Đêm nay, Kỷ Nguyên nằm mơ.

Đã lâu rồi anh không có những giấc mơ liên quan đến kiếp trước của mình, hoặc khi nằm mơ về kiếp trước, luôn là đao quang kiếm ảnh, hoặc là những người trong Phó gia ngã xuống, thất khiếu chảy máu nhìn chằm chằm anh.

Mỗi cơn ác mộng, đều có thể khiến anh bừng tỉnh ngay lập tức.

Chỉ là, giấc mơ đêm nay lại là giấc mơ đẹp.

Đó là một trong số ít những khoảng thời gian hạnh phúc của anh, khi Kỷ Nguyên vừa mới tròn mười tuổi, cháu đích tôn Thích Thừa Tuyết của Thích Vương phủ Thích Hữu Quang cũng được một tuổi, Thích Hữu Quang đứng ra làm chủ, mở tiệc chiêu đãi các nhà quyền quý trong Trường An.

Phó gia cũng nhận được thiệp mời của Thích Hữu Quang, trước tết Thượng Nguyên, Phó Trường Hồng dẫn theo anh đến Thích Vương phủ làm khách.

Thích Vương phủ giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt.

Năm ấy, Kỷ Nguyên mười tuổi đã là một cậu bé trưởng thành, anh ít khi nói cười, thành thục hơn nhưng Thái Tử, Công chúa kia rất nhiều.

Chỉ là, từ nhỏ anh đã lớn lên trong phủ Tướng quân, Hoàng huynh, Hoàng tỷ bên cạnh đều không mấy quen thuộc, vì thế bèn ôm muội muội hai tuổi là Phó Diêu đi ăn chút đồ ăn vặt.

Hầu hết mọi người trong cung đều xem thường anh, chỉ vì anh là Thiên Sát Cô Tinh bị Bảo Tông Đế vứt bỏ, vừa sinh ra đã khắc chết mẫu thân, lại bị tiên đoán khắc cha, Bảo Tông Đế không vui, sau khi anh sinh ra liền bị ông ấy lạnh nhạt. Lúc Kỷ Nguyên lên năm tuổi, suy nghĩ đã cực kỳ thấu đáo, tuổi còn nhỏ đã biết dùng bức tranh thiết kế Hoàng cung của Phi tần để chạy trốn khỏi Hậu cung.

Kỷ Nguyên tùy ý tìm một nơi ngồi ăn điểm tâm, mãi đến giờ Tuất một khắc, cháu trai bảo bối kia mới được Thích Hữu Quang ôm ra ngoài.

Lúc này anh còn không biết Thích Thừa Tuyết khi sinh ra đã bị nói là mang mệnh Phượng Hoàng, chỉ nghe nói qua đôi mắt của Thích Thừa Tuyết không giống với mọi người, sinh ra là hòn đá thừa thãi, khiến người vốn tin vào hiện tương Thiên Văn như Bảo Tông Đế không vui, điều này làm Kỷ Nguyên sinh ra cảm giác đồng cảm.

Nhưng mà, Bảo Tông Đế lại không phải phụ thân của Thích Thừa Tuyết, ông ta không thích Thích Thừa Tuyết, chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Thích Thừa Tuyết cả.

Thích Vương và Thích Vương phi sủng ái hắn rất nhiều, nhìn qua vô cùng quý giá.

Kỷ Nguyên đứng trong đám đông cùng các công tử và tiểu thư, nhìn Thế tử nhỏ đang ghé vào trên chiếc bàn, chuẩn bị lễ chọn đồ.

Trên bàn bày bàn tính, tứ thư ngũ kinh, kim nguyên bảo*, cái tẩu, một con dao nhỏ buộc trong nhiều lớp gấm vóc… Thế tử nhỏ mở to mắt, chậm rì nằm bò, mọi người đều nhìn chằm chằm vào hắn, trong ánh mắt có trìu mến, có cổ vũ. Điều này khiến cho Kỷ Nguyên tuổi nhỏ, tâm trí vẫn chưa kiên định sinh ra một chút ái mộ.

(*)Kim Nguyên Bảo là thỏi vàng có hình dạng giống như một chiếc thuyền bên trong chở một quả bóng to.

Anh không nhớ rõ năm mình tròn một tuổi như thế nào, có lẽ không hề có cái lễ chọn đồ vật nào được tổ chức cả, nhưng mà, điều này không ngăn cản được anh trước khi đi ngủ luôn mơ rằng mình được sinh trong một gia đình bá tánh bình thường, cha mẹ sẽ chuẩn bị những lễ vật gì trong ngày sinh nhật của anh.

Bởi vì những tưởng tượng của Kỷ Nguyên đều dựa trên sự trống rỗng, cho nên anh không biết, thì ra trên thế gian này còn có buổi lễ tròn một tuổi náo nhiệt như vậy, rất nhiều người đang trông ngóng một đứa trẻ trưởng thành, chú ý mọi thứ về hắn.

Lúc Kỷ Nguyên còn đang sững sờ, Thế tử nhỏ đã lướt qua cái bàn dài đựng lễ vật, vươn tay, bắt được tay áo của Kỷ Nguyên.

Giấc mở của Kỷ Nguyên cứ như vậy mà kết thúc.

Anh nhớ mang máng hình như có cảnh tượng như thế, nhưng khi đó tuổi tác quá nhỏ, anh đã quên mất bản thân đã từng đến Thích Vương phủ hay chưa.

Chỉ là mấy năm sau đó, nghe Phó Tướng quân nhắc chuyện cũ này, mỗi lần nhắc tới, ông đều lấy chuyện đó ra mà bàn tán, nói rằng lúc ấy đôi phu phụ còn trẻ tuổi nhà Thích Vương kia sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, sợ đắc tội anh.

Kỷ Nguyên không nhịn được mà bật cười, khi đó anh chỉ mới mười tuổi, thì ra ở bên ngoài thành thanh danh lại khủng bố như thế sao?

