còn sợ Trần Thải Tinh đi nhầm, hướng dẫn rất tỉ mỉ.

Hiện tại đang vào tiết lập xuân, khí trời se lạnh, hồ Tố Tâm không có người nào. Trần Thải Tinh liếc nhìn phía xa, mặt hồ êm ả, không có gì khác, cách đó không xa ở phía sau chính là Bích Lạc uyển mà nha hoàn chỉ, là nơi ở của chị gái Chu Văn Tài. Sân sau của Chu phủ có đại phu nhân cùng lão phu nhân ở cùng một phương hướng, chị em Chu gia ở một phương hướng khác, nếu so sánh thì nơi ở của Chu Văn Tài khá hẻo lánh, mở một cái cửa hông nhỏ có thể thông ra bên ngoài.

Về phần Hiếu Nương?

Hẳn là ở nơi gần Bích Lạc uyển.

Người bên ngoài nói Hiếu Nương đối xử với hai đứa con anh trai để lại rất tốt, so với mẹ ruột còn tốt hơn. Đại phu nhân cùng lão phu nhân ở một chỗ, chiếm toàn bộ nửa tây của sân sau, Chu Văn Tài ở khá xa, đại tiểu thư không thể ở một mình một gian, phỏng chừng là sẽ có người ở cạnh.

Bích Lạc uyển cách hồ Tố Tâm rất gần, đi bộ khoảng năm, sáu phút đã đến. Cách Bích Lạc uyển không xa có một cái phủ viện hoang vắng, trên cửa có khóa, có treo bảng tên gọi là Thủ Tâm cư, cây cỏ đầu xuân mọc lan tràn ra bên ngoài, tạo thành hình ảnh hoang vu tiêu điều. Quy củ của Chu phủ rất nghiêm, từng cọng cây ngọn cỏ đều phải được cắt tỉa, thế nhưng nơi này lại không ai dọn dẹp.

Trần Thải Tinh nhìn hai chữ Thủ Tâm, càng thêm xác định đây là nơi ở của Hiếu Nương.

Tìm được địa điểm rồi, nhưng cửa khóa không vào được.

“Chị ơi, làm sao bây giờ?” Nguyên Cửu Vạn nhìn ổ khóa đồng.

Trần Thải Tinh vén tà váy hướng về hai bên tường đi vòng quanh, đầu tường thật ra cũng không cao lắm, cậu bày ra tư thế nóng lòng muốn thử leo tường, Nguyên Cửu Vạn thấy thì rất sợ, hận không thể tự mình động thủ bóp vỡ ổ khóa, ngay vào lúc này sau lưng lại vang lên tiếng bước chân dồn dập. Hai người quay đầu lại, đi đầu chính là Vương ma ma, phía sau còn có mấy nha hoàn.

Vương ma ma bước nhanh tới, hành lễ, trời đang lạnh là thế nhưng trên đầu bà ta chảy đầy mồ hôi, thở hồng hộc nói: “Đại nhân, đại nhân sao ngài lại ở đây? Lão phu nhân đang chờ ngài đấy.”

“Thật đúng lúc.” Trần Thải Tinh cười thả tà váy xuống, bày ra bộ dạng vô cùng thân thiết, nói: “Ta thấy phủ này khóa, đang lo không mở ra được thì không có cách nào đi vào, ngươi tới thật đúng lúc, mở ra đi.”

Sắc mặt Vương ma ma biến đổi, úp úp mở mở nói: “Đại nhân vào đó làm cái gì, bên trong không có gì để xem, lão phu nhân … ”

“Thánh thượng phái ta đến tiễn Hiếu Nương, ta hỏi ngươi, nơi này là nơi ở của Hiếu Nương phải không?” Thanh âm Trần Thải Tinh dịu dàng, không giống như đang đe dọa chút nào, nhưng lại khiến cho đầu gối Vương ma ma mềm nhũn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thiếu chút nữa ngã quỵ, may là có tiểu nha hoàn phía sau nhanh nhẹn đỡ lấy.

“Vâng, đúng, thế nhưng lão phu nhân dặn dò hạ nhân khóa lại, trong phủ trên dưới không ai được bước vào.” Vương ma ma ngoan cố chống đối.

