Cậu chàng nghệ sĩ kia họ Tư, tên là Tư Thanh, đã từng tham gia một chương trình tuyển tú, nhưng may mắn đều không gọi tên, không thể debut được.

Sau đó, người đại diện của y lại đăng ký cho y tham gia mấy chương trình tuyển tú khác nữa, kết quả là không những không debut được mà còn bị flop không tài nào ngẩng đầu lên được.

Gần đây y đã mất đi hết hứng thú với cái giới giải trí này, chuẩn bị dọn dẹp một chút hành lý sau đó về quê làm ruộng.

Ai mà ngờ rằng tự dưng lại gặp phải chuyện này.

Dưới sự trầm mặc của Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên, Tư Thanh run bần bật mà đóng cửa phòng của mình lại.

“Cộc cộc” hai tiếng, tim y đập như thể chưa bao giờ được đập vậy.

Một lát sau, cánh cửa phòng của Tư Thanh lại bị gõ hai cái.

Hai tay cả y ngay lập tức run lẩy bẩy, cả người cũng run theo, căng da đầu mà mở cửa. Vừa mở cửa ra thì thấy Kỷ Nguyên và Ứng Thư Hoán đều đang đứng ở trước cửa phòng của mình.

Y nhìn nhìn Kỷ Nguyên, nhớ tới truyền thuyết liên quan đến Kỷ Nguyên ở trong nội bộ giới giải trí, nghe nói anh rất biết đánh đấm, hơn nữa còn có thể đánh thắng nhà vô địch từng nằm huy chương, sớm đã trở thành thần thoại bất bại trong giới điện ảnh.

Xong, y lại quay sang nhìn Ứng Thư Hoán, vị này 15 tuổi đã bắt đầu dấn thân vào giới giải trí, tung hoành mấy năm nay, không ai là dám động vào hắn, rõ ràng là một thái tử gia hoành hành ngang ngược tùy ý làm bậy mà không sợ gì cả…

Từ mắt thường y đã có thể thấy được khí chất đáng sợ của hai con người này, ánh mắt đen láy, trông vô cùng hiền lành, nhìn vào y như thể đang đứng từ trên cao nhìn xuống vậy.

… Rõ ràng là cặp chồng chồng ác ma mà!!

Giờ khắc này, Tư Thanh bỗng dưng lại cảm thấy thế giới này thật lớn, mà bản thân thì quá nhỏ bé.

Những khoảnh khắc tươi đẹp nhất của cuộc đời chậm rãi thoáng qua trong đầu y với một thứ bgm* đầy tình cảm.

*bgm: background music, nhạc nền

Tư Thanh giật nảy mình: … Mình nhất định sẽ bị giết!

Y khóc không ra nước mắt: “Thực sự thì cái gì tôi cũng chưa thấy đâu, không nhìn thấy Ứng Thư Hoán, cũng không nhìn thấy anh ấy nói muốn theo đuổi anh, cũng không biết hai người trước kia từng là chồng chồng…”

Kỷ Nguyên: … Rõ ràng là cái gì cậu cũng biết cơ mà…

“Cậu biết tôi là ai sao?” Kỷ Nguyên lên tiếng.

Tư Thanh nắm chặt nắm tay cửa, gật gật đầu, giọng nói bắt đầu run rẩy kịch liệt: “Anh là Kỷ Nguyên, cái người mà võ công vô cùng lợi hại ý… người đại diện của tôi còn gọi anh là truyền thuyết trong giới giải trí cơ.”

Kỷ Nguyên: … Từ khi nào mà mình lại có cái biệt danh ba chấm này?

“Chuyện ngày hôm nay…”

“Tôi sẽ giữ bí mật!” Tư Thanh lập tức đứng thẳng người dậy: “Tôi nhất định sẽ giữ bí mật! Thật đó! Tôi nhất định sẽ không nói chuyện này ra ngoài đâu! Tôi chuẩn bị rời khỏi giới giải trí rồi, tôi xin thề! Nếu hai anh không tin thì có thể xem lịch sử trò chuyện của tôi, tôi đã quyết định sẽ giải trừ hợp đồng với công ty để về quê làm ruộng, rời khỏi cái ngành này, bảo đảm sẽ không khiến hai anh bị ảnh hưởng!”

Khát vọng sống của y vô cùng mãnh liệt, như thể sắp quỳ xuống dưới chân Kỷ Nguyên mà hô to “Hảo hán hãy tha mạng cho tuii” vậy.

Kỷ Nguyên bất đắc dĩ nói: “Cảm ơn cậu nhé.”

Tư Thanh phối hợp như vậy là chuyện mà anh không ngờ tới.

Quan trọng hơn là rốt cuộc thì từ bao giờ mà anh lại có cái biệt danh kỳ quái như vậy ở trong giới giải trí?

Ngay cả người đại diện của Tư Thanh còn biết, điều đó có nghĩa là cái biệt danh kia đã được lan truyền khá rộng rãi?

Kỷ Nguyên không hề biết rằng, vị đạo diễn của chương trình “Cùng đi du lịch đi!” là một tên vô cùng lắm mồm, ông ta đã lan truyền truyện này đi khắp nơi.

Lúc đầu là thảo luận trong nhóm đạo diễn thôi, sau lại tới tai mấy người đại diện, sau này nữa thì các nghệ sĩ cũng hóng hớt được chuyện này.

À, Kỷ Nguyên à, là một nghệ sĩ biết võ công mà còn rất lợi hại!

Tư Thành nhìn Kỷ Nguyên quay trở về phòng của mình, nhẹ nhàng thở hắt ra, đang định đóng cửa thì gặp ngay Ứng Thư Hoán.

Hắn…! Rõ ràng là đã hứa sẽ tha mạng cho mình rồi cơ mà!

Ứng Thư Hoán không cho phép y đóng cửa, dựa lưng vào tường, chặn cánh cửa lại.