Tối hôm qua, anh không yên tâm về Ứng Thư Hoán cho lắm, buổi tối có ghé qua vào lần để xem cơn sốt của hắn có giảm bớt hay không.

Lần cuối đến đã là bốn giờ sáng, trán của Ứng Thư Hoán cũng không còn nóng nữa, hắn cũng rất buồn ngủ, ghé vào mép giường lập tức ngủ say.

Kỷ Nguyên xoa xoa bả vai, duỗi người.

Vừa mới di chuyển đã phát hiện Ứng Thư Hoán nghiêng mình, nắm chặt tay áo của anh.

Kỷ Nguyên hơi sửng sốt.

Hai tay của Ứng Thư Hoán trống rỗng, mở mắt ra, nhưng vừa mở mắt, hai mắt lại đau vô cùng, hắn theo phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại.

Trên mặt hắn còn vương lại nước mắt, đôi mắt lại khô khốc vô cùng.

Có quá nhiều chuyện xảy ra vào đêm qua, dẫn đến trước khi đi ngủ, hắn đã quên mất chuyện quan trọng là tháo kính áp tròng.

Buổi sáng đôi mắt không thoải mái lắm, hắn mới sực nhớ ra.

Kỷ Nguyên không nói gì đứng lên, anh vẫn chưa nghĩ ra nên mở miệng nói với Ứng Thư Hoán như thế nào, vì thế căn phòng rơi vào cảnh im lặng khó xử.

Qua một lát, Kỷ Nguyên nói: “Tôi đi mua đồ ăn sáng.”

Ứng Thư Hoán ngồi ở trên giường thật lâu, vẫn còn chóng mặt.

Hắn phải mất một thời gian dài mới nhớ lại hết tất cả những gì xảy ra ngày hôm qua.

Nghĩ đến chuyện buồn, hốc mắt hắn cay cay, lại muốn rơi nước mắt.

Nhưng chuyện ngày hôm qua đã trôi qua, cớ gì hôm nay hắn phải khóc?

Hai mắt của Ứng Thư Hoán khó chịu đến mức phải đưa tay tháo kính áp tròng.

Những khó chịu ẩn sâu của việc dùng kính áp tròng giờ đây đã thu lại một chỗ, tựa như tâm tình của hắn lúc này.

Ứng Thư Hoán xoa đôi mắt, mọi thứ trong phòng giống như được bao phủ bởi một lớp kính mờ trong suốt.

Vấn đề về mắt của hắn từ khi nằm trong bụng mẹ đã như thế, nhiều năm như vậy cũng thành thói quen.

Ứng Thư Hoán lặng lẽ đi đến bồn rửa tay, nhìn đôi mắt đỏ và sưng tấy của mình từ cự ly gần, bên trong đôi mắt màu xanh biển là một khoảng tịch mịch.

Lúc Kỷ Nguyên trở về, Ứng Thư Hoán đã đi rồi.

Đúng với những gì hắn hứa, hắn thật sự không còn quấy rầy Kỷ Nguyên nữa.

Kỷ Nguyên đứng ở cửa, trong tay cầm bữa sáng của hai người, đứng im lặng một hồi.

Sau đó quay đầu liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt ở phòng đối diện, cảm xúc vô cùng hỗn độn.

Sau đó, Ứng Thư Hoán đã gửi cho anh một đoạn tin nhắn rất dài trên Wechat.

Hắn nói với Kỷ Nguyên, trước kia hắn có một vài hiểu lầm với anh, không phải cố ý, là hắn không biết, nhưng Kỷ Nguyên có thể lựa chọn không tha thứ hắn, những cố gắng bù đắp lỗi lầm của hắn cũng không cần tính, hắn cảm thấy bản thân không xứng đáng được tha thứ.

Hắn cầu xin Kỷ Nguyên, ngàn vạn ngàn vạn lần đừng ghét hắn, hắn bây giờ sẽ cố gắng thay đổi, không còn như trước kia nữa.

Hắn cũng bảo đảm, sẽ không gây phiền toán cho Lục Giác Hành, cũng sẽ không để người ngoài cuộc dính vào.

Đoạn cuối, Ứng Thư Hoán rất khó gửi đi, bởi vì Kỷ Nguyên nhìn thấy khung thoại tin nhắn vẫn đang hoạt động, nhưng nửa tiếng sau, mới gửi qua được vài câu ít ỏi.

Ứng Thư Hoán nói, về sau sẽ không làm phiền anh mỗi ngày nữa, hy vọng Kỷ Nguyên đừng chán ghét hắn.

Ứng Thư Hoán còn nói: “Tôi vẫn còn thích anh, nếu anh cảm thấy không thoải mái, tôi sẽ không nói nữa.”

“Anh có thể, để tôi tiếp tục thích anh được không.”

Cuối cùng, Ứng Thư Hoán còn cẩn thận hỏi một câu: Nếu anh thật sự thực thích Lục Giác Hành, đừng nói với tôi được chứ, tôi sẽ vờ như không biết.

Tin nhắn này lập tức bị Ứng Thư Hoán thu hồi, Kỷ Nguyên có nhìn thấy, nhưng cũng không nhìn rõ.

Anh nhìn đoạn tin nhắn dài của Ứng Thư Hoán, mỗi dòng đều thể hiện sự thận trọng và khiêm tốn, trong lòng không biết phải nói như thế nào.

Trái tim anh dường như bị ai đó bóp chặt, cảm giác chua xót xuất hiện.

Kỷ Nguyên ngẩng đầu lên, ngã mình xuống giường.

Anh cảm thấy, anh muốn Ứng Thư Hoán kiêu căng, bướng bỉnh hơn một chút, độc đoán hơn một chút, không cần phải như thế này…

Dường như khi nói chuyện với anh, hắn đã trút hết can đảm.

Sau khi quay xong bộ phim ‘Mộng Giang Sơn của ta’, mỗi người trong đoàn làm phim đều cảm nhận được không khí khác nhau.