Trần Thải Tinh nhìn chằm chằm Vương ma ma, cười híp mắt nói: “Lời nói của lão phu nhân quan trọng, hay là thánh thượng quan trọng hơn? Các ngươi đây là muốn kháng chỉ khi quân sao.”

“Không có, oan uổng quá.” Vương ma ma bị doạ sợ, nhưng cũng không dám tự mình làm bậy.

Đúng lúc này quản gia từ phía sau đi đến, cầm chìa khóa trong tay, cung kính mở cửa nói: “Lão phu nhân nói, đại nhân muốn kiểm tra thì có thể kiểm tra.”

Bên trong phỏng chừng đã được dọn dẹp qua.

Trần Thải Tinh nghĩ đến Chu lão phu nhân, người này ở Chu phủ rất độc đoán. Cậu đưa tay đẩy cửa gỗ, phát ra âm thanh kẽo kẹt, trên mặt quản gia cùng Vương ma ma lộ ra vẻ sợ hãi, hai người nơm nớp lo sợ, Trần Thải Tinh nói: “Các ngươi có việc thì đi làm đi, hay là… các ngươi nhất định phải cùng ta đi vào tham quan chỗ ở của Hiếu Nương khi còn sống?”

Hai người sợ đến mức trắng hết cả mặt lắc đầu nhanh chóng rút lui.

Trên mặt sân mọc một chút cỏ dại, cây cỏ nhọn hoắt xanh biếc, khớp với hình ảnh nơi ở đã bị bỏ hoang suốt cả tháng trời mà cậu đã từng tưởng tượng. Đẩy cửa phòng chính ra, mùi của tro bụi ẩm mốc xộc hết vào mũi, bố trí rất đơn giản thanh nhã, đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, còn có phòng ngủ, bàn trang điểm sắp xếp gọn gàng, không hề già dặn chút nào. Hộp trang sức chứa đầy các món trang sức tinh xảo, nghiên mực đặt trên bàn đã khô nước, sách vở bày ngăn nắp, còn có kinh Phật viết tay, chỉ mới chép một nửa, còn chưa có chép xong.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Trần Thải Tinh đóng kinh Phật lại, liền nghe người đến nói: “Là thím chép cho tổ mẫu.”

“Chu đại tiểu thư?”

Người đến chính là chị của Chu Văn Tài, mặc trang phục thanh lịch, gọn gàng.

Chu đại tiểu thư cúi đầu, nói: “Ngài là đại nhân mà thánh thượng phái tới sao? Kính xin làm phiền ngài giúp thím ta sớm ngày đầu thai, hi vọng thím có thể cùng với Nhị thúc một lần nữa đoàn tụ.”

“Lúc Hiếu Nương qua đời ngươi có ở trong phủ không?” Trần Thải Tinh nghĩ đến Bích Lạc uyển cách hồ Tố Tâm gần như vậy, trực tiếp hỏi.

Chu đại tiểu thư lắc đầu, nói: “Ta lấy chồng, từ lâu đã không ở trong phủ nữa, chỉ là thánh thượng tổ chức khoa thi, phu quân lên kinh ứng thí, lo lắng ta sống một mình trong nhà sẽ có chuyện, đưa ta hồi phủ ở tạm một thời gian ngắn.” Khi nàng nói ra những lời này, trên mặt hiện vẻ thống khổ, không cách nào che lấp được, chảy nước mắt, nói: “Không nghĩ tới thím lại làm ra chuyện như vậy, tổ mẫu sợ chúng ta thấy cảnh nhớ người sẽ đau lòng, nên khóa nơi này lại, dù sao chúng ta từ nhỏ đã có quan hệ rất tốt với thím, nàng chăm sóc ta lớn lên, tận mắt nhìn ta xuất giá.”

“Các ngươi?” Trần Thải Tinh biết rõ còn hỏi.

