Trương Vĩnh Ngôn thấy sắc mặt Kỷ Nguyên không tốt lắm, ôn hòa hỏi một câu: “Thân thể không thoải mái à? Muốn nói với tổ đạo diễn một câu không? Mùa rét tháng ba này ấy à, chính là hay bị cảm lạnh lắm. Hai nhãi con nhà tôi một chút cũng không để tôi bớt lo, buổi tối ngủ toàn đá chăn, dễ bị cảm.”

Lúc anh ta nhắc tới con mình, giọng nói có hơi bất đắc dĩ.

Kỷ Nguyên lắc đầu: “Không có việc gì. Không có không thoải mái.”

Trương Vĩnh Ngôn: “Tôi thấy cậu rất có hứng thú với bức họa này, cậu cũng thích lịch sử Đại Chu à?”

Kỷ Nguyên bình phục lại tâm tình, cố gắng nói chuyện phiếm với Trương Vĩnh Ngôn, làm tâm trí của mình không hề biến động như vậy: “Ừm, chưa nói tới thích, chỉ là có hơi hiểu biết.”

Trương Vĩnh Ngôn nói: “Đại Chu à………. Là thời kỳ huyền thoại. Phải rồi, tên của cậu còn giống với vị chu hậu vương của Đại Chu kia, trùng hợp ghê.”

Kỷ Nguyên thở dài, nói: “Đúng vậy………”

Con trai nhỏ của Trương Vĩnh Ngôn – Tiểu Bảo nằm trong lồng ngực, nắm lấy chòm râu của anh ta: “Bố à, Chu hậu vương là ai thế?”

Trương Vĩnh Ngôn nhìn bức họa: “Hắn là hoàng đế Đại Chu………..”

Kỷ Nguyên phản bác: “Hắn không phải hoàng đế.”

Thời gian anh tại vị cũng chỉ ngắn ngủn hai mươi năm, mặc dù có phê duyệt chính vụ, bình ổn chiến loạn, nhưng chưa từng cử hành nghi lễ đăng cơ.

Bởi vì anh biết, anh là hoàng đế không chính thống, là mưu đồ soán vị, một khi anh tuyên chỉ chứng thực danh xưng hoàng đế trước mặt các văn võ bá quan, chính là bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, còn sẽ hại Phó gia mang tiếng xấu muôn đời.

Trương Vĩnh Ngôn ngừng một chút: “Mặc dù Chu hậu vương không cử hành nghi lễ đăng cơ, nhưng trong lịch sử đều thừa nhận hắn là hoàng đế.”

Kỷ Nguyên sinh ra một tia sợ hãi từ sâu trong tim, không dám nhắc lại quá khứ của chính mình.

Kiếp trước, mặc dù anh quyết tâm gánh tiếng xấu muôn đời mà làm loạn thần tặc tử mưu triều soán vị, chính là lúc đó anh bất chấp tất cả, nghĩ thầm mình lưu lại tiếng xấu muôn đời thì sao chứ, dù gì đều đã chết, anh có thể biết được cái gì……

Lúc còn sống bị mắng anh còn không sợ, chẳng lẽ sau khi chết lại sợ —— người đời sau nhổ nước miếng trên mộ mình chắc?

Nhưng………….. Trải qua một màn li kỳ này, lại thật sự có thể nghe người đời sau đánh giá chính mình………..

Giây phút này, Kỷ Nguyên thừa nhận bản thân không có dũng khí, thừa nhận mình nhát gan, thừa nhận chính mình không dám nghe……..

Kỷ Nguyên nhắm mắt lại, lúc mở miệng, giọng nói có chút nghẹn ngào.

Anh như muốn để bản thân đối diện với thứ nội tâm sợ hãi nhất thống khổ nhất, khô khốc mở miệng: “Chu hậu vương bất trung bất hiếu, thí hung đoạt thê, hại chết Phó gia một đời trung liệt, mưu triều soán vị, tranh của hắn cũng xứng đặt ở viện bảo tàng Kiến Kinh sao………..”

Trương Vĩnh Ngôn cực kỳ ngạc nhiên: “Tiểu Kỷ à, có phải cậu rất ghét Chu hậu vương không?”

Kỷ Nguyên vẫn chưa phản ứng lại: “Cái gì?”