Hình như Ứng Thư Hoán đã bớt sôi nổi và hoạt bát hơn trước, cả người giống như đột ngột trưởng thành, mỗi ngày rất ít khi xuất hiện ở trước mặt mọi người, không phải ở trong xe riêng xem kịch bản, thì chính là ngồi ngốc trong phòng nghỉ không ra ngoài.

Cho dù có ra cũng hiếm khi nói chuyện, ngoại trừ có những vấn đề cần thiết cần trao đổi cùng đạo diễn, biên kịch và những diễn viên khác, Ứng Thư Hoán tựa như một người vô hình không hề tồn tại.

Đến con búp bê mà hắn thích nhất trong đoàn phim cũng không thèm chơi — nó là do Viên Huy Hoàng đặc biệt mua để làm hắn vui vẻ, nhưng bây giờ hình như cũng không còn tác dụng nữa, vì thế Viên Huy Hoàng đã bán cho đoàn làm phim bên cạnh với giá hai trăm tệ.

Mặc dù tâm trạng buồn chán của Ứng Thư Hoán chỉ mới xuất hiện thời gian gần đây, nhưng toàn bộ đoàn phim ai cũng cảm nhận được, hơn nữa hắn luôn giữ khoảng cách với tất cả mọi người.

Có thể nhìn ra, Ứng Thư Hoán giữ khoảng cách với Kỷ Nguyên xa nhất.

Đúng như lời hắn nói, bởi vì sợ bản thân tự mình đa tình khiến Kỷ Nguyên chán ghét, hắn dứt khoát giảm bớt số lần xuất hiện trước mặt Kỷ Nguyên.

Từ công khai chuyển sang yêu thầm!

Kỷ Nguyên có chút dở khóc dở cười, anh rõ ràng đã nói rõ với Ứng Thư Hoán, rằng anh không hề ghét hắn, nhưng không nghĩ tới sau khi Ứng Thư Hoán nhìn thấy cuốn nhật ký, lại bị đả kích nặng nề đến như thế —

Nếu như trước kia hắn tự tin đến đau, thì cho dù bây giờ có đơn giản nói cho hắn ngàn vạn lần sự thật này, hắn cũng không dám tin.

Thậm chí có mấy lần, Kỷ Nguyên chủ động tới gần Ứng Thư Hoán, Ứng Thư Hoán đều sẽ tránh đi.

Ví dụ như có một lần đang đọc kịch bản ở phim trường, rõ ràng ở bên cạnh Kỷ Nguyên và Viên Huy Hoàng đều có ghế trống, Ứng Thư Hoán cũng đưa ánh mắt đầy khao khát nhìn chằm chằm chiếc ghế bên cạnh Kỷ Nguyên, nhưng vẫn cố kìm nén xúc động, ngồi xuống bên cạnh Viên Huy Hoàng!

Có một lần, Tạ Dao mời mọi người ăn xiên que nướng, hai người đồng thời đưa tay muốn lấy xiên, sau khi tay Kỷ Nguyên vô tình chạm vào Ứng Thư Hoán, Ứng Thư Hoán giống như gặp phải đại dịch, dứt khoát không ăn thứ gì, cầm theo kịch bản ủ rũ rời đi.

Tâm trạng của Kỷ Nguyên… Thật sự không nói nên lời.

Một cảm giác lo lắng trong lòng và khó chịu kéo dài không cách nào thoát ra được.

Anh không thích cái dáng vẻ thận trọng và khiêm tốn này của Ứng Thư Hoán, tuy rằng Ứng Thư Hoán như vậy cũng rất đáng yêu, nhưng anhvẫn cảm thấy đại tiểu thư trước kia đáng yêu hơn một chút…

Kỷ Nguyên cũng không biết vì sao mình lại có suy nghĩ như vậy, tâm trạng anh rối như tơ vò, không rõ lý do.

Đối với việc Ứng Thư Hoán nói thích anh, Kỷ Nguyên từ trước tới giờ vẫn không tin lắm, chỉ cho rằng hắn còn trẻ nên không hiểu chuyện, sau một khoảng thời gian, gặp được một cái gì đó mới mẻ hơn, hắn sẽ quên thôi.

Nhưng những biểu hiện của Ứng Thư Hoán từ tuần trước đã khiến anh kinh ngạc, anh chưa từng nghĩ tới, Ứng Thư Hoán lại hãm sâu vào mối quan hệ này đến vậy.

Kỷ Nguyên không mấy quen thuộc thời đại này, cho nên không có ý định lập gia đình ở đây.

Bí mật của anh quá nhiều, không thích hợp cùng với người khác xây dựng tổ ấm ở nơi này.

Mà anh cũng không muốn trêu đùa tình cảm của người khác, từ trong xương cốt, Kỷ Nguyên là mẫu người đàn ông truyền thống, hy vọng bản thân mình cả đời chỉ có một người vợ, sau đó có thêm một đứa con trai và con gái, cuộc đời của anh như thế đủ viên mãn rồi.

Hoặc là lùi một bước, giả sử đối phương là một người đàn ông, anh cũng không ép buộc mình phải có con trai, con gái, nhưng tình cảm của đối phương dành cho anh nhất định phải chung thủy trước sau như một.

Từ góc nhìn thành gia lập thất, hay từ góc độ tính cách, Ứng Thư Hoán là kiểu người không thể bên nhau trọn đời được.

Kỷ Nguyên cười giễu cợt, anh vẫn cảm thấy mình không nên là ảnh hưởng đến bất kỳ người nào nữa, kiếp trước anh làm hại cả Phó gia vẫn chưa đủ sao?

Mỗi một lần nghĩ đến sư huynh, nghĩ đến Quý phi, nghĩ đến cái chết của sư phụ và sư nương, Kỷ Nguyên đều cảm thấy tội của mình đáng chết vạn lần, người như anh có thể tồn tại được đã tốt lắm rồi, dựa vào cái gì mà mong ước có một cuộc sống hạnh phúc cả đời được?