“Ta và Văn Tài. Thím lớn hơn ta tám tuổi, trước đây lúc ta và Văn Tài còn nhỏ đều ở nơi này, thím cùng chúng ta nói chuyện ăn cơm tán gẫu, dạy chúng ta đọc sách viết chữ. Sau đó Văn Tài lớn hơn vì tránh hiềm nghi mà chuyển ra xa, có điều vẫn thường xuyên tới thăm ta và thím. Năm ngoái Văn Tài trúng cử, trong nhà làm tiệc rượu, thời điểm ta về nhà ở chỗ tổ mẫu còn nhìn thấy thím rất tốt mà…”

Chu đại tiểu thư có lẽ là tức cảnh sinh tình, nói rất nhiều chuyện về Hiếu Nương.

Trần Thải Tinh nghĩ đến đứa bé đã thành hình, “Tiệc rượu làm vào lúc nào?”

“Khoảng tháng chín năm ngoái. Ngày đó thím rất vui vẻ, nàng không có hài tử, coi ta cùng đệ đệ như con đẻ, đệ đệ đậu Cử nhân nàng là người vui vẻ nhất.”

Đối chiếu thời gian, đứa bé có lẽ đã được khoảng sáu tháng.

“Sau đó thì sao? Hiếu Nương sau đó có chỗ nào khác thường không?” Trần Thải Tinh thấy ánh mắt Chu tiểu thư nghi hoặc, thuận miệng nói, “Nghĩ xem Hiếu Nương có thể có tâm nguyện gì chưa được hoàn thành hay không.”

Chu tiểu thư không hoài nghi nữa, nhớ lại: “Ăn xong tiệc rượu ta và phu quân ở trong phủ ở một đêm, ngày thứ hai trước khi trở về nhà liền đến thỉnh an tổ mẫu, gặp thím, mắt thím đỏ hoe, hình như vừa khóc xong, sắc mặt tổ mẫu rất khó coi, ta hỏi một chút, tổ mẫu nói đau đầu thân thể không được khỏe, thím lo lắng mới khóc, bảo ta nhanh chóng quay trở lại không nên chậm trễ. Có điều … ”

“Ngươi nhớ ra cái gì sao?”

“Hôm đó hình như thím vẫn mặc trang phục của tiệc rượu tối qua, thím rất kính trọng tổ mẫu, rất ít khi thất lễ như vậy.” Lông mày Chu đại tiểu thư nhíu lại, vừa nghĩ vừa nói: “Sau đó vào vào lúc gặp mặt mừng năm mới, nghe người hầu trong phủ nói tổ mẫu miễn cho thím theo quy củ đi chăm sóc thỉnh an đã được mấy tháng, nói là thím bị bệnh không được gặp người ngoài, ta đi thăm, phát hiện sắc mặt thím rất tiều tụy, tinh thần hoảng hốt buồn bực không vui.”

“Em trai ngươi, Chu Văn Tài đâu?”

Chu tiểu thư lắc đầu, “Ta chưa từng gặp qua đệ ấy nữa, nghe nói sau đó một thời gian đã ra ngoài phủ bái phỏng một thầy giáo nào đó.”

“Thím ngươi thích em trai ngươi sao?” Ánh mắt Trần Thải Tinh nhìn chằm chằm Chu tiểu thư.

Đầu tiên là Chu tiểu thư gật đầu rất bình thường, “Dĩ nhiên, chúng ta là do thím nuôi lớn …” đợi nàng phản ứng lại thấy lời nói Trần Thải Tinh có gì đó sai sai, giận dữ nói: “Ngươi không nên nói bậy, thím ở goá đã mười năm, hiếm khi tiếp xúc với nam nhân bên ngoài, mặc dù đôi khi cũng có gặp vài người hầu, đối với ta và đệ đệ càng giống như nữ nhân chăm sóc con cái, làm sao có khả năng phát sinh loại tâm tư hạ lưu xấu xa kia. Ngươi không được ăn nói bậy bạ, làm tổn hại đến danh dự của thím.” Nói xong liền tức giận bỏ đi.

“Xem ra là một phiên bản khác.” Trần Thải Tinh nhìn nơi ở của Hiếu Nương một vòng, những thứ khả nghi đều sớm bị Chu lão phu nhân cho dọn dẹp sạch sẽ, không có manh mối gì lưu lại để điều tra. “Đi thôi, tới giờ ăn cơm trưa rồi.”