Trương Vĩnh Ngôn lắc đầu con mình: “Trong lịch sử có những góc nhìn bất đồng về ưu nhược điểm của Chu hậu vương, có người nói hắn thống nhất Đại Chu, vì vạn dặm giang sơn cho hậu thế mà có những đóng góp lớn lao, nhưng cũng có người giống cậu, cảm thấy hắn phẩm hạnh bại hoại, bất trung bất hiếu. Hơn nữa, nguyên nhân cụ thể về vụ biến động điện Tuyên Võ là gì, còn là một dấu chấm hỏi trong lịch sử, lại nói tới trước đó, hai mươi vạn quân Phó gia chết trận sa trường, thật sự là lỗi của Chu hậu vương sao? Các nhà sử học nghiên cứu mười mấy năm, phát hiện sự tình không đơn giản như vậy, trước khi diễn ra trận chiến tại tuyệt bích cốc, đứa con thứ ba của Bảo Tông Đế – Tề Vương đã từng có thư từ qua lại với hoàng đế Nộ Xích Ha Nhĩ, lúc đó là thời điểm tranh chấp vị trí Thái tử nước sôi lửa bỏng nhất, bây giờ các nhà sử học càng thiên về hướng Tề Vương hãm hại Chu hậu vương, mới dẫn đến màn Chu hậu vương giết huynh tại điện Tuyên Võ.”

Kỷ Nguyên nhìn về phía đối phương: “Vì cái gì?”

Trương Vĩnh Ngôn nói: “Phó gia trong lịch sử là có tiếng trung thành, thử hỏi một tướng quân như vậy, sao lại dạy ra hạng người bất trung bất hiếu được? Đương nhiên cái này chỉ là quan điểm của riêng tôi, dẫu sao cũng có rất nhiều người cho rằng Kỷ Ấu Khanh chính là người điên như vậy, tư liệu lịch sử về hắn cũng bị thiêu hủy rất nhiều, không thể nào khảo chứng.”

“Vật dụng của Kỷ Ấu Khanh còn lưu lại cũng rất ít, nha, bức họa ngay trước mặt cậu ấy, được xưng là văn vật có một không hai đấy.”

Ánh mắt Kỷ Nguyên lại dừng trên bức họa một lần nữa, hôm nay tâm tình anh biến động, khó tránh khỏi nhiều lời: “Chỉ là nếu đời sau biết được chân tướng thật sự thì sao chứ, Kỷ Ấu Khanh đã sớm phơi thây hoang dã…….”

Trương Vĩnh Ngôn buồn cười: “Phơi thây hoang dã? Tiểu Kỷ à, vừa nãy tôi còn rất thưởng thức cậu, cảm thấy cậu là một người cực kỳ am hiểu lịch sử, sao lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy?”

Kỷ Nguyên không hiểu: “Sai lầm cấp thấp gì?”

Trương Vĩnh Ngôn nói: “Sau vụ Thất Vương chính biến trứ danh thời Đại Chu, Kỷ Ấu Khanh rơi xuống biển không rõ tung tích, rất nhiều còn nói hắn không chết đấy.”

Sắc mặt Kỷ Nguyên biến đổi: “Sao có thể!”

Thất vương chính biến……… Hóa ra biến động trong cung lúc đó được người đời sau gọi như vậy……….

——Nhưng mà anh không có khả năng không chết, một mũi tên kia của Phó Lạc xuyên thẳng yết hầu anh, tuyệt đối không có khả năng sống sót!”

Hơn nữa, nếu anh thật sự không chết………….. Sao lại xuất hiện ở chỗ này được.

Kỷ Nguyên vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, thậm chí còn có tâm tư yên lặng phun tào: Theo một nghĩa nào đó, anh quả thực là không chết, chẳng những Kỷ Ấu Khanh không chết, mà bây giờ hắn còn ở nơi này chuyện trò vui vẻ với mấy người.

Ý tứ của Trương Vĩnh Ngôn chính là, sau trận chính biến Thất Vương không tìm được thi thể anh.

Anh nhớ mãi ngày đó, mùng bảy tháng 12, tuyết lớn.

Bông tuyết trắng xóa hòa quyện với một thân đầy máu đen, ngẩng đầu có thể thấy mái hiên hoàng cung đen nghìn nghịt đang há miệng, nuốt chửng nóc nhà mỏ diều hâu, lỗ tai ong ong kêu to, miễn cưỡng có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết của quý phi từ trong cung………. Hình như nàng đang sinh, không biết sinh hạ là con trai hay con gái……….

Bất quá không quan trọng, mặc kệ là con trai hay con gái, anh đều đem nó thành người duy nhất thừa kế vạn dặm giang sơn này.

Bởi vì nó có huyết mạch hoàng thất, có sự tín nhiệm từ nhân dân của Phó gia mà bất kỳ ai cũng không sánh kịp.

Sau khi anh chết, đứa nhỏ này sẽ không có một vết dơ nào, nó kế thừa huyết mạch và kỳ vọng của dân chúng —— sẽ là tân đế của mọi người.

