Editor: Nghi Nghi

Việc học của Nguyên Cửu Vạn đã có thành tựu, tuỳ thời có thể đi.

“Nói với Quách mập, nội trong một tuần.” Trần Thải Tinh nói.

Một năm này Nguyên Cửu Vạn đi theo giáo sư Phương học tập, Trần Thải Tinh cũng không rảnh rỗi, làm kim chủ của Dương Tùng, có thể lợi dụng được tiểu đội ‘Tương Lai’ điều gì cần dùng đều dùng tới, cái gì mà tìm thiết bị, tìm nhà xưởng, tìm vật tư, nơi nào nguy hiểm thì chỉ nơi đó, tuy là nói tìm thấy đồ có thể dùng được cũng sẽ đánh tiếng với viện dưỡng lão bên kia, nhưng phần lớn vẫn nhường cho căn cứ XX.

Xem như là Trần Thải Tinh đóng học phí cho Dương Tùng, cũng không thể nói là phí công.

Mấy lần đi qua cửa sinh tử, Trần Thải Tinh dựa vào thân thủ cứu toàn bộ tiểu đội.

Dù có là điểm khen thưởng của trò chơi, hay là vật tư dưới thời đại tận thế này đều có thể nói là hoà nhau.

Trần Thải Tinh quay đầu nói với Nguyên Cửu Vạn: “Anh tìm cơ hội nói với giáo sư Phương thử xem.”

“Anh biết rồi.”

Trên phương diện nghiên cứu, phương hướng của giáo sư Phương và Dương Tùng lại có vài chỗ khác nhau.

Bên này cũng chẳng có điều gì phải lưu luyến, tư liệu về phương hướng nghiên cứu của cha Dương Tùng đã có, Dương Tùng lại thêm vào đó một phần, sau đó lưu lại cùng một chỗ để dùng.

Lại nói, theo như nhu cầu của hai bên, cho dù Trần Thải Tinh trực tiếp đi cũng không cảm thấy lỗ cái gì, nhưng tiểu đội ‘Tương Lai’ sẽ không nghĩ thế, ba người bọn họ sẽ cho rằng bọn họ chiếm tiện nghi. Bằng vào một năm ở chung này, ba người này ra tay tàn nhẫn độc ác, nếu biết bọn họ muốn đi thì nhất định sẽ hạ sát thủ.

Trần Thải Tinh không định cành mẹ đẻ cành con, dự định tìm cơ hội rời đi.

Hôm nay là thứ tư, cơ hội đã đến.

Có một làn sóng zombie chạy về phía căn cứ XX, người có dị năng cảm ứng được sớm nhất, một năm này năng lực của người có dị năng đều tăng lên, zombie cũng tiến hoá lên, tiểu đội ‘Tương Lai’ bị điều qua đó, tìm đến Trần Thải Tinh đuổi đi sóng zombie.

“Hôm nay bà dì ghé, bỏ đi, đi với mấy người một chuyến vậy.” Trần Thải Tinh vờ như cố gắng làm.

Ba người Tống Lôi: …

Tất cả người có dị năng trong căn cứ đều chạy ra ngoài đuổi sóng zombie, Trịnh Hân và Mai Hải chen lẫn trong đó, mang theo tư liệu và Nguyên Cửu Vạn nhờ hỗn loạn đi ra ngoài, trực tiếp lái xe vòng ra đường nhỏ chạy về căn cứ viện dưỡng lão.

“Tiểu Dương tiên sinh đừng lo lắng, chị Nguyên sẽ theo kịp.” Trịnh Hân nắm tay lái nói.

Nguyên Cửu Vạn nhìn về phía căn cứ, “Tôi tin cô ấy.”

Sóng zombie lần này không lớn, nhưng đứng đầu có một con zombie cấp ba, Trần Thải Tinh mất một chút sức lực hỗ trợ giải quyết, còn lại đều không có uy hiếp gì, lúc này mới dùng công pháp bay lên trời chạy đi.

Chờ sau khi đuổi giết hết zombie rồi phát hiện Nguyên Tinh và Dương Tùng đều mất tích đã là ba ngày sau rồi.

“Còn có hai người theo đuổi Nguyên Tinh cũng đều không thấy nữa.” Tên đàn em bẩm báo trong lo sợ.

Tống Lôi vẻ mặt như băng sương, chụp một phát nát cái bàn, Sở Quang Bân âm lãnh nói: “Tôi đã nói là con đàn bà kia sẽ không ngoan như vậy mà, chơi chúng ta đấy.”

“Tra! Xem xem cô ta chạy đi đâu.”