Hai người ra khỏi Thủ Tâm cư, đi tới hồ Tố Tâm đột nhiên nghe thấy tỏm một tiếng, mấy nha hoàn sai vặt đứng bên hồ, hướng về phía mặt hồ kêu to: “Có người rơi xuống nước.”, “Mau đi cứu người.”

Chu đại tiểu thư cũng ở đó, kêu người đi hỗ trợ, nhưng mà không một ai dám xuống, có nha hoàn nói: “Đây đã là lần thứ ba trong tháng rồi, tiểu thư nên đứng xa ra một chút.”

“Vậy cũng không thể đứng nhìn gã mà mặc kệ, nhanh đi tìm sào tre hoặc dây thừng gì đó đi.” Chu tiểu thư vội vã dặn dò.

Trong hồ là một gã sai vặt đang giãy dụa, rõ ràng cách bờ cũng không xa, đưa một tay cho người trên bờ, hô: “Cứu ta, cứu ta.”

Trên bờ có người đưa sào tre có người lấy chổi kéo người trong hồ, người trong hồ vừa cầm lấy, trên mặt thở ra một hơi, còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, có nha hoàn bỗng kinh hãi hét lớn: “Trong hồ có máu.”

“Có cái gì đang túm chân của ta …” gã sai vặt sùng sục sùng sục uống nước hồ, cả người rất nhanh đã chìm vào trong hồ, một vùng máu tươi nổi lên, nhiễm đỏ cả hồ nước.

Người hầu vừa đưa đồ trên bờ sợ đến mức hai chân run bần bật, nói: “Mới vừa rồi thiếu chút nữa ta cũng bị kéo xuống đó.”

“Trong hồ có thứ gì đó.”

“Người kia thì phải làm sao bây giờ?”

Không lâu sau thi thể của gã sai vặt đã nổi lên mặt nước, quần áo bị xé rách, da thịt lộ ra ngoài bị dấu răng nhỏ cắn chi chít, máu thịt be bét. Biến cố liên tiếp xảy ra khiến Chu đại tiểu thư sợ tới mức té xỉu, bọn người hầu đỡ người, kêu gào mời đại phu, đi bẩm báo lão phu nhân vân vân mây mây.

Trần Thải Tinh nghĩ đến dấu răng nhỏ đó, không lại ở thêm, mang theo Tiểu Cửu rời khỏi sân sau.

Giằng co một hồi đã đến giữa trưa, tới giờ ăn cơm, Trần Thải Tinh cùng Tiểu Cửu đến thẳng phố nam, hai người trước hết đi tửu lâu ăn cơm, Trần Thải Tinh mua chút điểm tâm mang đến tiệm bán đồ trang điểm. Bà chủ còn nhớ cậu, từ chối hai lần, nói Nguyên Tinh quá khách sáo rồi, sau đó nói chuyện phiếm một hồi, hỏi ra được thời gian mà Hiếu Nương mua bột nước với vải đẹt.

Là tháng chín năm ngoái, sau khi Chu Văn Tài đậu Cử nhân, trước khi Chu gia làm tiệc rượu khoảng nửa tháng.

Sau đó Hiếu Nương không tới đây nữa.

Nói tới tiệc rượu, nhóm tiểu thư, phu nhân nói chuyện say sưa, “Chu cử nhân tuổi còn trẻ đã thi đậu, tiền đồ vô lượng, Chu gia tổ chức rất lớn, mời không ít quan to quý nhân.”, “Ngày đó nhiều người, không ít người cùng cử nhân cụng chén, sau đó Chu cử nhân không uống được nữa, trốn về nghỉ, cả nửa ngày cũng không thấy đi ra.”, “Người trẻ tuổi tửu lượng kém, rất bình thường.”

Trở lại Chu phủ thì đã chạng vạng tối.