Thất vương bãi binh bày trận ở ngay  tiền điện, nhìn anh quỳ một gối trên mặt đất, trong mắt bọn họ toàn là hoảng sợ, là sợ hãi, không ai dám bước lên phía trước.

Là sư huynh giơ trường cung lên, chậm rãi nhắm vào anh.

Có thể mang thi thể anh đi giữa trận hỗn chiến đao kiếm tứ tung này, ngoại trừ sư huynh, hẳn là không có ai làm được………..

Kỷ Nguyên lặng yên thở dài.

Anh cho rằng, cả đời này sư huynh cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.

Nghĩ đến đây, Kỷ Nguyên lại hơi chú ý đến nửa khối ngọc bội kia.

Nói khối ngọc bội kia có bao nhiêu đáng giá, lại không nói được, chỉ là rất có ý nghĩa đối với anh.

Đó là sự tình xảy ra lúc anh quay về Trường An năm 22 tuổi, Kỷ Nguyên bị mai phục khi đi săn ở phụ cận doanh trại Bắc Đại, thời điểm tỉnh lại miệng vết thương đã được băng bó, người cũng đã về trong vương phủ, chỉ có nửa khối ngọc bội trong lồng ngực là minh chứng cho việc anh từng bị mai phục.

Người nào đã cứu anh? Còn để lại khối ngọc này?

Kỷ Nguyên nghĩ trăm lần cũng không ra, liền giữ khối ngọc kia bên người, thầm nghĩ người này chỉ để lại cho mình nửa khối, hiển nhiên là vẫn còn một nửa khác.

Có thể lui tới địa phận doanh trại Bắc Đại hơn phân nửa cũng là con cháu quan gia, nói chung đến lúc đó là có thể gặp được.

Kết quả nhoáng lên thật nhiều năm, anh căn bản tìm không ra nửa khối ngọc còn lại.

Chỉ là vẫn luôn mang phượng hoàng bích ngọc ở bên người, dù là hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, hay là khải hoàn trở về, đều có ngọc bội làm bạn.

Dần dà, tầm quan trọng của nửa khối ngọc bội này cũng khác xưa, có vẻ trân quý hơn.

Nghe Trương Vĩnh Ngôn nói, phượng hoàng bích ngọc với bức họa là được phát hiện trong một ngôi mộ, chẳng lẽ là sư huynh bỏ vào?

Ngoại trừ cái này, anh không thể nghĩ ra còn có ai sẽ làm những việc này vì mình.

Bất quá, sao sư huynh lại muốn đặt bức họa của Thích Thừa Tuyết bên cạnh mình?

À……… Cũng có thể lúc ấy vương phủ đã bị anh thiêu rụi bằng một mồi lửa, đồ vật về anh đã không sót lại cái gì………. Cho nên mới tìm bức họa này?

Thích Thừa Tuyết………..

Tên lại rất dễ nghe, trong trí nhớ, anh cũng từng so chiêu với đối phương mấy lần, nhưng ấn tượng không sâu…..

Tê —— Sao vừa nghĩ đến người này liền đau đầu.

Kỷ Nguyên xoa xoa huyệt thái dương, cực kỳ tò mò về ngôi mộ kia, thuận miệng hỏi: “Ngôi mộ kia ở đâu vậy?”

Trương Vĩnh Ngôn: “Cụ thể thì tôi không biết, nghe nói là phát hiện ở vùng Giang Nam. Tôi chỉ biết lúc ấy Ứng lão gia tử mang toàn bộ văn vật được khai quật đi, bây giờ quyên tặng hơn phân nửa cho viện bảo tàng. Hình như mộ kia cũng được bảo vệ, nói không chừng đã trở thành điểm tham quan? Cậu thử tra trên mạng xem?”

Kỷ Nguyên hơi hụt chân, đỡ trán: Này…….

Bây giờ bản thân muốn vào tẩm điện trước kia của chính mình liền bị thu vé vào cửa còn chưa tính.

Hiện tại ngôi mộ hư hư thực thực của mình cũng muốn thu vé vào cửa là sao!

Suýt chút nữa anh đã cười thành tiếng, nhưng tâm tình cũng vì thế mà chuyển biến tốt đẹp hơn một xíu…………

Lúc này nghĩ nhiều như vậy có ích lợi gì đâu, Kỷ Nguyên nỗ lực khuyên chính mình.

Ít nhất anh biết, hình như bản thân sau khi chết còn có chốn dung thân, này coi như là sự tha thứ lớn nhất mà trời cao dành cho anh đi.