Hắn cao hơn Tư Thanh một cái đầu, nghe thì có vẻ như đang tâm sự mấy chuyện bình thường nhưng trong lời nói lại mang theo chút ngữ khí ra lệnh: “Chừng nào thì cậu dọn đi?”

Tư Thanh biết lai lịch của Ứng Thư Hoán, cũng biết địa vị của nhà họ Ứng ở Kiến Kinh như thế nào, vì thế nên cũng biết rằng bản thân không được phép chọc phải Ứng Thư Hoán. Y không cả dám thở mạnh, chỉ có thể nhẹ nhàng đáp: “Bao giờ đến hạn trả tiền thuê nhà tháng sau thì tôi sẽ dọn đi.”

Nếu không thì nhất định sẽ lỗ một khoản tiền không nhỏ!

Phải đến khoảng 1 vạn tệ đó!

Một số tiền không nhỏ đâu!!

Ứng Thư Hoán nghe thấy câu trả lời này, lập tức cảm thấy không hài lòng: “Hai ngày này cậu dọn ra ngoài luôn đi.”

Tư Thanh: “Hả?”

Ứng Thư Hoán: “Cậu dọn đi đi, tôi muốn ở phòng của cậu. Còn chuyện dọn đến nơi nào thì cậu không cần lo lắng, tôi đã giúp cậu chọn được mấy chỗ rồi, chờ chút nữa trợ lý của tôi sẽ đưa cậu đi xem phòng, cậu thấy chỗ nào vừa ý thì ở chỗ đó.”

Tư Thanh: “Hả?”

Ứng Thư Hoán kể tên một số nơi, đều là những tiểu khu xa hoa ở Kiến Kinh, tiền thuê nhà một tháng chắc phải đến vạn tám mất.

Là nơi mà cả đời này Tư Thanh còn không cả dám mơ tưởng đến chuyện bước chân vào.

Chuyện này… rõ ràng là một bữa cơm trưa miễn phí* còn gì nữa!

*Có câu “Trên đời không có bữa trưa nào là miễn phí”.

Tư Thanh vội vàng lấy lại tinh thần, ngượng ngùng nói: “Nhưng mà phòng của tôi có chút vấn đề, bình nước nóng bị hỏng, khóa phòng ngủ cũng bị hỏng luôn, tủ đựng quần áo thì hỏng một bên cánh, lan can ở ban công cũng hơi lỏng… ngài thật sự muốn sống ở đây sao?”

Ứng Thư Hoán kéo khóe miệng lên: Tên nhóc này, thuê nhà của người ta mà còn không có ý thức giữ của! Sao mà sống được!

Hắn khẽ cắn môi: “Ở!”

Tư Thanh sợ hãi mà gật gật đầu, Ứng Thư Hoán vô cùng hài lòng với thái độ thức thời của y, thuận miệng hỏi thêm một câu: “Cậu về quê thì trồng trọt cái gì?”

Tư Thanh: “Chắc là hoa quả gì đó, vườn trái cây…”

Ứng Thư Hoán gật đầu: “Chờ đến bao giờ cậu đem bán số hoa quả trồng được đó thì tôi sẽ mua hết.”

Tư Thanh suýt chút nữa là quỳ hẳn xuống kêu gào: Ba ba! Cầu bao dưỡng a —— à không, không dám không dám, ba ba đã là đàn ông có vợ…

Trời ạ.

Lúc này y mới phản ứng lại kịp.

Ứng Thư Hoán anh ta…

Ứng Thư Hoán anh anh anh anh anh anh anh ta vậy mà lại đang theo đuổi Kỷ Nguyên!!!!!

Tin tức này quá sốc!! Anh ta là đồng tính luyến ái!!! Lại còn từng kết hôn một lần!!!! Sau khi ly hôn anh ta lại theo đuổi lại vợ cũ!!!!!

Lại kịch bản truy, truy, truy thê sao??? Sao mà cẩu huyết thế không biết! Tự dưng lại thấy hưng phấn!

Hai tay của Tư Thanh run bần bật: Tôi chỉ là một chiếc bóng đèn chuẩn bị đi mua bữa sáng lót bụng mà thôi, sao tự dưng lại cho tôi biết bí mật cực đại này cơ chứ…

Cuối cùng Ứng Thư Hoán cũng được như ý nguyện, sống ở căn phòng đối diện phòng của Kỷ Nguyên.

Mà cái tên Tư Thanh này nói cũng đúng thật, chỗ này cũng hư hỏng, chỗ kia cũng lành lặn được.

Bởi vì sợ quấy rầy đến công việc và thời gian nghỉ ngơi của Kỷ Nguyên nên Ứng Thư Hoán không dám cho người đến trang hoàng lại nhà cửa, chỉ đơn giản là xách đồ đến ở, sửa sang lại một chút mấy đồ cần thiết, sau đó tổng vệ sinh cả căn phòng một lần, đem hết đống đồ cũ của Tư Thanh đi xử lý, đổi thành những đồ trang trí, bày biện mà Ứng Thư Hoán thích.

Chờ đến khi Ứng Thư Hoán chuyển vào ở, căn phòng vốn không có chút đặc biệt nào này đã được trợ lý của hắn xử lý trông không khác gì một căn phòng mới, lấp la lấp lánh ánh sao.

Ứng Thư Hoán — người mắc bệnh ung thư sạch sẽ thời kỳ cuối vô cùng hài lòng ngồi xuống bàn ở phòng khách, lấy ra giấy và bút, bắt đầu suy tính kế hoạch chuộc tội của mình.

Đúng vậy!

Sau khi Ứng Thư Hoán thông báo cho Kỷ Nguyên tình cảm của mình, hắn đã ngay lập tức hiểu rõ tâm ý của mình.