Anh không hề nhận ra, cái chết của Phó gia đã trở thành bóng ma trong lòng mình, là xiềng xích trên người, khiến anh như một con thú bị mắc kẹt, không có cách nào thoát ra được.

Trong thâm tâm, anh nợ Phó gia quá nhiều, thậm chí phải dùng chính mình cả đời bất hạnh tới bồi thường.

Trong lúc quay phim, Lục Giác Hành cũng thường xuyên tới đây.

Đầu tiên là vì gần đây hắn không có thông cáo nào cả, thứ hai là bởi vì biết được tình cảm của Kỷ Nguyên dành cho mình, khiến hắn cảm thấy bản thân như trở lại những ngày tháng học cấp ba, trở về là một thiếu niên, mỗi một ngày đều muốn gặp Kỷ Nguyên một lần.

Sự xuất hiện của hắn không chỉ khiến Ứng Thư Hoán khó chịu, mà còn khiến các trạm tỷ gấu mèo nhỏ đang ngồi xổm phía bên ngoài đoàn làm phim cũng khó chịu.

“Sao Lục Giác Hành lại tới nữa rồi? Đến thăm ban Lục Hựu à? Hai người bọn họ sao không khóa lại luôn đi!”

“Fan CP Long Nguyệt Phấn còn nói Lục Giác Hành tới thăm ban Tiểu Nguyên, ha ha, mấy người xem Tiểu Nguyên thèm để ý đến hắn sao!”

Hai trạm tỷ xì xầm to nhỏ, dùng ánh mắt đầy thù hận để giết chết Lục Giác Hành.

“Ây ya, còn tưởng rằng có thể chụp được đường lớn* ở đoàn phim “Mộng Giang Sơn của ta”, kết quả Kiều Kiều và Tiểu Nguyên tương tác với nhau ít qua đi, siêu thoại Kim Ốc Tàng Kiều lại bắt đầu nhặt rác rồi!”

(*) Đường lớn: Những khoảnh khắc ngọt ngào mà các bạn fan couple theo đuổi ghi lại được.

“Yên tâm đi, dù sao chúng ta vốn dĩ đã nhặt rác, cùng lắm thì trở về nhặt thôi. Nhưng mà cô nói xem, bầu không khí gần đây giữa hai người họ rất kỳ quái, lúc trước vẫn tốt cơ mà…”

“Có phải cãi nhau rồi không? Người yêu cãi nhau không phải bình thường sao?”

“Nói không chừng để tránh bị người khác nghi ngờ! Các cặp đôi giả thì không cần, nhưng vợ chồng thật sự cần tránh để người khác nghi ngờ! Chà, điều này chứng minh Kim Ốc Tàng Kiều là thật đó!”

“A a a a a a! Chị em nhặt được cái rác này ngọt thật đấy! Ăn đường thôi, ăn đường thôi, ăn đường thôi!”

“…”

Ngoại trừ những trạm tỷ gấu mèo nhỏ, những trạm tỷ fan CP Long Nguyệt cũng để chụp ảnh Kỷ Nguyên.

Mỗi lần Lục Giác Hành tới thăm ban, trong siêu thoại Long Nguyệt Phấn đều phát điên, bây giờ siêu thoại đó của các cô ấy đã leo lên vị trí thứ hai!

Ha ha, không nhìn thấy nhà bọn họ đáng thương biết bao nhiêu sao, rõ ràng chỉ có một mình Lục Giác Hành phát đường mà thôi! Hắn là cho không đó! Liếm cẩu* liếm đến cuối cùng chỉ còn hai bàn tay trắng!

(*)Liếm cẩu: Từ lóng thường được dùng trên mạng xã hội ở Trung Quốc. Chủ yếu chỉ trong một mối quan hệ, biết rõ đối phương không thích mình nhưng vẫn cố chấp theo đuổi, không biết giới hạn, không có lòng tự tôn.

Mà Long Nguyệt Phấn còn cười nhạo Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên chỉ là đồng nghiệp bình thường mà thôi, ở cùng một đoàn phim mà chẳng phát chút đường nào, cái này mà xem là vợ chồng sao? Tôi nghĩ phải gọi là vợ chồng cũ mới đúng!

Gấu mèo nhỏ tức giận đến phát run!

Nhưng mà tất cả những điều này, ba người chính chủ đều không biết.

Trong khoảng thời gian này, Ứng Thư Hoán cố gắng lấp đầy cuộc sống của mình bằng công việc, không nghĩ đến điều gì mới không cảm thấy khổ sở.

Nếu không, khi hắn nhìn xuống, hắn lại nghĩ đến những dòng chữ đầy yêu thương trong cuốn nhật ký của Kỷ Nguyên, hắn sẽ muốn khóc.

“Lục Giác Hành sao lại tới đoàn phim của chúng ta thăm ban?”

Tạ Dao đang thảo luận kịch bản với Ứng Thư Hoán ngẩng đầu lên, chống cằm nhìn Lục Giác Hành: “Đến lần thứ hai trong tuần này rồi… Không phải anh ta thích Kỷ Nguyên đấy chứ?”

Ứng Thư Hoán siết chặt kịch bản trong tay, các khớp xương đều trắng bệch.

Tạ Dao hoàn toàn không để ý, bát quái nói: “Ây, tôi nghe nói hình như Lục Giác Hành là như thế đó, anh ta thích đàn ông. Trước kia còn tưởng rằng đây chỉ là lời đồn, không ngờ rằng lại là sự thật… Tôi nhớ rõ anh ta và  Kỷ Nguyên lúc trước cũng quay qua một bộ phim, sau đó còn có một cái CP thầy trò gì đó, rất nổi tiếng, hai người họ không phải là phim giả tình thật đấy chứ?”

Tạ Dao làm mặt quỷ với Ứng Thư Hoán: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Ứng Thư Hoán cố nén lại cảm giác khó chịu trong lòng, ấp úng nói: “Chị đừng như thế nữa có được không.”