Trần Thải Tinh cùng Tiểu Cửu rửa mặt sơ qua, ngày hôm nay chạy cả một ngày, vất vả mệt mỏi. Hai người uống nước ấm ăn điểm tâm, lát sau Chu Tuy cùng Lâm Tín trở lại, đến thẳng phòng của Trần Thải Tinh. Chu Tuy trước tiên là đóng cửa, giống như trộm tới còn muốn lén lút nhìn ra phía ngoài, lúc này mới nói: “Chị Nguyên, chị sẽ không tưởng tượng được hôm nay chúng tôi phát hiện ra chuyện lớn gì đâu, chị nhất định không nghĩ tới, chính tôi phát hiện ra!”

“Lâm Tín thật ra là con gái?” Trần Thải Tinh cười hỏi.

Chu Tuy nhanh chóng nói: “Không không không.”

“Không phải sao.” Trần Thải Tinh tiếc nuối, cảm thán nói: “Tôi còn tưởng rằng cậu phát hiện Lâm Tín là con gái, cũng tiện, không cần cong, cậu biết không thẳng nam biến cong rồi, ai biết có thể biến thẳng trở lại hay không.”

Chu Tuy cảm thấy khó chịu, vốn là muốn thề thốt phủ nhận, nhưng mà có chút chột dạ, đưa mắt lén nhìn Lâm Tín.

Lâm Tín làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Chu Tuy hiểu rõ Lâm Tín, nhìn ra chị Nguyên muốn đốt nhà, nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện tình cảm riêng tư. Cũng rõ ràng chị Nguyên đang ở đây thì đừng chơi trò đoán xem ngày hôm nay tôi phát hiện ra cái gì, không hay ho chút nào. Không còn tâm trạng thừa nước đục thả câu, Chu Tuy đàng hoàng nói: “Trong quan tài không có thi thể của Hiếu Nương.”

“Hai người còn mở cả quan tài sao? Được đó.” Trần Thải Tinh cũng không nghĩ tới hai người này sẽ cho người đi quật mộ.

Lâm Tín nói: “Trong tay chúng tôi có đạo cụ, có thể nhìn thấy. Trong quan tài không có thi thể.”

“Đúng vậy, sau đó chúng tôi cố ý nghe được, người trông coi mộ phần nói Hiếu Nương chôn cất không được mấy ngày, có một cơn mưa lớn giội rửa hết phần đất trên mộ phần Hiếu Nương, ấp úng mãi, ép hỏi mới nói mở quan tài ra, không thấy thi thể Hiếu Nương ở bên trong, nhưng gã không dám nói với người Chu phủ, đem đất lấp bằng. Đền thờ trinh tiết bên kia xây dựng được vài hôm, không thể nào dựng bia.” Chu Tuy bổ sung.

“Hai người các anh kẻ xướng người họa thật là ăn ý.” Trần Thải Tinh xoa đầu Tiểu Cửu, “Tiểu Cửu, cơ hội biểu hiện tình cảm chị em của chúng ta tới rồi.”

Nguyên Cửu Vạn xem nhẹ hai chữ chị em, cao hứng mở miệng: “Là phiên bản thứ nhất về chuyện xưa của Tiểu Mỹ.”

“???” Chu Tuy, Lâm Tín.

Trần Thải Tinh: “Nói hay lắm. Ngắn gọn, xúc tích.”

Có điều đối với hai người kia vẫn đang trong trạng trái mờ mịt, cậu bèn ngắn gọn kể lại những chuyện hôm nay mình tra được: “… Tháng chín năm ngoái Chu Văn Tài đậu Cử nhân, Chu gia làm tiệc rượu, Chu Văn Tài mượn rượu cường bạo Hiếu Nương, Chu lão phu nhân thay Chu Văn Tài che giấu, sau đó không gặp Hiếu Nương nữa, mãi đến tận khi phát hiện Hiếu Nương có thai, Chu Văn Tài định hôn với người khác, Hiếu Nương thì qua đời.”

“Tôi biết rồi!” Chu Tuy load nhanh một lần: “Chu lão phu nhân chính là Athena, Hiếu Nương rất kính trọng lão phu nhân, vẫn luôn thay lão phu nhân sao chép kinh Phật hầu hạ trái phải. Trong một bản thần thoại, Medusa bị Poseidon cường bạo tại đền thờ của Athena, Athena không những không trách cứ Poseidon, ngược lại còn cho là Medusa đã mất đi trinh tiết, nguyền rủa Medusa.”