Một năm không gặp, căn cứ viện dưỡng lão nay đã thay đổi rất nhiều, tường vây cao cao, mở rộng hơn một vòng, mảnh đất xanh hoá và núi nhỏ trước đây bây giờ đã hoàn toàn trở thành đất trồng sau, quy mô không lớn như căn cứ XX nhưng cũng không khác gì mấy, người nhận vào đều là người sống sót ở những thành trấn lân cận.

Gặp mặt, vành mắt Quách mập đỏ lên, còn chưa kịp giả vờ xong thì Trần Thải Tinh đã nói: “Đừng có nói với tôi là cậu muốn khóc đấy?”

“Không, tôi chỉ muốn cảm thán thời gian thấm thoắt như thoi đưa, chị Nguyên vẫn xinh đẹp trước sau như một.” Quách mập cười bần.

Trần Thải Tinh cười tủm tỉm nói: “Nói là chuẩn bị hậu cung mỹ nam cho tôi mà? Đâu rồi? Gọi ra xem thử đi?”

Ánh mắt Nguyên Cửu Vạn như có đao phóng về phía Quách Dục.

Quách Dục cảm nhận được cơn gió lạnh, phủ nhận nói: “Cái gì mà mỹ nam? Không có, Tinh à, cậu quá phong lưu rồi đấy, đi một năm trời, có tôi với lão Trình còn chưa đủ hả? Cậu còn muốn bao nhiêu nữa?”

Đám đàn em ra đón: …

Thì ra chủ nhiệm Quách và Trình lão đại là tình nhân của chị Nguyên này hả?

!!!

“Tôi đích thân xuống bếp, chuyên môn nấu cho mấy người đón gió tẩy trần đấy.” Quách mập vừa thấy đám đàn em, nói: “Gọi người đến đây nhận mặt đi, đây là người trong căn cứ chúng ta, gọi là chị Nguyên.”

Đây là chị Nguyên!

Là chị Nguyên mà chủ nhiệm Quách thường xuyên nhắc đến!

Ánh mắt tôn kính của đám đàn em lộ ra đánh giá, tò mò, Trần Thải Tinh quét mắt, đám đàn em lập tức cúi đầu, không dám nhìn tiếp, cậu hỏi Quách Dục, “Lúc tôi không ở đây, cậu nói gì với bọn họ đấy?”

Quách Dục: … Bỗng nhiên không muốn trả lời.

Trình Lập Phong đứng bên cạnh cười.

Trần Thải Tinh lập tức biết không xong rồi, buộc Quách Dục nói ra.

“Tôi chỉ nói nếu ai không hiểu chuyện không nghe lời thì bị bỏ vào hậu cung của chị Nguyên, đến lúc đó để cho chị Nguyên giáo dục bọn họ.”

Trần Thải Tinh:???

“Thiết lập như Chung Vô Diệm ấy.” Quách Dục bất chấp, sợ bị đánh nên tích cực nói: “Khoan hắn động thủ, nghe tôi nói đi, thật đấy, câu này dùng tốt vô cùng ấy, tất cả, chỉ cần là nam, vì để không bị thu vào hậu cung đều làm việc chăm chỉ, nhanh nhẹn vô cùng.”

Trần Thải Tinh mang sát ý nhìn hắn.

Kết quả là bên cạnh có một tên đàn em, thử nói: “Chủ nhiệm, bây giờ có còn tính được thu vào hậu cung của chị Nguyên không? Anh cũng không có nói chị Nguyên dễ nhìn như …” thế.

“Đứng đây dài dòng cái gì? Ngứa da hả?” Quách mập nhanh chóng mắng đuổi người, sợ hắn ăn đòn không đủ hay gì?

Tên đàn em vừa nhìn là biết không sợ Quách Dục, cười cười đi ra ngoài.

Trần Thải Tinh không động thủ, Nguyên Cửu Vạn vỗ ngực nói: “Hắc Đản, cắn hắn.”

“Đúng rồi đúng rồi, để tôi xem Pi bảo bối, có lớn chưa, có đáng yêu chưa?”

Kết quả, Quách Dục nhìn thấy một đoàn sương đen hình người, tứ chi thon thả nằm trên đầu hắn bắt đầu lắc lư. Tiểu Hắc đã không còn là Tiểu Hắc của một năm trước rồi, bây giờ đã trở thành Hắc Đản, đầu của Quách Dục xém chút chúi xuống luôn, cuối cùng dùng vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Trần Thải Tinh.

“Đáng đời.” Trần Thải Tinh vô tình.

Nửa ngày trôi qua rất nhẹ nhàng, ngày hôm sau Nguyên Cửu Vạn dẫn theo đoàn đội mới đi vào viện nghiên cứu. Trần Thải Tinh đã tìm hiểu hết được nguyên tác của cả căn cứ rồi, trên cơ bản thì cả căn cứ đều có thể tự cấp tự túc, nhưng có một số thứ không thể tự làm ra được, ví dụ như muối ăn, vẫn cần có Trình Lập Phong dẫn đội ra ngoài tìm đồ.