Tạ dao bĩu môi: “Cậu thật vô vị, tôn trọng tiền bối một chút không được à, đừng ỷ rằng chúng ta quen biết lâu năm là được voi đòi tiên.”

Tạ Dao và Ứng Thư Hoán quen biết nhau từ rất lâu.

Hai người bọn họ tuy rằng kém mười mấy tuổi, nhưng quan hệ không tệ.

Gần đây đóng phim lại thân hơn, Tạ Dao xem Ứng Thư Hoán như chị em tốt của mình, vì thế nói chuyện vô cùng thoải mái.

Tạ Dao nhìn thấy tâm trạng của Ứng Thư Hoán không tốt, không hề nghe cô nói chuyện, vì thế nhẹ nhàng đụng Ứng Thư Hoán một chút: “Làm sao thế? Gần đây cảm xúc cậu thay đổi bất thường, các fans của cậu đều đã biết, còn có tài khoản tiếp thị nói cậu thất tình rồi, thật hay giả vậy?”

Ứng Thư Hoán nghĩ thầm, đương nhiên là thật… Cũng không tính là thật, bởi vì tình yêu của hắn còn chưa bắt đầu đã kết thúc.

Tạ Dao hào phóng nói: “Quên đi, tối nay tôi sẽ mời mọi người trong đoàn phim ăn cơm, giúp cậu vui vẻ!”

Ứng Thư Hoán không nghe lọt tai câu nào, trong ánh mắt chỉ có dáng vẻ Lục Giác Hành và Kỷ Nguyên đang ngồi cùng nhau.

Hắn muốn nói với bản thân rằng không nên ghen, tránh cho bị Lục Giác Hành khinh thường, nhưng lửa giận trong lòng không dễ dàng dập tắt như hế.

Hắn thật sự… Cảm thấy rất khó chịu.

Ứng Thư Hoán nhắm mắt lại, nghiêng người sang một bên, ép bản thân không được xem cảnh này.

Nhưng dần dần, khóe mắt lại đỏ hoe, chữ trên kịch bản cũng không thấy rõ nữa, bị nước mắt làm nhòe đi.

Lục Giác Hành chú ý tới ánh mắt của Ứng Thư Hoán, cười với Kỷ Nguyên: “Sao cậu không nói lời nào thế?” Hắn như có như không nói: “Đoàn làm phim của mọi người quan hệ thật tốt, tôi còn tưởng rằng Ứng Thư Hoán chỉ quen có mình anh, không nghĩ tới quan hệ giữa hắn và Tạ Dao cũng không tồi, còn ngồi nói chuyện phiếm, đến giờ vẫn chưa ngừng.”

Từ nãy đến giờ Kỷ Nguyên vẫn im lặng không nói chuyện, dáng vẻ lạnh lùng của Kỷ Nguyên càng Lục Giác Hành hơn.

Qua một lúc, Lục Giác Hành nghe thấy Kỷ Nguyên nói: “Anh không cảm thấy mình rất phiền sao?”

Lục Giác Hành sửng sốt, Kỷ Nguyên nói xong những lời này, cũng không muốn nói thêm gì nữa, đứng dậy đi đến chỗ khác ngồi.

Lục Giác Hành có hơi xấu hổ, nhưng hắn vẫn không biết lý do.

Tâm trạng của Kỷ Nguyên nói xấu là xấu, vừa rồi rõ ràng vẫn rất tốt.

Tạ Dao và trợ lý của mình nói rằng tối nay sẽ mời mọi người ăn cơm, toàn bộ đoàn phim lập tức sôi nổi hẳn.

Vốn dĩ Ứng Thư Hoán không muốn đi, nhưng nghe thấy Tạ Dao còn mời Lục Giác Hành, nếu như hắn không đi, Kỷ Nguyên và Lục Giác Hành không phải sẽ ở riêng với nhau sao?

Tuy rằng hắn có thể giảm bớt số lần xuất hiện trước mặt Kỷ Nguyên, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép Lục Giác Hành và Kỷ Nguyên phát sinh bất cứ chuyện gì khác!

Sau khi cảnh quay chiều kết thúc, Kỷ Nguyên vô thức liếc nhìn đoàn phim.

Mọi người đều chuẩn bị đến quán lẩu ăn tối, vì thế cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lúc anh nhìn sang, mọi người đều rời đi cả, cũng không thấy bóng dáng của Ứng Thư Hoán ở đâu.

Trước đây khi cảnh quay kết thúc, rõ ràng Ứng Thư Hoán đều chạy sang đây để tìm anh…

Kỷ Nguyên cảm thấy Ứng Thư Hoán có gì đó không ổn lắm, đứa nhóc này thật sự không thể quay đầu có đúng không? Giận dỗi cũng nên có giới hạn, đã một tuần trôi qua kể từ khi cãi nhau, thiếu đòn sao!

Anh rất bực bội, thậm chí anh còn không thể nói chuyện được, từ bối rối trực tiếp chuyển sang tức giận.

Hoàng Đế Bệ Hạ đã lâu chưa từng tức giận như vậy, nếu bây giờ Ứng Thư Hoán xuất hiện trước mặt anh, nhất định anh sẽ đánh cho hắn tơi tả.

Buổi tối, Ứng Thư Hoán cố ý đến quán lẩu muộn một chút, hắn định nhìn Kỷ Nguyên ngồi ở đâu, sau đó tự mình chọn lấy một chỗ không xa cũng không gần mà ngồi xuống.

Chỗ ấy hắn có thể nhìn thấy anh, nhưng anh lại không thể nhìn thấy hắn.

Người tính không bằng trời tính, Kỷ Nguyên còn tới muộn hơn hắn, mãi cho đến khi hắn chọn xong chỗ, Kỷ Nguyên mới xuất hiện trước cửa.

Ứng Thư Hoán có hơi lo lắng, bởi vì hắn cảm thấy tâm trạng của Kỷ Nguyên hôm nay hình như không tốt lắm, hơn nữa khí áp cũng rất thấp.