Ừm, ngoài áy náy chính là, mộ địa thế mà lại ở Giang Nam!

Anh còn nhớ rõ thời điểm mình ngồi trên thuyền đi du lịch vùng Giang Nam với Bảo Tông Đế, cực kỳ yêu thích phong cảnh chốn này.

Khi đó bản thân mới chín tuổi, cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới, nếu sau này có thể nhắm mắt xuôi tay ở Giang Nam, cũng là một địa điểm không tồi.

Lời này còn bị sư huynh cười nhạo, nói anh thân là hoàng tử, đương nhiên sau khi chết sẽ được nhập vào Thái Miếu.

Kỷ Nguyên chỉ thầm phản bác ở trong lòng: Anh thì tính là hoàng tử cái gì chứ………. Lại không lớn lên trong hoàng cung, phụ thân cũng không nhận mặt, vẫn là Giang Nam tốt…………. Mưa bụi hay phong cảnh Giang Nam đều đẹp……….

Đó là một chuyến viếng thăm phương nam long trọng, hai vị tướng quân Phó Trường Hồng và Thích Hữu Quế đều cùng thị sát dân tình với Bảo Tông Đế, nhất thời phong cảnh bao la, trên thuyền có rất nhiều con cái thân thích của các đại thần, còn tạo ra không ít giai thoại.

Không ngờ sau khi mình chết, sư huynh vẫn mang mình tới Giang Nam.

Ky Nguyên sâu kín thở dài, nội tâm thập phần phức tạp.

Buổi tối, không có gì bất ngờ khi Kỷ Nguyên nhận được căn phòng xa hoa nhất.

Vì nguyên nhân chỉ là bố tạm thời, nên Kỷ Nguyên không ngủ cùng tiểu dâu tây.

Anh nhéo gương mặt buồn ngủ của tiểu dâu tây một chút, rửa mặt, đánh răng cho cô nhóc, sau đó để tiểu dâu tây tự mình thay quần áo, chui vào trong chăn, Kỷ Nguyên đút cho cô bé một ly sữa bò an thần, cũng thuận tiện pha cho mình một ly.

Đầu tiên Kỷ Nguyên mang theo một quyển truyện cổ tích, trước khi tiểu dâu tây chìm vào giấc mộng, nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm chăn, tận đến khi cô nhóc mơ màng ngủ mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Bỗng nhiên tiểu dâu tây lẩm bẩm trong bóng đêm: “Anh Tiểu Nhuyễn, nếu anh là anh trai của em thì tốt rồi……..”

Nghe còn có chút nức nở, hẳn là không nỡ để Kỷ Nguyên rời đi.

Kỷ Nguyên bất đắc dĩ cười một cái, nhỏ giọng nói: “Mau ngủ đi, ngủ ngon.”

Kỷ Nguyên quay về phòng của mình, sau khi rửa mặt chải đầu đơn giản, bắt đầu tự hỏi thông tin mình thu thập được trong hôm nay.

Ứng lão gia tử đều mua hết vật bồi táng và bức họa trong mộ mình rồi, phần lớn là tặng cho viện bảo tàng, nhưng mà chưa nhìn thấy phượng hoàng bích ngọc.

Vậy chứng tỏ, bây giờ nửa khối ngọc đó còn ở chỗ Ứng lão gia tử……..

Kỷ Nguyên muốn lấy về.

Nhưng mà anh nói với Ứng lão gia tử thế nào đây:

Lão gia tử, ngọc này là của cháu, là của cháu ở kiếp trước, ông có thể trả lại cho cháu không?

Kỷ Nguyên bị một màn não bổ của mình lấp đầy, cười thành tiếng ở trên giường.

Đại khái là Ứng lão gia tử sẽ cảm thấy anh điên rồi, quay đầu liền xách anh tới bệnh viện đi.

Kỷ Nguyên nhắm mắt lại: Bất quá, vẫn muốn tìm cơ hội hỏi thăm về phượng hoàng bích ngọc một chút, dẫu sao đó chính là vật tùy thân kiếp trước của mình, nếu là không biết còn đỡ, nhưng một khi đã biết, liền suy nghĩ đến tim gan cồn cào.

Hành trình du lịch cho ngày mai là biển rộng, trong quá trình bố và bé chơi đùa phải hoàn thành nhiệm vụ chuẩn bị cơm trưa, mà nguyên liệu là tìm kiếm ở ngoài biển.

Tổ đạo diễn đã sợ Kỷ Nguyên muốn chết, ngày hôm sau quay chụp luôn trong trạng thái nơm nớp lo sợ, căn cứ vào lời nói của ngài đạo diễn Giác ở vòng bạn bè, rất có thể Kỷ Nguyên sẽ biểu diễn màn khinh công lướt trên biển!!