Nếu lúc đầu nói ra câu “Thích anh” mà còn cảm thấy thẹn thùng, vậy thì những câu nói “Thích anh” của sau này sẽ càng ngày càng trở nên tự nhiên và tình cảm hơn.

Một khi đã thích người nào đó, ngay cả thần tiên cũng sẽ thấy tự ti.

Mấy ngày nay, Ứng Thư Hoán thừa dịp Kỷ Nguyên công việc bận rộn, ngày nào cũng phải chạy ra ngoài chụp quảng cáo mà nghiêm túc tự hỏi chính mình trước kia đã làm sai những gì.

Trước kia hắn cũng không phải chán ghét gì Kỷ Nguyên cả, chỉ đơn giản là cảm giác anh khá phiền.

Một người vợ mà ông nội sắp xếp cho, đương nhiên hắn sẽ không thể nào yêu thích nổi.

Bởi vậy nên cho dù Mộ Ấu Lan có chèn ép hay xa lánh hắn đến mức nào, Ứng Thư Hoán cũng lười để ý.

Nếu là hắn của trước kia, đương nhiên sẽ nói không có vấn đề gì cả, nhưng đây là hắn của hiện tại, hắn đang vô cùng hối hận.

Ứng Thư Hoán càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, càng nghĩ càng cảm thấy trước kia mình quả thực là vô cùng quá đáng.

Thậm chí hắn còn nhớ về cái đêm mà hắn đá Kỷ Nguyên từ trên giường xuống, và cả những lời nói khi đó của hắn nữa, quả thực là từng câu từng chữ như đang xát muối vào tim.

Hắn cũng không tài nào hiểu nổi, tại sao kể cả khi bản thân đã quá đáng đến mức độ đó rồi, mà Kỷ Nguyên vẫn có thể tiếp tục kiên trì thích mình…

Trời ạ, lẽ nào mình chính là Jung Kyu-bin sao? Kỷ Nguyên quả thực là rất giống Lin PinRu.

Ứng Thư Hoán vô cùng kinh ngạc!

Cũng may mà Ứng Thư Hoán đã kịp dừng cương trước bờ, kịp thời hiểu ra vấn đề.

Hắn tin tưởng rằng, chỉ cần trước kia Kỷ Nguyên từng thích hắn, vậy thì chắc chắn hắn vẫn còn cơ hội.

Hắn nhất định phải khiến cho Kỷ Nguyên thích mình thêm một lần nữa!

Nhưng mà trước đó, Ứng Thư Hoán quyết định phải giải quyết những sai lầm của bản thân trong quá khứ trước.

Hắn gấp tờ giấy có hình con thỏ lại, tờ giấy có nền trời xanh dương bị hắn cắt thành 4 phần, sau đó hắn lấy một chiếc bút có cái nắp là hình quả dâu tây hồng nhạt viết từng chữ lên mỗi một mảnh giấy.

—— Dùng tấm thẻ này có thể mệnh lệnh cho Ứng Thư Hoán làm bất kỳ một việc gì.

1. Ngày x tháng x năm xxxx, đồng chí Tiểu Ứng cố tình cho bạn học Tiểu Kỷ leo cây, hơn nửa đêm không thèm về nhà, không làm tròn trách nhiệm của một người chồng, bởi vậy nên Tiểu Kỷ cũng có thể sử dụng tấm thẻ này để cho đồng chí Tiểu Ứng leo cây một lần, nhưng mà không được phép về quá muộn… cũng không được ở cùng người đàn ông khác, lại còn uống rượu (thỏ con khóc tu tu)

2. Ngày x tháng x năm xxxx, đồng chí Tiểu Ứng cố tình…

Đến tối khi Kỷ Nguyên vừa trở về nhà thì thấy trước cửa nhà mình có một cái giỏ tre nhỏ.

Bên trong có rất nhiều những tấm card được trang trí đẹp đẽ, anh vô cùng nghi ngờ mà cầm thử một tấm lên, mở ra thì thấy ngay những dòng chữ quen thuộc. Kỷ Nguyên mới đầu còn hơi sửng sốt, sau đó thì cười ra tiếng.

—— quả nhiên, đúng là chỉ có hắn mới nghĩ ra được.

Kỷ Nguyên lắc đầu, vốn dĩ anh cũng không định để ý tới mấy thứ này, nhưng trên mỗi tấm card đều có rất nhiều thỏ con, mỗi một chú thỏ đều là tự tay vẽ, trông đáng yêu vô cùng, khiến anh không thể không tiếp tục nhìn.

Kỷ Nguyên khẽ mắng một câu trong lòng: Sao lại giống mấy cô nhóc thế không biết được…

Anh mệt mỏi mở cửa nhà ra, sau khi rửa mặt xong thì bắt đầu ngồi xuống, lật xem từng tấm card chuộc lỗi mà Ứng Thư Hoán viết cho mình.

Đây đều là những ủy khuất mà nguyên phủ đã phải chịu khi còn ở trong nhà họ Ứng, Ứng Thư Hoán tựa hồ như viết hết tất cả mọi chuyện ra, từ chuyện bé cho đến chuyện lớn, hơn nữa, ở mỗi một tấm card đều sẽ có vài dòng ghi chú nhó, có thể dùng tấm card này để mệnh lệnh cho đồng chí Tiểu Ứng làm bất kỳ việc gì.

Kỷ Nguyên uống một hớp sữa bò ấm, không bày tỏ ý kiến gì.

Cái người Ứng Thư Hoán này thật là…

Trong lúc nhất thời, anh không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung.

Đáng tiếc là nguyên chủ đã chết, mà Kỷ Nguyên cũng không thể nào dùng mấy tấm card đó để mệnh lệnh Ứng Thư Hoán làm bất kỳ việc gì cả, bởi vì những thứ này vốn dĩ đã không phải để bồi thường cho anh.