Có điều, khi hắn nhìn thấy Kỷ Nguyên, trong lòng Ứng Thư Hoán vẫn thật sự vui sướng, nhưng mà giây tiếp theo, vẻ tươi cười trên gương mặt của hắn đột nhiên đông cứng lại, bởi vì nơi này chỉ còn trống một cái ghế duy nhất, chính là ghế bên cạnh Lục Giác Hành — hắn cố ý để lại cho Kỷ Nguyên.

Mà ánh mắt mọi người trong đoàn phim đều hiểu, xu hướng tình dục của giới nghệ sĩ không phải là bí mật gì, hơn nữa mọi người đều là đàn ông, còn thấy được Lục Giác Hành qua lại đoàn phim nhiều lần, thi thoảng mời mọi người uống trà sữa, hoặc là ăn bánh kem, mục đích không phải vì chuyện kia sao!

Chỉ là, ánh mắt ái muộn đều dán chặt vào người Kỷ Nguyên: Không biết xu hướng tình dục của Kỷ Nguyên là nam hay nữ…

Kỷ Nguyên lạnh lùng nhìn lướt qua bàn ăn, sau đó đi về phía Viên Huy Hoàng.

Bên trái Viên Huy Hoàng là nơi bày trí đồ ăn, không một khoảng lớn, bên phải chính là Ứng Thư Hoán.

Kỷ Nguyên kéo cái ghế dựa từ dãy ghế lại đây, bình tĩnh nhìn Viên Huy Hoàng: “Đạo diễn Viên. Không phải bên trái ông còn chỗ trống sao?”

Viên Huy Hoàng trợn mắt há hốc mồm nhìn động tác của Kỷ Nguyên, sau đó bị khí chất của anh thuyết phục, vô thức đứng lên vội vàng dịch ghế: “Đương nhiên, chỗ bên này của tôi trống rất nhiều.”

Ứng Thư Hoán đang muốn dậy bỏ đi, Kỷ Nguyên đã đặt ghế xuống bên cạnh hắn, lúc ngồi xuống còn liếc mắt cảnh cáo hắn, Ứng Thư Hoán lập tức thành thật ngồi im tại chỗ không nhúc nhích.

Cùng lúc đó, trái tim hắn đập dữ dội không thể kiểm soát, và nếu tâm trạng của hắn có thể hiện thực hóa, Ứng Thư Hoán cảm thấy xung quanh bản thân mình có bong bóng hồng phấn nổi lên.

Trong đầu hắn chỉ có một câu hỏi: Kỷ Nguyên hỏi vậy là có ý gì?

Nội tâm của Ứng Thư Hoán lập tức tưởng tượng “Có phải anh ấy thích mình rồi không”.

Nhưng nghĩ đến bài học đau đớn lúc trước, hắn không dám nghĩ tới, chỉ có thể chăm chú nhìn chằm chằm cái ly trước mặt, sau đó trộm nhìn thoáng qua Kỷ Nguyên.

Biểu cảm của Lục Giác Hành có hơi cứng ngắc, nhưng mà hắn ta đã nhanh chóng điều tiết lại, bắt đầu nói chuyện với mọi người xung quanh.

Sau khi nước lẩu sổi, đồ ăn cũng được mang lên.

Quay phim một ngày, tất cả đều đói bụng, mấy diễn viên và đạo diễn cũng không khách sáo nữa, đồ ăn vừa lên tới, mọi người đều động đũa.

Ứng Thư Hoán đưa đũa gắp một miếng khoai tây.

Đôi đũa của Kỷ Nguyên cũng gắp khoai tây, Ứng Thư Hoán thấy thế, nửa đường vội vàng xoay đũa đi chỗ khác, gắp củ cải — Chết tiệt! Ai lại đặt khoai tây bên cạnh cà rốt thế, thật buồn nôn, cà rốt khó ăn chết đi được!

Trong lòng hắn thầm chửi thề, Kỷ Nguyên lạnh lùng nói: “Sao thế, đũa của tôi dính độc à?”

Ứng Thư Hoán nhận ra đối phương đang nói chuyện với mình, hơn nữa giọng điệu cũng rất nghiêm khắc, hắn theo phản xa có điều kiện hơi run sợ: “Tôi thích ăn củ cải.”

Kỷ Nguyên không nói chuyện nữa, nhưng khí thế vẫn lạnh lùng như cũ.

Điều này làm Ứng Thư Hoán nhớ tới chủ nhiệm lớp tiểu học của mình… Không đúng, nếu như giáo viên chủ nhiệm hồi tiểu học của hắn đẹp trai như vậy, hắn đã sớm thi đậu Thanh Hoa!

Sau khi Ứng Thư Hoán nói xong, hắn lại bắt đầu hối hận vì sao mình lại nói câu vô nghĩa như thế!

Thật vất vả mong chờ được ăn cơm cùng bàn với Kỷ Nguyên, cuối cùng vẫn là đối phương chủ động trước, vì sao hắn vừa nói ra thì không hợp lý chút nào!

Gần đây, hắn đọc rất nhiều sách, hy vọng bản thân có thể hiểu biết và thông thái hơn, để Kỷ Nguyên không còn xem thường hắn nữa — hắn nghe nói Lục Giác Hành tốt nghiệp đại học 985, 211 gì đó, điểm thi đại học đứng thứ bảy trong thành phố, rất giỏi,

Cái này khiến nội tâm hắn thầm tranh cao thấp, trình độ văn hóa của Ứng Thư Hoán chỉ dừng lại ở cấp hai, sau khi đóng phim đã trả hết tất cả kiến thức cấp hai lại cho thầy giáo, trước mắt bây giờ, hắn chỉ có thể đảm bảo rằng tất cả kịch bản của mình sẽ không đọc sai dòng…

So với Lục Giác Hành, hắn còn không có nổi tên trên bảng xếp hạng.

Ứng Thư Hoán khó xử một hồi lâu.

— Hơn nữa, cà rốt còn khó ăn muốn chết.