“Đám người Tống Lôi hẳn sẽ tìm đến cửa.” Trần Thải Tinh nói.

Trình Lập Phong nói: “Cứ để hắn đến.”

Quách mập đứng bên cạnh vỗ tay ‘bẹp bẹp’, “Lão Trình nói hay lắm! Tinh, đừng sợ, cứ yên tâm đẹp, dũng cảm bay cao đi.”

???

“Bộ dạng này của hắn học ở đâu vậy? Theo đuổi thần tượng từ bao giờ thế?”

“Hời, cậu không biết đấy thôi, căn cứ có một nam minh tinh, rất soái, có mấy cô gái ngày nào cũng đi theo, tôi vì giáo dục cho nên đi theo học mấy ngày, tìm hiểu tình hình trong lòng địch …” Quách mập blah blah.

Trần Thải Tinh: “Vẫn rảnh rỗi nhỉ, tôi biết cậu rảnh, căn cứ không phải có một xưởng may mặc sao? Tiến hành đi chứ?”

Quách Dục: …

Cũng đúng, gần đây căn cứ hơi lạnh rồi đấy.

Tân quan tiền nhiệm tam bả hỏa*, ngày đầu tiên ba người đến nhà xưởng dệt vải, bắt đầu may quần áo mùa đông, tiến hành chuẩn bị cho mùa đông sắp tới.

*là một điển tích ẩn dụ của Trung Quốc, ý chỉ rằng quan lớn mới nhậm chức thì phải tỏ rõ cho người dân thấy được tài năng và lòng dũng cảm của họ – theo Baidu.

Lời đồn về đại ma đầu Trần Thải Tinh càng ngày càng xác thực ở căn cứ, vị nam minh tinh kia Trần Thải Tinh cũng từng gặp, muốn tự tiến cử trèo lên giường, Trần Thải Tinh còn vô cùng hưởng thụ làm một nữ ác ma, cười tủm tỉm nói: “Bao lớn?”

“2, 26.”

“Tôi hỏi phía dưới bao lớn?”

Nam minh tinh: …

“Nhỏ hơn hai mươi thì không thoả mãn được tôi đâu.”

Nam minh tinh:???!!! Sợ tới mức chạy nhanh như chớp.

Trần Thải Tinh cười ha hả, Quách mập đứng bên cạnh với vẻ mặt khiếp sợ, đạo hạnh của Tinh càng ngày càng cao thâm rồi! Nhưng mà thân thể của tên Dương Tùng kia … dài như thế được hả? Hắn không tin!

Một tuần sau, ba người Tống Lôi tìm đến cửa.

Cửa căn cứ vẫn luôn đóng, mặc kệ ba người họ. Cuối cùng Sở Quang Bân chửi ầm lên, mắng toàn những từ ngữ thô tục.

Trần Thải Tinh đứng trên tường, một mũi tên bắn xuyên qua, sượt bên tai Sở Quang Bân, đây vẫn là kết quả sau khi Sở Quang Bân kịp thời tránh thoát, Trần Thải Tinh dự đoán được đường né tránh của đối phương.

“Còn nói thêm một lời vô nghĩ nữa thì mũi tên thứ hai này tôi đảm bảo bắn về phía đầu của cậu đấy, tôi dư đồng vàng đền mạng nhé.” Trần Thải Tinh kéo dây cung, từ trên cao nhìn xuống, hỏi: “Muốn chơi với tôi tiếp không?”

Ba người để lại một câu tàn nhẫn rồi rời đi.

Trần Thải Tinh xuống khỏi đầu tưởng, nói với Quách Dục: “Mấy ngày nay thủ vệ căn cứ nghiêm ngặt chút, đừng để người bên kia trà trộn vào được.”

“Biết rồi.”

Bọn họ canh phòng rất nghiêm ngặt, còn tưởng là ba người Tống Lôi sẽ có thủ đoạn âm ngoan gì đó, kết quả lại là truyền đến chuyện phong lưu trong một năm này của Nguyên Tinh.

Quách Dục mỗi ngày rảnh rỗi thì dọn ghế nhỏ ra ngồi cắn hạt dưa nghe kể, nghe được mùi ngon còn quay đầu thảo luận với Trần Thải Tinh.

“Một hộp áo mưa dùng hết trong một ngày là thật hay giả?”

“Cái loại hoa văn đó xài được không?”

“Mua roi da thật hả?”

Trần Thải Tinh cười lạnh, “Thật, dùng rất tốt, có mua.”

Quách Dục chẹp miệng, biểu cảm đầy vẻ muốn nhiều chuyện, Trần Thải Tinh cười tủm tỉm nói: “Nhưng mà không dùng roi da với bọn người Trình Hân, đánh cậu thì tôi thấy được hơn.”