Kỷ Nguyên xoa xoa giữa mày, xem xong hết mấy tấm card của Ứng Thư Hoán xong thì đặt sang một bên, cầm lấy cuốn sách “Kinh tế chính trị và nguyên lý thuế” mới đọc được một nửa trên bàn, ngoại trừ cuốn này ra, trên bàn có có mấy cuốn sách khác như “Lý luận về lợi nhuận”, “Luận về sự giàu có của quốc gia”, “Nguyên lý kinh tế học”, cuốn nào cuốn nấy đều rất dày.

Đây là mấy cuốn sách mà dạo gần đây Kỷ Nguyên đang nghiên cứu.

Trước đây anh chưa từng đọc qua mấy cuốn sách về nền kinh tế tư bản đương đại bao giờ, từ lúc qua đây chỉ đọc mấy cuốn sách giải trí kiểu như “Dậu Dương Tạp Trở” hoặc là “Truyện nhi nữ anh hùng”, “Nhàn thoại ngày đèn”…

Lúc ấy Kỷ Nguyên vừa xuyên đến đây, vẫn chưa thể vượt qua cú sốc tinh thần, chỉ định sẽ cố gắng hết sức để trải nghiệm và hưởng thụ cuộc đời thứ hai này của mình.

Bởi vậy nên anh rất hay tránh né mấy cuốn sách đề cập đến chính trị và kinh tế, bởi vì kiếp trước anh đã phải lắng lo, đắn đo rất nhiều vì Đại Chu…

Sống lại một lần, anh quả thực là không muốn phải ngẫm nghĩ về những chuyện đời trước nữa, chỉ muốn sống như một con lười ôm cây mà thôi.

Đây cũng là phần lớn nguyên nhân tại sao lúc trước anh không muốn tiếp nhận phần tài sản lớn như vậy của Ứng Thư Hoán.

Ngoại trừ việc anh không muốn nợ nần gì Ứng Thư Hoán ra, Kỷ Nguyên sợ nhất là Ứng Thư Hoán không những bồi thường cho anh tiền bạc ra còn tặng kèm thêm cả cổ phần của công ty nữa.

Điều anh lo lắng lại thành thật, ông nội Ứng cho anh một phần bồi thường lớn hơn so với tưởng tượng của mình, hơn nữa Ứng Thư Hoán cũng vô cùng hào phóng, lúc ly hôn đã tỏ ý muốn trực tiếp chuyển tất cả cổ phần của Phong Bạo Cảng cho anh, tuy đến bây giờ vẫn chưa chuyển quyền được 100% nhưng Kỷ Nguyên vẫn là người có quyền lớn nhất ở Phong Bạo Cảng.

Chuyện này lại dẫn đến một vấn đề khác, anh không quá hiểu biết về hệ thống tài chính và kinh tế tư bản của thời đại này.

Sản nghiệp lớn như vậy mà giao vào tay anh, nhất định không thể nào để nó thụt lùi được.

Nhưng mà cũng may, hiện giờ anh cũng coi là có tiền, có thể mời đội ngũ chuyên nghiệp về giúp mình quản lý sản nghiệp.

Nhưng Kỷ Nguyên vẫn cảm thấy bản thân không thể cái gì cũng không biết như vậy được.

Kể cả như lúc anh còn làm hoàng đế cũng thế, nhóm đại thần ai nấy đều vô cùng thông minh, công việc của hoàng đế đều có thể giao hết cho chúng đại thần làm, còn anh chẳng cần phải làm gì cả, chỉ cần là người đưa ra quyết định cuối cùng mà thôi, và đương nhiên mỗi một quyết định được đưa ra đều sẽ ảnh hưởng tới tất cả mọi người.

Nếu quyết sách có vấn đề vậy thì sẽ trực tiếp dẫn đến việc phần lớn nhân viên sẽ thất nghiệp.

Kỷ Nguyên hơi mềm lòng, hơn nữa tinh thần trách nhiệm của anh rất mạnh, nếu đã tiếp nhận rồi thì… kể cả không thể khiến cho nó phát triển vượt bậc thì ít nhất cũng phải giúp duy trì như trước khi được chuyển giao.

Haiz… đúng là xui xẻo, đã đến cái thời đại này rồi mà cái bệnh nghề nghiệp vẫn chưa được chữa khỏi.

Chính Kỷ Nguyên cũng cảm thấy câm nín với chính mình, anh theo phản xạ có điều kiện mà lo lắng nhân viên của mình ăn không no, mặc không ấm, nhỡ đâu sau này thất nghiệp thì biết đi về đâu, nghỉ việc thì kiếm việc kiểu gì…

Trailer của “Kinh tiên” vừa đăng chưa được bao lâu thì đã có thông báo phim sẽ được đăng tải vào đợt tết âm lịch.

Rating một được đi lên, số người xem là fans nguyên tác ổn định còn cao hơn cả mức dự kiến, bởi lẽ vốn dĩ bọn họ cũng không có quá nhiều hy vọng với bản điện ảnh cải biên. Tình cảm tha thiết chân thành của các thiếu niên thiếu nữ, thế giới tiên hiệp huyền huyễn rươi đẹp, giang hồ đấu tranh một mất một còn, tình nữ nhi cảm động đến tận tâm gan, vô cùng dễ dàng mà nắm bắt được trái tim của những người xem từ độ tuổi 13 đến 33.

Ngay cả đạo diễn cũng không ngờ rằng “Kinh tiên” sẽ nổi tiếng đến như vậy, tính đến thời điểm hiện tại mà nói ngay cả những nhân vật phụ đều để lại những ấn tượng không thể xóa nhòa trong mắt người xem.

Ở cái thời đại máy tính và di động chiếm lĩnh khắp nơi như thế này, vậy mà vẫn có những người ngồi canh trước TV, chờ đến 8 giờ tối đón xem 2 tập liên tiếp.