Suy nghĩ của Ứng Thư Hoán cuối cùng cũng quay trở lại bàn ăn, hắn nhìn cà rốt, giống như nhìn kẻ thù giết cha.

Hắn muốn nhân lúc không ai chú ý mà vứt cà rốt đi, nhưng chưa kịp động đũa thì đã thấy trên bát của mình có thêm một đôi đũa màu đen.

Kỷ Nguyên gắp cho Ứng Thư Hoán một miếng khoai tây và thịt bò nóng hổi vào trong bát, sau đó gắp cà rốt đi, rồi ung dung ăn, ăn xong, mí mắt cũng không thèm ngước lên, lạnh lùng nói một câu: “Mau ăn đi.”

Ứng Thư Hoán sửng sốt một chút, đột nhiên cảm giác được đóa hoa nhỏ trong lòng đang nở rộ.

Hơn nữa càng ngày nở càng nhiều thêm, mãi cho đến khi nở đầy, nội tâm hắn không kiềm chế được nữa, những bông hoa nhỏ kia nở rộ trên khuôn mặt hắn, Ứng Thư Hoán cuối cùng cũng nở nụ cười ngọt ngào nhất trong thời gian gần đây: “Ừ!”

Kỷ Nguyên không nghĩ đến Ứng Thư Hoán… Dỗ như thế cũng được… sao?

Anh có chút dở khóc dở cười, thậm chí có chút bất đắc dĩ.

Sau khi Ứng Thư Hoán ăn xong khoai tây, bắt đầu được voi đòi tiên, rào cản vô hình kéo dài hai tuần giữa bọn họ lúc này dường như đã tan biến.

“Tôi muốn ăn cái này.” Ứng Thư Hoán mở miệng nói.

Kỷ Nguyên: “Tay của cậu gãy rồi nên không gắp được hả?”

Ứng Thư Hoán thận trọng nói: “Tôi muốn ăn cái anh gắp cho tôi.”

Kỷ Nguyên:…

Anh ta không thể làm gì khác, cho hắn ít màu thì muốn mở xưởng nhuộm.

Ứng Thư Hoán cắn đũa, bắt đầu gắp đồ ăn cho Kỷ Nguyên rất nhiệt tình, tốc độ của hắn siêu nhanh, hơn nữa còn độc chiếm cái muỗng, mỗi lần trong nồi lẩu thả vào đồ ăn gì ngon, đều sẽ bị Ứng Thư Hoán gắp đi đầu tiên.

Giây tiếp theo, những món đồ ngon này đều được đặt trong bát của Kỷ Nguyên.

Tạ Dao nhìn không được nữa, tức giận nở nụ cười: “Nè! Ứng Kiều Kiều, cậu có xấu hổ hay không, bàn này của bọn tôi chỉ có một mình Kỷ Nguyên ăn cơm à?”

Ứng Thư Hoán không xấu hổ mà còn tự hào: “Làm sao? Tốc độ chậm chạp còn muốn đổ thừa cho tôi? Hơn nữa, dựa vào cái gì mà muốn tôi gắp đồ ăn cho chị? Tôi gắp đồ ăn cho nghĩa phụ tôi! Cái này gọi là hiếu thảo, chị có hiểu không?”

Khóe môi Tạ Dao giật giật, Viên Huy Hoàng uống rượu xong, khuôn mặt bỏ bừng, vỗ cái bàn cười đến ngã trước ngã sau.

Kỷ Nguyên trong “Mộng Giang Sơn của ta” diễn vai Cửu Thiên Tuế, chính là nghĩa phụ của Thái Tử nhỏ Ứng Thư Hoán.

Tạ Dao tức giận: “Vậy thì chị đây là muội muội của Kỷ Nguyên! Vì sao cậu không đến lấy lòng cô cô?”

Ứng Thư Hoán nói: “Hai việc đó không giống nhau.”

Tạ dao: “Cớ gì lại không giống nhau!”

Ứng Thư Hoán thản nhiên nói: “Tôi không thích chị đấy.”

“Khụ —” Viên Huy Hoàng bị sặc rượu: “Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ!!”

Tạ Dao cũng sững sốt một giây, không rõ Ứng Thư Hoán nói vậy là có ý gì, cô nhanh chóng liếc nhìn sắc mặt Lục Giác Hành và những người khác trên bàn ăn, rồi nhanh chóng tiếp đề tài kia của Ứng Thư Hoán: “Hừ! Cậu không thích tôi, tôi cũng không thích cậu đâu! Tôi thích nhất chính là Kỷ Nguyên của chúng ta, lại đây, ca ca, muội muội gắp đồ ăn cho huynh!”

Tạ Dao trong “Mộng Giang Sơn của ta” đóng vai thần nữ họ Ngọc, Ngọc Tiêu Tiêu, chính là muội muội của Cửu Thiên Tuế do Kỷ Nguyên đóng.

Sau sự gián đoạn này, sự nhiệt tình vui vẻ trên bàn ăn cũng trở lại rồi, mọi người đều xem cái này như một khúc nhạc đệm, vì thế có hoài nghi điều gì, cũng đều giữ lại trong bụng, không dám hỏi nhiều.

Bọn họ còn dám cho qua lời đồn của Lục Giác Hành…

Vị này chính là thái tử bát quái ở Kiến Kinh, dù có cho bọn họ mười cái lá gan, bọn họ cũng không dám ở sau lưng xầm xì… Còn muốn giữ lại bát cơm ăn!

Ăn uống xong, tất cả mọi người đều say khướt.

Một vài người lái xe nên không uống rượu, đêm nay, bởi vì đặc biệt vui vẻ, cho nên Ứng Thư Hoán cũng uống mấy chén.

Bởi vì Ứng Thư Hoán chưa bao giờ uống rượu, trước đây cũng chỉ uống nước ngọt và nước trái cây, cho nên tửu lượng của hắn cũng chỉ có một ly, hơn nữa là một ly đã đứng không vững.