!!! Cái này đương nhiên là không được rồi, Quách Dục chạy nhanh hơn bất kì ai.

Bởi vì đoạn tai tiếng này, căn cứ có người náo loạn không phục sự quản giáo của Nguyên Tinh, ngoại trừ phong tao hạ lưu thì còn có bản lĩnh gì nữa? Dựa vào đâu mà có thể xem như một trong các lãnh đạo? Còn vừa tìm việc vừa quản chặt mọi người, dựa vào đâu?

Sau đó Trần Thải Tinh lướt qua đám người có dị năng kia, thuận tiện nói: “Cảm thấy mình là người tài không được trọng dụng thì có thể đi ngay bây giờ, không giữ lại các người làm gì.”

Nhóm người có dị năng đều nhìn Quách Dục và Trình Lập Phong.

Kết quả là hai người họ, một người cười tủm tỉm nói: “Đã sớm nói với mấy người là chị Nguyên cũng có một tay, tôi chỉ quản hậu cần, tất cả phải nghe lời chị Nguyên.”

Một người lạnh mặt nói: “Không phục thì có thể đi.”

Có người đi, nhưng phần lớn đều ở lại căn cứ, dìu già dắt trẻ thì đi đâu cho được?”

Không khí giết chóc bao trùm cả căn cứ, tuy rằng có người dám giận nhưng không dám nói, nhưng đến khi bắt đầu vào đông, có quần áo giữ ấm chống lạnh, vào nhà xưởng làm quần áo cũng không phải làm không công, người làm trong đó đều được phát đồ ăn, căn cứ đâu vào đấy bước vào mùa đông.

Nói như thế, mùa đông làn sóng zombie sẽ ít đi, bởi vì trời giá rét, dù cho zombie cấp ba không sợ lạnh, nhưng phần lớn zombie bình thường sẽ bị đông cứng tứ chi, rất khó phá được căn cứ, toàn bộ mùa đông là lúc để căn cứ nghỉ ngơi lấy lại sức, mùa hè là lúc zombie tiến công diễn ra thường xuyên nhất.

Nhưng mùa đông cũng là thời điểm gian nan nhất, thời tiết quá lạnh lẽo, những người không có chuẩn bị sẽ mất mạng chỉ trong một đợt giá lạnh.

Căn cứ bắt đầu dựng lều trồng loại cây nông nghiệp sản lượng cao, có thể chống lại cái lạnh như khoai tây, còn có than đã chuẩn bị trước, thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng Trần Thải Tinh lại cảm thấy có gì đó không ổn lắm.

“Quá bình tĩnh, trước đây ngoài cửa còn có zombie lắc lư, bây giờ ngay cả một con cũng không có.” Trần Thải Tinh nói.

Quách Dục: “Không phải cậu nói mùa đông đến, zombie đông cứng, sẽ không thể hoạt động, chuyện thế này không phải rất bình thường sao?”

“Trực giác của tôi.” Trần Thải Tinh nói.

Trình Lập Phong không tự chủ nói: “Mấy hôm nay tôi sẽ đi xem tình huống xung quanh.”

“Cùng đi. Lão Quách ở lại, nhất định phải bảo vệ Dương Tùng trong viện nghiên cứu.” Trần Thải Tinh dặn dò.

Nguyên Cửu Vạn sẽ không chết, nhưng Dương Tùng thì có. Trần Thải Tinh vẫn biết được đây là hai người khác nhau.

Quách Dục cũng bắt đầu nghiêm túc, nếu nói dùng tánh mạng của cả căn cứ đổi lấy một người thì người đó tuyệt đối là Dương Tùng. Nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh, toàn bộ quốc gia này, thậm chí là toàn thế giới cũng đều sẽ được cứu rỗi.

Trần Thải Tinh làm một người chơi đã từng đứng đầu, kinh nghiệm trực giác vẫn rất chuẩn, may là hai người đi xung xanh xem thử tình hình. Xác nhận là không có zombie, nhưng động vật sau khi biến dị, thời tiết lạnh lẽo, thiếu lương thực nên đã bắt đầu vào thành cướp, lương thực của động vật ăn thịt không thể nào là zombie được, mục tiêu chỉ có thể nhằm vào nhân loại.

Căn cứ XX trước đó đã chịu một đợt tấn công của động vật biến dị.

Vườn bách thú phần lớn là động vật ăn thịt, sói, sư tử, hổ, gấu đen, các loại, còn có thực vật sau khi biến dị cũng có thể ăn thịt, lúc đói vô cùng sẽ không chọn bất cứ thứ gì, trải qua một năm sinh sôi nảy nở, những con vật không được thuần dưỡng, phục tùng bắt đầu tràn ngập tính công kích, loại chó đã từng nhỏ như con teddy, sau khi biến dị có thể lớn bằng cả một mảnh điền viên, sức chiến đấu và cắn xé lại càng gấp đôi, càng miễn bàn đến những con vốn mang hình dáng hung mãnh.