Trong đó, Kỷ Nguyên đóng vai Long Nguyệt, tuy rằng thời gian xuất hiện không nhiều lắm, nhưng lại là nhân vật nắm giữ những giá trị đặc biệt của cả bộ phim.

Không những bắt thóp được trái tim của những khán giả nữ, mà còn trở thành hình tượng trong lòng các khán giả nam.

Hiện tại, kể cả khi đi trên đường tùy tiện gọi một học sinh tiểu học tới hỏi, cậu nhóc kia cũng có thể nói có sách, mách có chứng mà lôi ra một đống số liệu và luận điểm để thảo luận xem Long Nguyệt và Hàn Vân ai mạnh hơn, không thể nghi ngờ, người mạnh hơn đương nhiên là Long Nguyệt!

Cũng nhờ bộ phim này nổi tiếng ngoài dự kiến, Giang Ngọc mỗi ngày đều nhận được biết bao là email mời làm quảng cáo của các thương hiệu.

Những nhãn hàng có ý mời Kỷ Nguyên làm đại ngôn cũng vô cùng kỳ quái, thậm chí còn có cả nhãn hiệu băng vệ sinh gì gì đó…

Giang Ngọc bận rộn tới mức không lấy đâu ra thời gian rảnh để mà ngồi xuống nghỉ ngơi, nhanh lẹ chọn ra một số nhãn hiệu có độ nhận diễn khá cao trong nước, sau đó sắp xếp thời gian quay chụp quảng cáo cho Kỷ Nguyên.

Đầu tiên là làm đại ngôn cho một nhãn hiệu sữa, tiếp nữa là làm đại ngôn cho một nhãn hiệu đồng hồ và cả một nhãn hiệu mỹ phẩm nữa.

Còn mấy cái như quảng cáo trang web, quảng cáo game… đều bị Giang Ngọc từ chối hết.

Quảng cáo trang web mặc dù số tiền nhận được là khá lớn, nhưng uy tín của trang web đó lại không được cao lắm, rất dễ xảy ra vấn đề, nếu như có fan nào đó mua hàng và bị lừa, vậy thì danh tiếng của Kỷ Nguyên nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

Cùng lúc đó, cp Kỷ Nguyên và Lục Giác Hành lại một lần nữa nổi tiếng khắp weibo.

“Kinh tiên” là phim tiên hiệp truyền thống, vẫn có nữ chính, bởi vậy nên cp chính của phim là Lục Giác Hành và Lưu Thư Cầm vẫn khá nổi, chemistry của cả hai người rất ổn.

Sau đó mới là cp Kỷ Nguyên và Lục Giác Hành, tuy rằng hơi kém nổi hơn một chút so với cp chính, nhưng ở weibo thì lại nổi tiếng hơn hẳn, các tài khoản hay đăng tải những video cắt ghép thi nhau đăng những video fanmade của hai người, ảnh ghép thì lại càng nhiều.

Trên Bilibili, lượt xem của những video fanmade này rất cao, tất cả bình luận đều kêu gào sư đồ luyến cảm động trời xanh.

Hay nói cách khác, cp này đã hoàn toàn đè nát Kim Ốc Tàng Kiều.

Ứng Thư Hoán không cả thèm mở weibo lên xem nữa, hắn chỉ muốn rời xa cái chốn thương tâm kia.

Kết quả là vừa mở Bilibili ra xem thì đã thấy toàn những video miêu tả tình yêu tuyệt mỹ của Lục Giác Hành và vợ trước của hắn! Hắn tức đến mức vứt luôn điện thoại xuống đất!

Mấu chốt là fan cp Kim Ốc Tàng Kiều —— nhóm gấu con lại cực kỳ hiền lành!

Quả thực là vô cùng vô cùng hiền lành, thấy cp nhà người ta đè nát cp nhà mình vậy mà cũng không biết đường đi ăn vạ để tăng độ hot.

Bọn họ ngược lại còn định đóng cửa nhà tự vui với nhau, trong siêu thoại đều là những chuyện tự tưởng tượng ra, và quan trọng là đã qua hơn 1 tháng rồi! Hơn 1 tháng rồi mà vẫn đang tự vui vẻ với moment của Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên từ một tháng trước!

Mẹ nó chứ, cứ tự vui với nhau cho chán luôn đi!

Mà đáng ghê tởm hơn là còn có người bò tường*!

*Bò tường: Bỏ cp này, ship cp khác

Mấy ngày nay Ứng Thư Hoán phát hiện ra có không ít những chú gấu con bò tường đi ship cặp Vân Nguyệt (Hàn Vân và Long Nguyệt)!

Quả thực là hắn sắp tức đến chết rồi!

Ngay lúc đang cố gắng nhịn cơn tức này, Ứng Thư Hoán thậm chí còn cảm thấy ủy khuất vô cùng.

Không muốn Kỷ Nguyên tiếp tục ở trong giới giải trí nữa.

Hắn nhớ tới việc trước kia Kỷ Nguyên vào giới giải trí là vì mình, vậy thì hiện tại có thể vì hắn mà rời khỏi giới giải trí không…

Hôm nay hắn vừa lại vào weibo, người biết cắp ghép video duy nhất trong nhóm Kim Ốc Tàng Kiều bây giờ cũng ngỏ ý muốn bò tường qua nhà Vân Nguyệt.

Ứng Thư Hoán đã để ý đến người này từ lâu rồi, bởi vì fans cp của Kim Ốc Tàng Kiều phần lớn đều là những người ship cho vui, cả một cộng đồng fans mà không có mấy ai biết edit video. Thậm chí người quản lý siêu thoại còn tự giễu mà gọi mình là trạm trưởng ga bất tài.

Mà cái người duy nhất biết edit này ngoại trừ việc cắt ghép những video tình yêu không có thật của Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên ra, cô còn biết vẽ nữa. Bằng chính thực lực của mình, cô đã hoàn toàn trở thành một người có tiếng trong nhóm fans! Đây là điều đáng quý cỡ nào cơ chứ!