Kỷ Nguyên đỡ hắn, Ứng Thư Hoán đi loạng choạng, Lục Giác Hành thấy thế, muốn đến giúp đỡ.

Ai ngờ Ứng Thư Hoán vừa thấy Lục Giác Hành tới, trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm giận dữ, giống như mèo con nhe răng, đẩy Kỷ Nguyên lùi về phía sau.

Lục Giác Hành nói: “Tôi lái xe chở hai người về.”

Kỷ Nguyên lịch sự từ chối: “Không cần. Đến sảnh trước là được.”

Lục Giác Hành đề nghị hỗ trợ: “Tôi giúp anh nha?”

Ánh mắt Kỷ Nguyên càng lạnh lùng hơn, nhìn chằm chằm Lục Giác Hành: “Tôi nói rồi, không cần.”

Lục Giác Hành hoảng sợ trước sát ý trong mắt của anh, cứ như vậy mà ngẩn người, Kỷ Nguyên cũng đã đến cửa lớn.

Trong lòng hắn ta vẫn còn hơi hoảng sợ, không biết vì sao Kỷ Nguyên còn nhỏ tuổi, nhưng lại có khí chất mạnh mẽ như thế… Ánh mắt kia, còn đáng sợ hơn ánh mắt mơ hồ liếc hắn kia của Ứng Thư Hoán nhiều.

Giống như… Giống với ánh mắt giết người rất nhiều.

“Khà khà.” Ứng Thư Hoán cười một tiếng.

Kỷ Nguyên thuận miệng hỏi: “Cậu cười cái gì?”

Ứng Thư Hoán chậm rãi mở miệng, giọng điệu rất vui vẻ: “Anh tức giận với Lục Giác Hành.”

Kỷ Nguyên: “Ừ.”

Ứng Thư Hoán tiếp tục cười: “Khà khà.”

Kỷ Nguyên không nói nên lời nữa: “Cậu lại cười cái gì?”

Ứng Thư Hoán nghiêm túc nhìn anh, trong mắt lại sáng lên, đôi mắt xinh đẹp giống như cún con mà nhìn anh, sau đó khẳng định một câu: “Anh không thích Lục Giác Hành.”

Lông mi của hắn khẽ run, thẳng tắp.

Kỷ Nguyên bị hắn nhìn khiến nội tâm nhảy dựng, đột nhiên tránh đi tầm mắt ấy: “Nói câu vô nghĩa gì vậy, tôi thích hắn khi nào…” Nhớ đến cuốn nhật ký kia, Kỷ Nguyên đau đầu, sửa lại lời nói: “Đúng vậy, không thích.”

Ứng Thư Hoán dựa vào vai anh, giống như mặt dây chuyền, mái tóc mềm mại lướt qua khuôn mặt Kỷ Nguyên.

Kỷ Nguyên thoáng nhìn mặt hắn, làn da trắng kia có hơi ửng hồng, đôi môi mềm mại, ngũ quan tinh xảo không có một chút tỳ vết.

Nhìn ở khoảng cách gần như thế, Kỷ Nguyên vẫn còn hơn sốc.

Trong lòng anh ngựa thần lướt gió tung mây* thầm nghĩ: Khó trách cổ nhân thường nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân…

(*)Ngựa thần lướt gió tung mây: ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc, nghĩa là ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp.

Điều này cũng không phải không có lý.

Ứng Thư Hoán ra đến đường chính rồi vẫn không đứng thẳng nổi, xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như không có xương sống bám vào Kỷ Nguyên.

Hắn dán lỗ tai Kỷ Nguyên nhỏ giọng hỏi: “Tôi có thể hỏi anh một vấn đề được không?”

Lỗ tai Kỷ Nguyên hơi ngứa, vô ngữ hỏi: “Cậu không thể nói lớn hơn một chút sao? Nhỏ giọng như vậy làm gì?”

Ứng Thư Hoán rất cố chấp, cũng rất nghiêm túc giải thích, lúc hắn say đáng yêu hơn ngày thường rất nhiều, giờ phút này hơi thẹn thùng: “Nói lớn tôi sẽ mắc cỡ.”

Kỷ Nguyên ăn mềm không ăn cứng, lúc này cũng mềm lòng, hỏi hắn: “Cậu muốn hỏi cái gì?”

Ứng Thư Hoán ở hắn bên cạnh anh nói thầm: “Tôi có thể tiếp tục theo đuổi anh được không.”

Kỷ Nguyên dừng chân, Ứng Thư Hoán hình như cảm thấy anh muốn từ chối, vội vàng sửa miệng.

Tiếp theo, hắn nghe được âm thanh bất đắc dĩ của Kỷ Nguyên, nói: “Có thể.”

Hai mắt Ứng Thư Hoán trừng lớn: “… Thật vậy ư?”

Kỷ Nguyên gật đầu: “Thật.”

Ứng Thư Hoán cười một chút, tung tăng nhảy nhót trên đường lớn rồi hét to: “Tốt quá đi! Mình có thể tiếp tục theo đuổi Kỷ Nguyên rồi!!”

Kỷ Nguyên muốn kéo cũng không kéo được hắn, nhìn thấy hắn túm lấy một người qua đường, lúc chia sẻ tin vui này với người ta, Kỷ Nguyên vội vàng nói: “Xin lỗi, bạn của tôi uống nhiều quá rồi.”

Người qua đường làm mặt quỷ: “Là bạn trai à?”

Kỷ Nguyên:…

Cách đó không xa, hai gấu mèo nhỏ đang đi chơi trong thành phố điện ảnh, một người ngập ngừng hỏi: “Sao tôi lại nghe thấy giọng của Ứng Thư Hoán nhỉ?”

Một người khác kinh hãi nói: “Tôi còn nghe thấy, giọng nói này bảo muốn theo đuổi Kỷ Nguyên?”

Hai người tự an ủi chính mình: Có thể là gần đây chính chủ không phát đường, lúc nhặt rác đã nhặt nhiều rác có hại quá rồi, cho nên mới sinh ra ảo giác như thế…