Căn cứ XX không kịp phòng bị, thương vong thảm trọng, nhưng vẫn nhận được không ít thi thể của động vật biến dị, da, các thứ linh tinh có thể chống lạnh, nhưng còn thịt thì không ai dám mở miệng.

Lang thang bên ngoài đã một năm rồi, ai biết mấy con này đã ăn thứ gì? Không ai dám tìm chết nghĩ đến chuyện ăn thứ này nữa.

Bởi vì căn cứ viện dưỡng lão tăng mạnh phòng thủ, lúc bị đánh bất ngờ cũng không có ai tử vong, có chút bị thương nhưng tịnh dưỡng một mùa đông là được.

Đây là cái tết Âm Lịch thứ hai mà Trần Thải Tinh vượt qua trong tận thế này.

Sau đầu xuân, nghiên cứu thuốc có tiến triển, nhưng vẫn phải cải tiến và thí nghiệm lâm sàng, cũng chính là thí nghiệm trên cơ thể người.

“Vắc xin phong bệnh nhóm đầu tiên, không biết hiệu quả thế nào, phải thử nghiệm.” Nguyên Cửu Vạn nói.

Từ khi vào viện dưỡng lão, Nguyên Cửu Vạn rất bận rộn, mỗi ngày đều vùi đầu trong viện nghiên cứu, Trần Thải Tinh thỉnh thoảng ghé ngang qua lén này kia nọ, cảm giác còn rất tốt. Hỏi nguyên nhân từ chỗ Nguyên Cửu Vạn, đó là sau khi hai lần bị động vật biến dị tấn công thì người mỗi ngày muốn bò lên giường chị Nguyên ngủ cả trai lẫn gái đều tăng vọt, lợi dụng lúc hắn không ở đó còn tặng quà nữa.

Nguyên Cửu Vạn: … Còn không đi ra thì đầu hắn sẽ thành màu xanh huỳnh quanh luôn đấy.

Khoan hãy nói đến hiệu quả, dù sao thì đợt vắc xin phòng bệnh đầu tiên được đưa ra, Quách Dục đã suýt chút quỳ xuống gọi Nguyên Cửu Vạn là ‘ông nội’ luôn rồi. Sau khi bình tĩnh lại, Quách Dục nói: “Chúng ta có thể tìm người sống sót bị phơi nhiễm đưa vào.”

“Không kịp, bây giờ thời gian từ lúc phơi nhiễm đến khi biến thành zombie đã ngắn lại chỉ còn bảy phút.” Nguyên Cửu Vạn nhắc nhở.

Trần Thải Tinh: “Lúc đi tìm vật tư mang theo vắc xin, ai bị phơi nhiễm hoặc gặp được người bị lây nhiễm thì có thể dùng thử, xem kỹ tình trạng rồi báo cáo về.”

Chỉ có thể làm như thế thôi, bởi vì là đợt đầu tiên cho nên tin tức này ngoại trừ bốn người họ thì không ai biết nữa. Trước mắt không biết vắc xin phòng bệnh có tác dụng hay không, nếu bị truyền ra ngoài thì sẽ nhanh chóng bị biến chất, thành căn cứ nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh, bọn họ chỉ là căn cứ nhỏ nhưng trong tay lại giữ thứ này, kết cục cũng có thể nghĩ được.

Vẫn là nên ém xuống đã, chờ đến lúc hoàn toàn nghiên cứu ra được thì đưa thẳng đến căn cứ Tây Bắc.

Bốn người đều có suy nghĩ này, vì thế lão Quách thủ ở căn cứ, Trần Thải Tinh và Trình Lập Phong mang thuốc tìm vật tư, sẵn tiện thử vận khí xem có gặp nhân loại bị phơi nhiễm nào hay không, Nguyên Cửu Vạn cũng đòi đi theo, hắn muốn xem tình trạng thế nào. Trần Thải Tinh nghĩ một lúc cũng thấy đúng.

Vì thế biến thành tổ đội ba người, còn thường xuyên ra ngoài.

Người trong căn cứ lập tức tỏ mò, Dương lão sư lúc trước không phải chỉ thường xuyên ở trong viện nghiên cứu sao? Sao lại đột nhiên ra ngoài, còn thường xuyên ra khỏi căn cứ nữa?

Quách Dục vừa nghe, sợ việc vắc xin bị bại lộ nên bắt đầu viện cớ lung tung.

“Hời, chị Nguyện mấy ngày nay muốn sủng hạnh lão Trình, Dương lão sư không phải vì ghen nên muốn đi theo sao?”