Nếu như cô ấy cũng lựa chọn rời đi, vậy thì Kim Ốc Tàng Kiều chỉ còn lại mấy người ngày ngày đi lung tung gào thét “ui ui ui ngọt ngào quá iii”, “cp của tui là thật, tui là giả”!

Ngay cả chính chủ Ứng Thư Hoán đây mà còn làm được nhiều hơn thế!

Tốt xấu gì thì hắn còn từng edit video rồi đó!

—— tuy rằng cũng chỉ là dùng mấy trang web online, nhưng làm thế nào hắn cũng không xóa được watermark trên video.

Như thế này thì cực kỳ không ổn! Ứng Thư Hoán cảm nhận được một sự nguy hiểm xưa nay chưa từng có.

Hắn vội vàng nhắn tin níu kéo vị đại thần biết edit video “Kim bài tiểu nãi nguyên” kia: “[icon đáng yêu] [icon đáng yêu] bà ơi, bà đừng pùn nka! Kim Ốc Tàng Kiều nhất định là thật đó! [icon cổ vũ]”

Kim Tiểu Điệp là một người đam mê theo đuổi thần tượng.

Mà việc làm của hầu hết những người đam mê theo đuổi thần tượng là —— ship cp của thần tượng mình.

Chính là việc mà hôm nay bị fans only của ca ca đập cho to đầu, mai bị fans only của đệ đệ tiễn lên trời, ngày nào thiếu là ngày đó ngủ không ngon.

Gần đây nhất cô đang ship một cp, chính là cp Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên.

Công việc hiện tại của Kim Tiểu Điệp là video editor, chỉnh sửa video đám cưới, cô đã từng edit rất nhiều video tình bể bình cho Kim Ốc Tàng Kiều.

Mộng tưởng rằng sẽ có một ngày nào đó cô được tận mắt chứng kiến Kim Ốc Tàng Kiều dắt tay nhau vào lễ đường —— mà có lẽ mộng tưởng này sẽ phải theo cô vào quan tài mất, thậm chí còn trở thành những dòng chữ được khắc lên bia mộ của mình.

Gần đây cp Kỷ Nguyên và Lục Giác Hành chiếm trọn spotlight trên weibo, hơn nữa hôm nay còn bị ông chủ mắng, vì thế cô liền dùng acc “Kim bài tiểu nãi nguyên” này đăng một dòng trạng thái than thở.

Vốn dĩ cô còn cho rằng sẽ không có ai để ý —— mặc dù cô cũng là top fan đứng đầu trong gia đình Kim Ốc Tàng Kiều, nhưng cũng chỉ có hơn 1000 followers, vậy cũng đủ thấy được có ít người ship cp này đến mức nào.

Kết quả là lại có một bạn fan nhắn tin cổ vũ cô!

Kim Tiểu Điệp nhìn tên acc “Kiều đường pudding thêm khoai viên” vô cùng thú vị này, thoáng chốc đã đoán ra được đây là fan của cp Kim Ốc Tàng Kiều.

Cô click vào trang chủ của acc kia, thấy acc này toàn share những bài viết liên quan đến Kỷ Nguyên, còn gọi Kỷ Nguyên là chồng… ừm, xem ra đây là gia đình bên ngoại!

Hơn nữa y còn tự sáng tác và đăng tải một bộ fanfiction ghi tag là OOC cực đại (out of character) về Kim Ốc Tàng Kiều. Kiều Kiều đáng yêu như vậy mà Kiều Đường dám viết cánh tay rắn chắc của Ứng Thư Hoán, lồng ngực mạnh mẽ rắn rỏi! Sao không viết Ứng Thư Hoán dùng vũ lực chấn động tứ phương luôn đi… oh shit f*ckk, đoạn sau đấy lại còn dám viết ra nữa! Bị điênnn à!!!

Cô nhóc này vẫn chưa tốt nghiệp tiểu học đúng không??

Làm ơn, Kiều Kiều là một cô nhóc cơ mà!

Kim Tiểu Điệp nhìn thấy video Kim Ốc Tàng Kiều mà Kiều Đường edit, nhưng mà edit thảm đến nỗi không dám xem hết!

Cô còn không cả nỡ xem, sao có thể cắt ghép một cách lung tung như vậy được! Nhìn có khác gì đơn giản mà thô bạo ghép hai khung hình vào với nhau đâu!

Kim Tiểu Điệp xuất phát từ sự lễ phép mà like cho y một cái. Mắt thấy hiếm lắm mới tìm ra được 1 người có tình yêu sâu sắc với Kim Ốc Tàng Kiều như vậy, cô quyết định sẽ tự mình chỉ dạy cho Kiều Đường cách edit video chuẩn chỉnh!

Để sau này khi mà cô rời khỏi gia đình Kim Ốc Tàng Kiều, siêu thoại cp này cũng không rách nát đến mức một tay edit video cũng không có…

Cô tắt trang chủ của Kiều Đường đi, mở phần tin nhắn lên…

Kỷ Nguyên vừa mới kết thúc phần phỏng vấn, xuống dưới thì thấy Khâu Khê đang ngồi lướt weibo.

Khâu Khê vội vàng đứng dậy, rót cho Kỷ Nguyên một cốc nước, y nhớ tới lời dặn dò của Giang Ngọc, vội vàng nói: “Anh Nguyên ơi, anh Giang bảo là chốc nữa anh lên weibo rồi share bài viết của Kinh tiên, sau đó tương tác với Lục Giác Hành, lăng xê cp của hai người.”

Kỷ Nguyên đã biết “cp” là cái gì, chỉ là cặp đôi ảo tưởng trong lòng các thiếu nữ mà thôi, một nghệ sĩ này ghép cặp với một nghệ sĩ khác, tạo nên một tình cảm gắn bó.