Cứu mạng………. Đạo diễn chỉ nghĩ thôi đã muốn khóc.

Kết quả lại ngoài ý muốn, Kỷ Nguyên hôm nay đặc biệt khác thường.

Áo dài quần dài, vẫn luôn đi đi dừng dừng trên bờ cát, hoàn toàn không có ý định xuống biển.

Tiểu dâu tây thay bộ áo tắm dễ thương mà anh đã chuẩn bị, mang theo phao cứu sinh, đùa nghịch vui vẻ ở vùng biển cạn.

Mấy người bố với đám nhóc còn lại cũng chơi đùa vui vẻ, Sầm Triết sau khi bị Kỷ Nguyên làm mất sạch uy phong ba ba trước mặt con trai vào ngày hôm qua, hôm nay liền cố gắng hết mình, bây giờ bên trong thùng nước anh ta cầm đã được mùa, nào là ốc biển, cua, nghêu sò, trai, sao biển, bạch tuộc, thậm chí còn có hải tảo với rong biển, thu hoạch rất nhiều.

Lưu Hoa am hiểu lặn dưới nước cũng chui xuống biển cạn, đều bắt được mấy con cá!

Chỉ có thùng nước nhỏ ghi tên tiểu dâu tây là vẫn trống rỗng, gì cũng không có.

Kỷ Nguyên yên lặng nhặt hai cọng hải tảo ở trên bờ cát rồi bỏ vào, có chút ít còn hơn không.

Gương mặt nhỏ của tiểu dâu tây buồn bã: “Anh Tiểu Nhuyễn, em ăn một chút là no rồi, nhưng không đủ để anh ăn no nha.”

Cô nhóc nhìn thùng nước nhỏ của Nhụy Nhụy, toàn là ốc biển cua biển, nuốt nuốt nước miếng: “Thật ra em cảm thấy chúng ta nhặt một ít hảo tảo để ăn cũng không tồi, dạo gần đây mẹ bảo em phải giảm béo, bằng không lên ảnh béo đô đô, em không thèm của người ta chút nào.”

Kỷ Nguyên vừa thấy bé con làm nũng liền mềm lòng, xoa xoa đầu tiểu dâu tây: “Đừng lo, anh bắt cá cho em ăn.”

Kỷ Nguyên ngẩng đầu nhìn biển rộng, khóe miệng giật giật.

Anh cực kỳ thong thả mà xắn ống quần lên, sau đó cực kỳ thong thả bước về phía trước.

Bộ dáng cả người cứng đờ, đều bị camera ghi lại một cách trung thực!

Không sai……. Đường đường là hoàng đế bệ hạ triều Đại Chu……….. Lại không biết bơi………… Còn sợ nước!

Anh “Hô ——” một hơi, an ủi bản thân: Không sao, không sao, chỉ là vùng nước nông.

Tổ đạo diễn phản quân, tìm ra nhược điểm của Kỷ Nguyên, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên mở champagne ăn mừng.

Nhưng thợ quay phim lại hỏi một câu: “Kỷ Nguyên, miệng vết thương trên đùi cậu là sao thế?”

Nói chính là một vết sẹo phía ngoài đùi Kỷ Nguyên, nhìn qua đã rất nhiều năm, mặc dù không lớn, nhưng rất dữ tợn.

Trên cặp chân thẳng tắp tựa bạch ngọc của Kỷ Nguyên, vết sẹo khó coi khiến người đàn ông không thể làm ngơ.

Thợ quay phim nói: “Nếu không thể chụp, tôi điều chỉnh lại góc máy một chút.”

Dẫu sao, rất nhiều minh tinh vẫn khá để ý những khiếm khuyết trên cơ thể mình.

Bất quá, Kỷ Nguyên chẳng sao cả, một vết sẹo mà thôi, kiếp trước anh còn thiếu mấy vết sẹo trên người chắc?

“Không sao.”

Kỷ Nguyên căng da đầu đi xuống biển, tiểu dâu tây lại túm chặt quần anh: “Bỏ đi, anh Tiểu Nhuyễn, chúng ta đi cùng với bố Nhụy Nhụy, chúng ta đi giúp bố Nhụy Nhụy, sau đó ăn cơm với bọn họ.”

Tiểu nha đầu cực xảo trá, rõ ràng chính là muốn đi ăn ké!

Cô nhóc nhón chân lén lút đề ra chủ ý “hư”: “Hôm qua bố Nhụy Nhụy là nhờ anh mới được ngủ ở phòng lớn, hừ hừ, hôm nay chính là lúc bố Nhụy Nhụy trả ơn!”