“Tổ đội ba người, nghỉ phép tuần trăng mật, khoảng thời gian trước bận quá cho nên không có thời gian nghỉ ngơi, phải để chị Nguyên thả lỏng chứ.”

Mọi việc là như thế.

Bởi vì tai tiếng truyền đến từ căn cứ XX, hơn nữa chị Nguyên ở căn cứ còn từng nói, thứ kia không được hai mươi thì không xứng, bởi thế nên mọi người vô cùng tin tưởng vào lý do này.

Tóm lại: “Không ngờ Dương lão sư gầy ốm như thế mà thứ kia lại còn rất lớn”, “Trình lão đại cũng không kém, tôi cảm thấy Trình lão đại tốt hơn chút, hắn và chị Nguyên rất xứng đôi.”, “Phì! Dương lão sư tuấn mỹ, cao lãnh, cấm dục, nếu Dương lão sư và chị Nguyên sinh con thì nhất định sẽ rất đẹp, tôi đứng thuyền Dương lão sư và chị Nguyên.”, “Thật ra mà nói thì chủ nhiệm Quách của chúng ta mới đáng thương, đánh về được cả một giang sơn cho chị Nguyên, kết quả là ngay cả ngủ cũng không có tư cách, ài.”, “Quách chủ nhiệm mập mạp đáng thương.”

Quách Dục:??? Không thể nào ngờ được cuối cùng lại đồn đãi thành như thế.

Không ai dám tiêm vắc xin phòng bệnh xong rồi bị zombie cào một phát, lỡ như không có tác dụng thì không phải tèo luôn rồi hả? Nguyên Cửu Vạn nói sau khi bị phơi nhiễm thì lập tức tiêm vào cũng được. Trần Thải Tinh và Trình Lập Phong lái xe vòng vòng ở phụ cận hơn trăm km cả tháng trời, cuối cùng kết luận được là, thuốc thì có tác dụng đấy, nhưng xác suất thành công rất thấp, chỉ có 30%, rất thấp.

Ví dụ như bị một con zombie bình thường cào một cái, miệng vết thương càng nhỏ, tiêm thuốc càng nhanh, thì xác suất được chữa khỏi và không bị phơi nhiễm sẽ càng cao.

Nhưng miệng vết thương bị gặm thành gồ ghề lồi lõm, thì dù có tiêm thuốc nhanh, xác suất thành công cũng sẽ rất thấp, 70% là không thể cứu lại được.

Lại ví dụ như bị zombie biến dị cào cho một cái, cho dù miệng vết thương rất nhỏ nhưng tốc độ lây bệnh rất nhanh, thuốc cũng khó mà chữa khỏi.

Kết luận hiệu quả trước khi tiêm vào cũng không khác gì mấy với sau khi bị phơi nhiễm.

Bọn họ chạy trốn xa, vì ẩn nấp nên thay đổi tạo hình, Trần Thải Tinh mặc đồ nam, đội mũ, trước nay cậu chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày mình sẽ phải nguỵ trang thành nam. Tin tức ở thời này không truyền nhanh như thế, tiến vào tháng năm, đợt thuốc thứ hai đã hoàn tất, đến lúc làm thực nghiệm thì các căn cứ đã bắt đầu truyền tai nhau có vắc xin phòng bệnh rồi.

Nhưng các căn cứ đều không tra ra được tin này từ đâu ra.

Chỉ có đám người Tống Lôi nghi ngờ là Nguyên Tinh và Dương Tùng, ba người nóng này, còn chưa kịp tìm đến cửa thì bọn họ đã bị người ta chặn cửa trước rồi.

Không biết là ai loan tin nói vắc xin phòng bệnh là do giáo sư Phương nghiên cứu ra được ở căn cứ XX. Căn cứ XX phủ nhận tức là không hợp tác, muốn lén phát tài.

Các căn cứ thay phiên nhau, bắt đầu giao lưu đổi người.

Đợt thuốc thứ hai đối với vết cào của zombie bình thường thì xác suất khôi phục tăng lên 60%, xác suất khôi phục khi bị thương nghiêm trọng và tiêm thuốc trễ cũng tăng lên 30%, đây là một bước đột phá quan trọng.

Đừng nói là các căn cứ ở Thiên Long quốc đỏ mắt, ngay cả nước ngoài cũng như thế, bắt đầu giao lưu với căn cứ Tây Bắc, ra giá cao để mua vắc xin phòng bệnh.

Đồng thời, người có dị năng ở các căn cứ bắt đầu chạy về phía căn cứ Tây Bắc, dù có lợi hại đến mức nào, ai biết ngày nào đó có thể nào bị zombie cào trúng không, vắc xin phòng bệnh là hy vọng, sự tồn tại của vắc xin xuất hiện đầu tiên là từ hướng căn cứ Tây Bắc, bây giờ phía Tây Bắc là hy vọng vừa người trong cả nước.