Kỷ Nguyên mở weibo lên, thuận tay share bài đăng của Lục Giác Hành trên weibo, vì thế phần caption vô cùng lạnh nhạt: Chia sẻ bài đăng.

Lục Giác Hành ngay lập tức bình luận bên dưới: [icon đáng thương] sư tôn đối xử với đồ đệ thật là lạnh nhạt.

Bên dưới bình luận của y, fans cp lấp tức lao thẳng vào:

“Tui tới rùi tui tới rùi! Aaaaa chết mất thui!”

“Hai người hãy tương tác nhiều nữa đi ạ! Hãy tiếp tục tình sư đồ tuyệt mỹ này!”

“Tính cách của Tiểu Nguyên quả thực là rất giống với Long Nguyệt, cảm giác anh ấy với Lục Giác Hành hợp nhau cực ý, từ trong phim cho tới ngoài đời!!”

“Yêu nhau đi yêu nhau đi yêu nhau đi!!!”

“a a a a a a a a a a a chính chủ phát đường!! Hiện tại tôi sẽ ngay lập tức đi viết truyện một trăm nghìn chữ pvp!”

“Chị em… tôi cũng muốn đọc…”

“Tui cũng zậy…”

“…”

Kỷ Nguyên lướt lướt phần bình luận, đọc mấy bình luận nhiều tương tác bên dưới bình luận của Lục Giác Hành, thấy có một bình luận vô cùng đáng thương: “Nguyên cục cưng à… bao giờ thì anh phát đường với Kiều Kiều nhà em vậy…”

Phần reply bên dưới lại càng đáng thương hơn:

“Chị em ơi, tôi cũng ship Kim Ốc Tàng Kiều nhưng mà tôi vẫn thấy nên xóa bình luận này đi thì hơn, như vậy không tốt lắm đâu, đây cũng chỉ là cách thức tuyên truyền của Kinh tiên thôi mà…”

“Kim Ốc Tàng Kiều nhà mấy cô đừng có mà chạy vào đây sủa bậy, đây là chỗ sư đồ nhà tôi phất đường cho fans, ok chưa?”

“Muốn xin đường thì tự đi mà chạy vào siêu thoại xin?”

“Đừng ngu ngốc như vậy chứ?”

“…”

Quả thực là đáng thương vô cùng…

Kỷ Nguyên thoáng thổn thức.

Anh đương nhiên cũng biết cp Kim Ốc Tàng Kiều này, hơn nữa, Khâu Khê còn lập cho anh một acc weibo nhỏ để anh có thể dùng nó đi tìm hiểu một số thông tin thịnh hành trên weibo, tránh cho việc trở thành người tối cổ.

Hiện tại Kỷ Nguyên đã có thể vô cùng thuần thục mà chuyển tài khoản sử dụng, acc nhỏ của anh chỉ follow mỗi một người nổi tiếng là Ứng Thư Hoán, còn lại thì đều là những acc chia sẻ kiến thức về bảo vệ sức khỏe, newfeed không khác gì một acc clone.

Ngoại trừ những acc này ra, Kỷ Nguyên còn follow thêm cả siêu thoại Kim Ốc Tàng Kiều, anh khá tò mò mà click vào xem xem thì thấy trong siêu thoại vô cùng ảm đạm, chỉ có mỗi một acc tên là “Kiều Đường pudding thêm khoai viên” là hoạt động hết mình, đang không ngừng cổ vũ mọi người tiếp tục kiên trì, đừng bò tường sang nhà khác, chỉ cần ship hết mình thì một ngày nào đó Kim Ốc Tàng Kiều nhất định sẽ thành thật!

Kỷ Nguyên thấy chiếc acc kia còn lập một nhóm chat trên weibo, vì vậy nên thấy hơi tò mò, trực tiếp ấn xin gia nhập.

Nhóm chat trước mắt chỉ có mỗi 5 người.

Một người là Kiều Đường pudding thêm khoai viên kia.

Một người khác là Kim bài tiểu nãi nguyên.

Hai acc khác thì không hoạt động.

Người còn lại chính là Kỷ Nguyên vừa mới gia nhập, ID weibo là: Trời cao biển rộng 19527.

Kiều đường pudding vô cùng nhiệt tình, liên tục nhắn một loạt những icon đáng yêu: Chào mừng người mới nha!

Kim bài tiểu nãi nguyên: Chào mừng chào mừng ~~~

Kỷ Nguyên nghĩ thầm, nhiệt tình ghê nhỉ, anh nhắn mấy chữ trả lời: Cảm ơn.

Ứng Thư Hoán vô cùng thỏa mãn mà tắt weibo.

Đúng vậy! Nhóm chat weibo của Kim Ốc Tàng Kiều cuối cùng cũng có thêm người mới!

Mặc dù trên thực tế chỉ có 3 người!

Nhưng mà không sao, chờ đến khi hắn và Kỷ Nguyên kết hôn, cp của bọn họ nhất định sẽ vượt qua Vân Nguyệt!

“Ting” một tiếng, là âm thanh của lò nướng. Ứng Thư Hoán đặt điện thoại sang một bên, đi về phía lò nướng rồi lấy một khay bánh quy nhỏ ra.

Kỷ Nguyên vừa đúng lúc tan làm trở về nhà.

Vừa ra khỏi thang máy thì thấy Ứng Thư Hoán đang mặc tạp dề, ánh mắt vô cùng xinh đẹp nhìn thẳng vào anh, không hề nhúc nhích.

Kỷ Nguyên suýt chút nữa thì cho rằng bản thân đã đến nhầm nơi, ngẩng đầu nhìn số nhà, rồi lại nhìn Ứng Thư Hoán một lần nữa.

Ứng Thư Hoán giải thích: “Anh không đến nhầm nơi đâu, tôi vừa chuyển nhà, hiện giờ là hàng xóm của anh đó.”