Vẻ lém lỉnh của tiểu dâu tây khiến Kỷ Nguyên nhớ tới quý phi lúc còn nhỏ, lúc ấy nàng cũng ham ăn, bị sư huynh cười nhạo là cô bé mập mạp, bởi vậy rất có ngạo cốt —— bỏ nhà đi bụi.

Kỷ Nguyên lo cho quý phi, chạy ra ngoài tìm suốt đêm đông, kết quả quý phi chỉ là chạy tới nhà Thích tướng quân, chơi dây hoa với cháu gái ngoại Thích Hữu Quế.

Ngược lại Kỷ Nguyên, bị gió lạnh mùa đông thổi một hồi, trở về liền sốt cao, mấy ngày vẫn chưa khỏi.

Quý phi biết bản thân làm sai, dựa vào giường Kỷ Nguyên khóc một ngày một đêm, lúc Kỷ Nguyên tỉnh lại, liền nhìn thấy đôi mắt sưng húp như hai quả óc chó của nàng.

Anh nhớ rõ lúc ấy quý phi nói, nàng nhất định sẽ học y thuật cho tốt, bảo vệ ca ca, khiến anh cả đời không mang bệnh.

Kỷ Nguyên xoa đầu tiểu dâu tây, học vẻ lém lỉnh của cô nhóc mà cười: “Được rồi, chúng ta đi tìm bố Nhụy Nhụy.”

Tiểu dâu tây ra sức gật đầu: “Dạ!”

Chương trình bố và bé yêu ghi hình mất năm ngày mới xong, lúc bố mẹ tiểu dâu tây tới đón, cô nhóc nước mắt lưng tròng mà ôm đùi Kỷ Nguyên.

Cô gái nhỏ sĩ diện, không dám khóc trước mặt mọi người, vì thế bé con kéo kéo bả vai Kỷ Nguyên hai lần, “Em có thể gọi điện thoại cho anh không………..”

Kỷ Nguyên véo gương mặt mũm mĩm thịt, tặng con ốc biển mà tiểu dâu tây thích suốt hai ngày nay, ánh mắt cô nhóc sáng lên!

Hôm qua nhóc chỉ là nhìn nhiều hơn một chút, không ngờ Kỷ Nguyên thế mà lại rửa sạch sẽ!

Kỷ Nguyên không những rửa sạch sẽ, mà còn khử độc.

“Là ốc biển!” Tiểu dâu tây vừa ôm trong tay vừa nhảy nhót.

Bên trên còn đính chuỗi ngọc trai do Kỷ Nguyên tự tay làm, nhìn qua phí không ít tâm tư.

Kỷ Nguyên nói: “Nếu tiểu dâu tây nhớ anh, liền có thể đặt ốc biển bên tai nghe một chút, anh Tiểu Nhuyễn có nhắn lại cho em đó.”

Anh chớp chớp đôi mắt: “Nhưng mà, bây giờ vẫn chưa nghe được, chỉ lúc nào nhớ anh mới nghe được, biết chưa?”

Vẻ uể oải của tiểu dâu tây nhanh chóng biến mất, ôm ốc biển rồi chào tạm biệt Kỷ Nguyên.

Một tuần sau, 《Bố là siêu nhân》được công chiếu.

Nhóm Nhất Nguyên chờ dài cổ đã thủ sẵn hóng show Tổng Nghệ thứ hai được phát sóng của ca ca.

Trên trang web, đủ loại spam bình luận cũng bay ra.

Đặc biệt là biểu hiện của Kỷ Nguyên lúc ở viện bảo tàng, khí chất thong dong, lời nói đĩnh đạc, trên biết thiên văn, dưới tường địa lý, khiến nhóm Nhất Nguyên phát cuồng!

“Tiểu Nguyên lợi hại quá! Sao anh có thể một hơi nói ra nhiều điển cố như vậy!”

“Trời ạ, sinh viên khoa văn năm ba tình nguyện cúi đầu…….”

“Đáng sợ hơn chính là anh ý nói cái gì cũng đúng kìa……….. Thật sự rất lợi hại!”

“Người qua đường, bằng cấp của Kỷ Nguyên hẳn là rất cao nhỉ……..”

“Ô ô ô ô ô ô mình thế mà lại làm fans của một học bá!”

“Chen mồm câu nhé, thật ra tôi cảm thấy thứ đáng khen ngợi nhất chính là, lúc Kỷ Nguyên phổ cập khoa học đều dùng từ ngữ tương đối đơn giản, hơn nữa giọng điệu cũng rất dịu dàng, có quan tâm đến bạn nhỏ.”