“Không thể giấu được tin tức này rồi, căn cứ XX tuy bị vướng, nhưng khu Tây Bắc này không thiếu những căn cứ lớn lớn bé bé, cứ kéo dài thêm nữa, tôi e là không được đâu.” Quách Dục nói.

Trước mắt Nguyên Cửu Vạn đang nghiên cứu đợt vắc xin thứ ba.

“Đợt thứ ba có thể cao hơn được bao nhiêu?” Trần Thải Tinh hỏi.

“Cao hơn khoảng 10% so với cơ sở đợt thứ hai.”

Đây đã là rất trâu bò rồi, tương đương với việc nói xác suất chữa khỏi với những ca phơi nhiễm bình thường là 70%, với những ca nghiêm trọng thì là 40%.

“Đưa đến căn cứ Tây Bắc.” Trần Thải Tinh hạ quyết định, “Tìm kiếm sự che chở của căn cứ Tây Bắc, vắc xin phòng bệnh thì đưa qua đó, giấu Dương Tùng đi. Lão Trình ở lại, tôi đi đưa.”

Trình Lập Phong không có ý kiến, miệng hắn không nhanh nhẹn, Trần Thải Tinh qua đó thì dễ đàm phán hiệp thương hơn.

Thật ra thì không cần phải phiền phức như thế, bây giờ vắc xin phòng bệnh đang ở trong tay bọn họ, ba người cũng không muốn dùng cái này để phát tài, rất thật lòng muốn giao lưu với căn cứ Tây Bắc, dễ dàng đàm phán ổn thỏa, giấu Dương Tùng đi cũng là để đề phòng tiểu nhân mà thôi.

Công thức của vắc xin phòng bệnh có thể đưa cho căn cứ Tây Bắc vô điều kiện, Tây Bắc muốn phái người đến để học cũng được, nhưng giáo sư Dương Tùng (Trần Thải Tinh tự phong cấp cho bạn trai nhỏ nhà mình) phải ở lại căn cứ viện dưỡng lão để tiếp tục nghiên cứu thành phẩm, Trần Thải Tinh bảo đảm rằng, một khi thuốc chữa khỏi virus với xác suất 100% được nghiên cứu ra thì sẽ giao đến căn cứ Tây Bắc đầu tiên.

Vì thế khi Trần Thải Tinh trở về mang theo quân đội được căn cứ Tây Bắc phái đến để bảo vệ giáo sư Dương Tùng, đồng thời còn có các vị giáo sư của căn cứ Tây Bắc.

Kết quả là vừa thấy mặt, giáo sư Dương bao nhiêu tuổi?

“Sắp hai mươi.”

Không chỉ trẻ tuổi mà còn rất quen, thực tập sinh đã từng làm trợ lý cùng với Dương Tùng nhận ra hắn, đây là người chuyên ngành vật lý đã từng đến viện nghiên cứu của bọn họ để học tập, hắn còn xa lánh đối phương, bởi vì danh ngạch trợ lý của giáo sư rất hiếm, nhưng bây giờ đúng thật là không còn mặt mũi nào.

Ai cũng không thể ngờ được người đầu tiên nghiên cứu ra được vắc xin phòng bệnh là thiếu niên mười chín tuổi chuyên ngành vật lý học năm đó.

Nguyên Cửu Vạn nhớ rõ vị trợ lý kia, nhưng mà với hắn mà nói, những người này đều không cần hắn phải phí thời gian và cảm xúc để đi đối phó, giải quyết xong thế giới này, sớm trở về lăn giường với Tinh không thích sao?!!! Không có ai lén lút âm thầm nuôi ý đội nón xanh cho hắn không tốt sao?!!!

Cho dù là vắc xin phòng bệnh bán thành phẩm thì cũng đủ để oanh động thế giới, Thiên Long trở thành tiêu điểm được chú ý. Từ xưa đến nay, Thiên Long vẫn luôn có tinh thần của một quốc gia lớn, vắc xin phòng bệnh không bán ra với giá cao, các quốc gia vội vã tìm kiếm sự hợp tác, có lẽ sau khi virus zombie được thanh trừ thì thế giới ở tương lai sẽ có thay đổi.

Nhưng những điều này sẽ không cần Trần Thải Tinh phải nhọc lòng, cậu không phải chính khách, cậu chỉ là một người chơi muốn vượt ải ra ngoài thôi.

Có sự bảo vệ của căn cứ Tây Bắc, việc vắc xin phòng bệnh là nhờ giáo sư Dương Tùng ở căn cứ viện dưỡng lão nghiên cứu cũng được loan ra ngoài, vì thế người đến nhờ cậy căn cứ nhỏ này trong vòng một tháng ngắn ngủi qua tăng nhanh chưa từng có, nhảy lên trở thành căn cứ bậc trung. Quách mập rất đau đầu, cũng may là Trần Thải Tinh nhìn xa trông rộng, đã sớm cho người mở rộng ra, bây giờ cho người vào, vừa lúc cũng có thể sản xuất vắc xin.