“Có điều, chị Nguyên à, sao chị biết là Chu Văn Tài mượn rượu làm bậy mà không phải say rượu loạn … ”

Trần Thải Tinh cười lạnh một tiếng: “Mọi người đều là đàn ông, còn giả bộ cái gì.” Nếu thật sự say rượu, cả người khó chịu đau đầu buồn nôn muốn chết làm sao có sức lực làm gì nữa.

“Chị??? Đều là cái gì???” Chu Tuy khiếp sợ.

Trần Thải Tinh bình tĩnh liếc mắt hai người, nói: “Có cần tôi vén quần lên cho hai người nhìn đại bảo bối bên dưới hay không?”

“Không cần không cần.” Chu Tuy cho là chị Nguyên đùa giỡn, không cần thiết phải đùa lớn như vậy đâu mà, thật đó.

Nói thật mà cũng không ai tin, trên mặt Trần Thải Tinh đầy vẻ tiếc nuối. Chu Tuy bị dọa sợ không còn dám nói lung tung, Lâm Tín thì lại nghiêm túc nói: “Nếu là như vậy, có phải chỉ cần tìm Chu Văn Tài giao cho Hiếu Nương là xong rồi? Vậy tại sao Hiếu Nương không tự mình động thủ?”

“Lão phu nhân tin phật.” Trần Thải Tinh gõ lên bàn, thời điểm ngày thứ nhất bọn họ đến Chu phủ, lão phu nhân đang đọc kinh, bình thường cũng không ra khỏi Cúc Thọ đường. “Ngày mai đi xem Chu Văn Tài.”

Không khỏi nghĩ đến tối hôm qua, thời điểm Hiếu Nương nói chuyện với đứa bé thanh âm rất dịu dàng. Có lẽ đứa bé này dù không phải do Hiếu Nương nguyện ý, nhưng đã thành hình trong bụng Hiếu Nương, ngày qua ngày chậm rãi lớn lên, Hiếu Nương thủ tiết mười năm, không có cơ hội làm mẹ, làm thím chăm sóc cháu trai cháu gái, có thể nhìn ra được Hiếu Nương yêu thích trẻ con, nàng đối với đứa bé này tình cảm phức tạp, nhưng cuối cùng có thể vẫn là yêu thích và chờ đợi.

Cuối cùng, đứa bé kia cũng mất.

“Còn muốn tìm con nữa…” Trần Thải Tinh nhẹ giọng nói.

Manh mối của thế giới này đã gộp đủ, cũng biết làm thế nào để đi ra ngoài. Có lẽ chỉ cần để Hiếu Nương giết Chu Văn Tài là được, nhưng muốn đạt đánh giá cao, thưởng nhiều tiền vàng, mấy cái vụn vặt khác cũng phải hoàn chỉnh, ví dụ như đồng lõa là Chu lão phu nhân, còn có đứa bé trong hồ biến thành quái vật nhỏ, còn có thi thể Hiếu Nương cần được chôn cất, còn có đền thờ trinh tiết như gông xiềng quấn vào trên người Hiếu Nương.

“Đúng rồi, ngày hôm nay có người chết không?” Trần Thải Tinh hỏi xong nhớ tới hai người cũng mới trở về, phỏng chừng cũng không biết, “Ăn cơm trước đi.”

Nhà chính bày đầy cơm nước, đôi tình nhân bưng đồ ăn lên phòng ở, trên bàn cơm chỉ còn lại bốn người bọn họ. Cơm nước xong, nha hoàn tới thu dọn bát đũa, Trần Thải Tinh nhìn thấy cửa phòng đôi tình nhân mở ra, đem bát đũa đưa ra ngoài, hai người đều ổn không xảy ra chuyện gì.

Người hầu đưa nước nóng tới, mọi người tắm rửa rồi đi ngủ sớm.

Thế giới này buổi tối không cần ra ngoài, nếu không sẽ gặp phải Hiếu Nương, trừ phi ngươi tự đâm mù hai mắt chính mình, không thì thật sự là khó lòng mà phòng bị.