“Ô ô ô ô ô anh ý tốt quá!”

“Đại nhập cảm quá lớn, tôi cảm giác bây giờ tôi đã trở thành con gái Tiểu Nguyên!”

“………..”

Sau đó công chiếu đến thời điểm ở bãi biển, nhóm Nhất Nguyên lại cười muốn điên rồi:

“Trời ạ đây là một màn gì mà mèo con thần kỳ sợ nước!”

“Má ơi y xì mèo con nhà tôi luôn á! Thật ra Tiểu Nguyên là mèo đúng không!”

“Cả người anh ý đều cứng đờ kìa ha ha ha, tổ tiết mục không có nhân tính……..”

“Hình như tôi thấy trên đùi Nguyên Bảo có vết sẹo á………. Tình huống sao thế nhỉ?”

“Tôi còn tưởng mình hoa mắt chứ, hóa ra là vết sẹo à, thoạt nhìn còn rất nghiêm trọng, hẳn là vết thương cũ….”

“Đau lòng quá………”

“…….”

Mấu chốt là, tổ tiết mục thực sự photoshop cho Kỷ Nguyên một cái đuôi mèo và tai mèo.

Khiến anh nhìn qua đặc biệt giống chú mèo đang xù lông.

Cuối cùng là một giây Kỷ Nguyên tặng ốc biển cho tiểu dâu tây, nhóm Nhất Nguyên đều hận không thể nhập hồn vào người cô nhóc.

Làn đạn một mảnh quỷ khóc sói gào, chua thành chanh tinh:

“Tôi rất hận vì sao bản thân sinh sớm như vậy, bây giờ đi báo danh tham gia chương trình này còn kịp không?”

“Ốc biển mà ca ca tặng cho tiểu dâu tây là tự mình làm đó………”

Thời điểm phát sóng đến chỗ này, tổ tiết mục còn chèn thêm một đoạn Kỷ Nguyên rửa sạch ốc biển vào buổi tối và cảnh tượng điêu khắc ốc biển.

Hình dạng ban đầu của nó là khối lập thể, dưới ánh đèn dìu dịu rọi xuống, tinh xảo hệt như một con rối, ống kính quay gần như vậy, nhưng trên mặt lại không có chút xíu tì vết nào.

Khoảnh khắc này, làn spam bình luận ít đi rất nhiều, dường như tất cả mọi người đều đang chụp hình lại.

“Awsl (tôi ngủm củ tỏi rồi).”

“Thật giống · búp bê Tây Dương.”

“Tôi mê nhan sắc lạnh lùng này của Kỷ Nguyên quá đi…….”

“……..”

Lúc Kỷ Nguyên tặng ốc, trên làn đạn còn có mấy lời trêu chọc:

“Muốn biết Tiểu Nguyên ca ca nói gì với tiểu dâu tây quá à, nếu cho tôi nói, sẽ là bà xã anh yêu em sao (để tui nằm mơ trước)”

“Dù sao tôi cũng chẳng biết anh ý nhắn lại cái gì cho tiểu dâu tây, nhưng ốc biển thì khẳng định chỉ có một câu: Ngươi nghĩ cái rắm ấy.”

“233333 lầu trên quá đáng ghê!”

“…….”

Cùng với âm thanh khúc nhạc kết vang lên, làn đạn cũng vơi đi không ít.

Sau khi kết thúc, màn hình biến thành màu đen, ảnh ngược phản chiếu ra một khuôn mặt tinh xảo của người con trai —— đúng là Ứng Thư Hoán.

Không sai, hắn với nhóm Nhất Nguyên đều nằm vùng hóng gameshow của Kỷ Nguyên!

Bởi vậy, lúc nhìn đến cảnh Kỷ Nguyên tặng ốc biển cho tiểu dâu tây, ghen ghét khiến gương mặt hắn sắp biến dạng tới nơi………

Bỏ đi bỏ đi, chỉ là một con nhóc ranh, không tính là cái gì…….

——Nhưng anh ta còn chưa tặng cho mình cái gì!

Ứng Thư Hoán “hô” một hơi, trọng điểm đặt ở vết sẹo trên đùi Kỷ Nguyên.

Thật ra hắn không mấy quan tâm Kỷ Nguyên, cho nên không hề biết chuyện Kỷ Nguyên có sẹo trên đùi.

Nhưng hắn nhớ rõ trên đùi Kỷ Hi có, nhớ tới Kỷ Hi, Ứng Thư Hoán hơi hơi khó xử, bởi vì vết sẹo trên đùi Kỷ Hi là vì cứu hắn mới lưu lại…..