Hắn vội vàng bổ sung: “Tôi thương lượng hết với Tư Thanh rồi mới chuyển nhà qua đó, không phải ép buộc gì cậu ấy đâu.”

Kỷ Nguyên: … Hóa ra là cũng biết mình định hỏi gì cơ à.

Bụng của anh đang đúng lúc không có gì, ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào của bánh thì lập tức theo bản năng mà nhìn về phía khay bánh trong tay Ứng Thư Hoán.

Trên khay bánh là từng chiếc bánh quy hình gấu nhỏ, hương thơm ngào ngạt thu hút ánh nhìn của Kỷ Nguyên.

Ứng Thư Hoán: “Hôm nay là ngày đầu tiên tôi chuyển nhà đến đây, nên muốn làm chút gì đó tặng cho hàng xóm.”

Nói rồi hắn khẽ nháy mắt, trông vô cùng đáng yêu.

“Đây là gấu nhỏ đó, anh có muốn ăn không?”

Kỷ Nguyên đúng lúc đang đói bụng, vì thế nên cũng không ra vẻ nữa, cầm một miếng lên ăn thử.

Bánh quy gấu vừa mới ra lò, vào miệng là tan, hương thơm ngọt ngào, ăn vào cảm giác thích thú vô cùng, anh ăn liền một lúc mấy miếng.

Vừa ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt sáng lấp lánh của Ứng Thư Hoán đang nhìn chằm chằm vào mình, trông không khác gì một chú cún.

Có lẽ là bởi vì bánh quy gấu quả thực rất ngọt ngào, nên khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của Ứng Thư Hoán, Kỷ Nguyên cũng cảm thấy thật ngọt ngào.

Lại nghĩ tới chuyện cả một ngày hôm nay —— bởi vì phải thực hiện kế hoạch tuyên truyền nên anh không thể không ngồi cùng với Lục Giác Hành, nhìn thấy gương mặt của Lục Giác Hành, anh lại không nhịn được mà nhớ về các loại ân oán từ kiếp trước, đầu óc lúc nào cũng trong trạng thái căng chặt, mệt mỏi đến mức kiệt sức.

Mà Lục Giác Hành mỗi lần nhìn vào anh là lại tỏ ra vô cùng mạnh mẽ, khiến anh không tài nào thích ứng được.

Quả nhiên, mình vẫn khá thiên vị cục cưng đáng yêu yếu ớt.

À, chắc chắn không phải Ứng Thư Hoán, ý của mình là các cô gái! Kỷ Nguyên lập tức bổ sung trong lòng thêm một câu.

Tâm tình của anh trở nên tốt hơn rất nhiều sau khi ăn mấy miếng bánh.

Ứng Thư Hoán tỏ vẻ chờ mong, thình lình mà hỏi anh: “Hôm nay anh đã thích tôi thêm chút nào chưa?”

Kỷ Nguyên cảm thấy đau đầu vô cùng, anh chống đỡ không nổi mấy câu hỏi trực diện như vậy, cũng chống đỡ không nổi sự theo đuổi nhiệt tình của Ứng Thư Hoán. Anh cho rằng bản thân chưa nói rõ ràng lắm nên đành bất đắc dĩ giải thích: “Cậu đừng theo đuổi tôi nữa Ứng Thư Hoán, để tôi nói lại cho rõ ràng nhé, thực ra thì tôi không thích đàn ông đâu.”

Trong lòng thì nghĩ: Thực ra Ứng Thư Hoán cũng không phải là không tốt, sau khi ly hôn thì vẫn có thể tiếp tục làm bạn bè, nhưng nếu hắn ta muốn theo đuổi mình… vậy thì bỏ đi.

Ứng Thư Hoán khẽ nhấp môi, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hắn vốn là một người vô cùng sĩ diện, hắn đã đem cả trái tim của mình trao tặng cho Kỷ Nguyên, nhưng Kỷ Nguyên lại ném trái tim của hắn xuống đất, làm cho thứ tình cảm ấy trở nên không đáng một đồng.

Hắn tặng sự nhiệt tình của mình cho người kia, nhưng người kia lại không muốn.

Cái cảm giác này à… đau đớn như thể bị cắt thẳng vào da thịt vậy, đau đớn vô cùng.

Ứng Thư Hoán mấp máy môi mấy lần, sau đó vô cùng tự ti mà nỉ non vài câu: “Nhưng mà… trước kia anh thích tôi mà, trước kia anh có thể thích tôi thì bây giờ anh cũng có thể lại thích tôi lần nữa… Hay là anh thử ngẫm nghĩ lại xem, tìm lại cảm giác…”

Kỷ Nguyên muốn đáp lại rằng trước kia anh vốn dĩ không thích hắn, hơn nữa người mà nguyên chủ thích hình như là Lục Giác Hành…

Ứng Thư Hoán thấy Kỷ Nguyên trầm mặc không nói gì thì đã tự có được câu trả lời trong lòng.

Ánh mắt của hắn lập tức trở nên ảm đạm, nhưng tia sáng hy vọng lại không giảm.

Ứng Thư Hoán bị Kỷ Nguyên từ chối một lần rồi lại thêm một lần, giờ thì cũng đã thành quen. Hắn nhớ tới trước kia mình cũng đối xử với Kỷ Nguyên y hệt như vậy, Kỷ Nguyên vẫn tiếp tục thầm lặng thích mình, hiện tại mới chịu một chút đau khổ, sao có thể từ bỏ cho được?

Rất nhanh hắn đã lấy lại tinh thần, mạnh mẽ nói: “Không sao cả, tôi sẽ khiến anh thích tôi thêm lần nữa.”

Kỷ Nguyên há hốc miệng kinh ngạc, không biết phải giải thích với Ứng Thư Hoán như thế nào, anh quả thực là không có cách nào giải quyết, chỉ đành câm nín mà nói: “Tùy cậu thôi.”