Đêm nay ngủ rất ngon, ban đêm không có gió lạnh, cũng không có ánh mắt lạnh lẽo nhìn trộm. Trần Thải Tinh ngủ thẳng đến hừng đông, chậm rãi xoay người, rửa mặt xong, mang theo Tiểu Cửu đi nhà chính ăn điểm tâm, hai người Chu Tuy Lâm Tín đến rất sớm, chào hỏi một tiếng, yên lặng ăn thức ăn, không lâu sau đôi tình nhân cũng đi ra.

Hai người nhìn thấy bốn người ở nhà chính, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc, có điều không nói thêm cái gì.

“Hình như hai người nhìn thấy chúng tôi thì rất kinh ngạc?” Trần Thải Tinh cười híp mắt nhìn đôi tình nhân, nói: “Bốn người chúng tôi không ai chết có phải rất kỳ quái hay không?”

Đôi tình nhân đương bị chọt trúng tâm lý, nhưng cũng không muốn gây sự với Trần Thải Tinh, phía sau đối phương có hai người đàn ông, bọn họ sẽ chịu thiệt.

Nguyên Cửu Vạn: …

Hai người này không coi nhóc ra gì hả? Bộ nhóc không phải đàn ông hả????????

Đôi tình nhân cầm bánh bao vội vã rời đi, Trần Thải Tinh chống hai má nói: “Thực ra tôi cũng vậy. Ngày hôm qua cho tới hôm nay đều không có xảy ra việc gì…”

“Có lẽ là ở phủ viện cách vách.”

“Ăn xong qua xem một chút.”

Bốn người dùng hết bữa sáng, đi sang phủ viện bên cạnh. Trên bàn cơm nhà chính ở bên cạnh chỉ có Hạo ca cùng một người chơi nữ là newbie. Người chơi nữ kia chính là cô gái lúc mới vào đã khen thế giới trò chơi này thú vị, muốn đi thăm thú đó đây, tuy nhiên lúc này sắc mặt cô ta trắng bệch mang theo sợ hãi nói: “… Thật ra, tối hôm qua thứ kia đến phòng tôi.”

“Cô thấy hả?”

“Không, không, tôi không dám mở mắt ra, tôi giả bộ ngủ.” Người chơi nữ run lẩy bẩy nói, “Cô ta vẫn luôn muốn tôi nhìn cô ta, tôi không dám.”

Hiếu Nương à, tuồng có một vở mà diễn hoài…

Hạo ca an ủi qua loa, nói: “Cô không thấy vậy tức là không có, đừng nghĩ lung tung, tìm thấy manh mối sớm thì có thể trở lại sớm, ngày hôm nay cô cùng tôi đi xem mộ.”

“Tôi sợ lắm tôi không muốn … ”

“Nếu cô không đi, sau này cũng đừng mong tôi giúp cô.” Hạo ca cứng rắn nói.

Cô gái kia nhát gan, còn muốn nói gì đó, Hạo ca phát hiện ra bốn người Trần Thải Tinh, trừng mắt với cô, thuận miệng nói sang chuyện khác: “Sao Trịnh Phương còn chưa đi ra? Hơn nửa ngày rồi, lề mề ở trong phòng làm cái gì.”

“Đã bao lâu rồi?” Trần Thải Tinh hỏi.

Hạo ca thiếu kiên nhẫn nói: “Mắc mớ gì tới cô …” gã nghĩ tới ý tứ trong câu hỏi của người phụ nữ có thai, thanh âm ngừng lại, sau đó nói như đinh đóng cột: “Không thể nào, Trịnh Phương ngủ cùng phòng với tôi, tối hôm qua không có gì ghé qua.”

Nhưng nói xong gã liền dẫn đầu đi về hướng gian phòng của mình, đá một cái cửa phòng bay ra ngoài, tình huống bên trong cực kì bi thảm.

Trịnh Phương ngã trên mặt đất, bụng bị thủng máu thịt be bét, nhét đầy đá bên trong, máu tươi tụ lại xung quanh.

Hạo ca tay chân mềm nhũn.

Trịnh Phương ngủ ở ngay bên cạnh gã, gã sợ có chuyện, mới kéo người mới chặn thay, nếu không phải có Trịnh Phương, người chết chính là gã.