Dù có là bán thành phẩm thì cũng đủ rồi.

Thời gian đợt vắc xin thứ ba hoàn thành ước chừng cần nửa năm, Tiểu Hắc Đản nhà cậu cũng thành người rồi.

Không sai, Tiểu Hắc có thể hoá hình rồi.

Nói đến chỗ này thì rất dài, đó là một mùa đông, tất cả đều phát triển theo hướng tốt đẹp, dù cho vẫn còn có sóng zombie, biến dị thú, nhưng đối với nhân loại mà nói thì đây là bình minh ở tận cùng hắc ám, chỉ cần kiên trì chờ đợi thì nhất định có thể chờ đến được vắc xin phòng bệnh, chờ đến thời đại hoà bình.

Cho nên có sự đoàn kết nhất trí chưa từng có.

Tết Âm lịch này trời đổ tuyết lớn, tuyết trong căn cứ đã dày lên đến cẳng chân rồi.

Trên mặt mọi người đều mang theo nụ cười, dù có là gia đình cuộc sống khó khăn thì ngày ngày cũng có một chút thịt, vô cùng vui vẻ.

“Hy vọng đầu xuân năm sau là có thể nghiên cứu ra được.”

“Nhất định rồi, phải biết tin tưởng vào giáo sư Dương.”

“Tôi đã nói là giáo sư Dương và chị Nguyên rất xứng đôi mà.”

Mấy người vừa nói vừa cười về nhà, đi ngang qua đất trồng rau tuyết đọng thật dày, có một đứa nhỏ ngã xuống trên nền tuyết.

“Ở đó có phải có một đứa nhỏ không? Trời lạnh thế này, đừng để nó xảy ra chuyện, mau qua xem thử đi.” Mấy người vừa nói vừa chạy đến, nếu là trước đây, con nhà mình còn ăn không đủ no thì có thể sẽ làm như không thấy, nhưng bây giờ không giống vậy, bây giờ hy vọng đã ở trước mặt rồi, lòng nghĩ làm chuyện tốt nhiều hơn để tích góp phúc khí.

Tuyết quá dày, không thể thấy rõ được có phải là đứa nhỏ nhà nào không, kết quả, vừa lại gần thì thấy đúng là vậy.

Một cô bé xinh xắn, phấn điêu ngọc trác, khuôn mặt nhỏ bị đông lạnh đến nỗi trắng bệch, buộc tóc hai chùm thật dài đang ngã vào tuyết. Cô bé không mặc quần áo, bộ dạng đại khái khoảng hai, ba tuổi.

“Con nhà ai thế này? Đang đông mà lại thả ra ngoài như thế? Nhưng mà đứa nhỏ này nhìn sao mà quen thế nhờ?”

“Đúng là quen thật, cậu xem, tóc xoăn dày đen nhánh, lông mi dài cong, mái tóc giống chị Nguyên, mắt lại giống giáo sư Dương.”

“Đúng vậy đúng vậy, cậu nói tôi mới thấy giống, không phải là con của hai người đó chứ?”

“Đừng nói bậy, chị Nguyên ở căn cứ cả ngày, con mắt nào của cậu thấy bụng chị ấy to lên?”

Mấy người nói xong, nữ thì cởi áo khoác đi bọc đứa nhỏ lại, bỗng hô nhỏ.

“Sao đấy?”

“Cô bé này có chym?”

Mấy người còn chưa kịp phản ứng lại thì cô bé ngã vào tuyết kia đột nhiên mở bừng mắt, phun nước miếng về phía bọn họ rồi cứ trần truồng như thế chạy đi, nhảy nhót vài cái đã biến mất trước mắt mọi người, tốc độ nhanh đến nỗi mấy người họ không kịp phản ứng gì.

Ngày hôm đó, căn cứ lập tức đồn rằng có ma.

Một đứa nhỏ ma khoảng hai, ba tuổi không trai không gái, nhìn rất giống con của giáo sư Dương và chị Nguyên.

“Thật hay giả thế?”

“Thật, giống vô cùng, vừa nhảy một cái thì không thấy nữa.”

Trần Thải Tinh nhìn đứa nhỏ trần truồng trước mặt.

“Ba ~” Đứa nhỏ nháy mắt, hôn gió, còn nhảy tưng tưng hai cái, “Là con nè! Con đáng yêu không? Mê con không? Mê không? Có thích không?”

Trần Thải Tinh dần đen mặt: …

Chym nhỏ có lạnh không? Mông trần có lạnh không? Có muốn ăn măng xào thịt ba làm không?