Khoảng thời gian này Kỷ Hi chỉ thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho hắn, không dám gọi điện thoại.

Hơn nữa khoảng thời gian này Kỷ Hi nhận đại ngôn, chụp quảng cáo, tiến tổ liên tục, đã mệt như chó, căn bản không có thời gian tới tìm Ứng Thư Hoán.

Không thấy mặt cũng tốt, Ứng Thư Hoán vừa nhìn thấy Kỷ Hi, liền sẽ nhớ tới mẹ với chú Kỷ Hi, phiền muốn chết.

Ứng Thư Hoán lấy điện thoại di động gửi tin nhắn quấy rầy Kỷ Nguyên: “Anh Tiểu Nhuyễn, có ốc biển cho Kiều Kiều không? [bán manh]”

Lúc Kỷ Nguyên đọc được tin nhắn, thiếu chút nữa liền phun nước ra, tiếp đó là hình ảnh Ứng Thư Hoán ôm mặt bĩu môi hiện lên trong đầu.

Ứng Thư Hoán thuộc loại đại mỹ nhân răng trắng môi hồng, nam sinh nữ tướng, cho dù làm nũng cũng chẳng có gì kỳ quái, sẽ chỉ khiến fans nhà hắn gào to “Chết tôi rồi chết tôi rồi chết tôi rồi.”

Kỷ Nguyên từng nghe Giang Ngọc phổ cập qua, nhân khí của Ứng Thư Hoán trong giới thẳng nam cũng rất cao, trong diễn đàn thẳng nam nào đó, cơ hồ mỗi một tháng đều có thẳng nam nghĩ trăm lần cũng không ra mà đăng bài dò hỏi: Vì sao Ứng Thư Hoán lại không phải là con gái?

Sau đó là một màn tán đồng kịch liệt của hội anh em bạn dì.

Kỷ Nguyên nhìn con ốc biển còn dư lại ở trên bàn……. Anh cũng chẳng biết vì sao lúc ấy mình lại làm hai cái.

Chờ đến lúc phản ứng lại, anh đã mang con ốc biển này về nhà rồi.

Kỷ Nguyên trả lời tin nhắn: “Cậu thừa tiền điện thoại?”

Giây tiếp theo, cửa phòng Kỷ Nguyên đã bị gõ vang.

Ánh mắt Ứng Thư Hoán sáng lên: “Ý anh trong tin nhắn là bảo tôi trực tiếp qua đây tìm anh đúng không?”

Kỷ Nguyên: “……. Tôi không nói như vậy.”

Ứng Thư Hoán định chui vào trong phòng, nói: “Tới cũng tới rồi, chẳng lẽ anh không cho tôi vào bên trong ngồi một lát sao?”

Lúc này, điện thoại Ứng Thư Hoán gây mất hứng vang lên.

Biểu hiện cuộc gọi đến: Kỷ Hi.

Ứng Thư Hoán nhìn về phía Kỷ Nguyên theo bản năng, biểu tình lộ ra một tia chột dạ và sợ hãi.

Kỷ Nguyên lạnh nhạt nói: “Nhìn tôi làm gì, không nhận à?”

Không hiểu vì sao Ứng Thư Hoán có một loại trực giác, nếu là chính mình dám nhận, chỉ sợ là cả năm cũng chẳng có cơ hội nói chuyện với Kỷ Nguyên một lần.

Hắn cúp điện thoại, thành thành thật thật: “Tôi không nhận.”

Kỷ Nguyên nhìn hắn, Ứng Thư Hoán nói: “Trước kia đều là anh hiểu lầm tôi thích anh ta, nếu tôi nhận, nhất định anh sẽ khó chịu.”

“Tôi có gì mà tức giận.” Kỷ Nguyên vừa tức giận vừa buồn cười.

Ứng Thư Hoán nghĩ thầm: Này mà không tức giận! Anh còn bắt đầu âm dương quái khí tôi kìa!

Kết quả giây tiếp theo, Kỷ Hi lại gọi điện thoại tới.

Bám riết không tha, Ứng Thư Hoán từ chối anh ta lại tiếp tục gọi, từ chối lại tiếp tục gọi.

Kỷ Nguyên đứng ở cửa cũng phát phiền: “Nhận!”

Ứng Thư Hoán sợ tới mức run tay, chạm phải chỗ nhận cuộc gọi, âm thanh đứt quãng, thống khổ của Kỷ Hi truyền đến: “A Hoán tôi…………. Tôi đau bụng quá………. Hẳn là viêm ruột thừa cấp tính……….. Có thể lái xe đưa tôi tới bệnh viện chút không……….”