Ứng lão gia tử đau lòng muốn chết!

Trong lúc nhất thời, ông không biết mặc kệ đứa cháu trai nhà mình quấn lấy Kỷ Nguyên là tốt hay xấu.

Mấu chốt là bây giờ còn để nó thực hiện được gian kế, không biết là xài thủ đoạn quỷ kế đa đoan gì………..

Suy nghĩ một chút, còn may là kiếp trước cháu ông còn chưa theo đuổi được Kỷ Nguyên, nếu mà theo đuổi được, thanh danh lão Thích gia nhà ông có còn hay không? Còn cần mặt mũi hay không? Loại phi tử đần độn ngu si tứ chi không phát triển không biết tiến bộ như này!

Nhưng nghĩ về kiếp trước……. Cháu trai ông thông minh hơn bây giờ nhiều, văn võ song toàn, giá trị nhan sắc lại cao, quả nhiên là xã hội hiện đại càng phát triển, người càng trở nên ngu xuẩn hơn mà………

Nhìn thấy Kỷ Nguyên lột vỏ quýt cho Ứng Thư Hoán, Ứng lão gia tử đau hết cả gan.

Quải trượng ngo ngoe rục rịch, tưởng chừng muốn bay đến bên đùi Ứng Thư Hoán ngay lập tức.

Ứng Thư Hoán như cảm ứng được cái gì, vội vàng ngồi thẳng dậy.

Kỷ Nguyên nhìn lão gia tử, bây giờ thân phận thay đổi, lại thêm vài suy đoán của bản thân, tâm tình cũng hơi hơi phức tạp.

Lão gia tử mời anh ngồi xuống, hai người không mặn không nhạt hàn huyên vài câu, lại khiến Ứng Tu và Ứng Lễ cảm thấy có chút không bình thường.

Ông nội lúc nào cũng nhẹ nhàng, rộng lượng với tiểu bối.

Thái độ của ông với Triệu Uyển Chi và Hứa Du cũng hòa ái, hiền từ, nhưng tóm lại ông ấy vẫn là trưởng bối, dẫu sao, người có địa vị cao luôn tồn tại uy áp.

Nhưng với Kỷ Nguyên lại rất khác, rõ ràng là ngồi ngang hàng với nhau, nhưng Ứng Tu và Ứng Lễ luôn cảm thấy ông nội có chút…….. Tôn kính? Cẩn thận? Hay là băn khoăn?

Tóm lại, một lời không thể nói hết, mọi người trong nhà đều ôm ấp suy nghĩ của riêng mình.

Trong nhà lão gia tử cái gì cũng có, Nguyên Tiêu ăn sủi cảo, mọi người ngồi trên sô pha cùng nhau nói chuyện phiếm.

Lúc đầu Ứng Tu còn có chút phong thái của anh cả, có thể treo lên, nhưng sau đó hoàn toàn không được, trực tiếp bị thu hút bởi nội dung chuyện trò giữa Kỷ Nguyên và Ứng Lễ.

Vị Kỷ Nguyên này, nếu muốn nói về biểu hiện, thì tài ăn nói phi thường lợi hại.

Anh kiếp trước đã có niềm đam mê đọc sách, cho nên cái gì cũng hiểu một chút, biết một chút, Ứng Tu Và Ứng Lễ nhanh chóng bị sự uyên bác của anh hấp dẫn.

Hơn nữa phong thái nói chuyện luôn luôn không nhanh không chậm, khí định thần nhàn, có khí chất lãnh đạo, khiến mọi người không khỏi sinh ra ấn tượng tốt, bị cái này thuyết phục, hai anh em Ứng gia ngửi được mùi ngon, thường đặt câu hỏi, cho dù là vài vấn đề lươn lẹo, Kỷ Nguyên vẫn có thể nói có sách mách có chứng, dẫn chứng phong phú.

Chớp mắt đã đến 8 giờ tối.

Hai anh em còn chưa nghe đủ, đang chuẩn bị hỏi tiếp: “Thế Giang thừa tướng lúc còn trẻ từng mắng vị tân đế kia thật sao?”

Kỷ Nguyên cười cười: “Mắng. Còn đúng lúc bị người nghe thấy. Đây là hắn cố ý, hắn đã có ý định đi theo Kỷ Nguyên, chỉ là người này hay làm bộ làm tịch, muốn thăm dò một phen xem Kỷ Ấu Khanh có phải là minh chủ trong lòng mình hay không, khiến cho Kỷ Ấu Khanh chú ý, sau đó Kỷ Ấu Khanh cầu kiến, hắn lại lấy cớ đi xa, thăm người thân, thăm bạn bè, làm cho Kỷ Ấu Khanh không tìm được hắn………”

“Ha hả, đúng là có chút làm bộ làm tịch.” Ứng Tu cười cười.

“Giang Ánh Nguyệt là hiền tài đương thời, Tề Hằng Công muốn gặp Đông Quách tiên sinh cũng phải cầu kiến năm lần mới thấy mặt, lúc này Kỷ Ấu Khanh mới được bốn lần, nếu hắn muốn làm bá chủ thiên hạ, đương nhiên không thể thiếu Giang thừa tướng.”

Kỷ Nguyên cười cười, không nói gì.

Ứng Thư Hoán lại không vui, thầm nghĩ Kỷ Nguyên còn chưa nói nhiều như vậy với hắn đâu, nội tâm nồng nặc mùi dấm chua, liền thực hiện một vài động tác ở trên bàn trà, giục hai vị anh trai nhà mình chạy nhanh lên.

Trước giờ Ứng Tu luôn hữu cầu tất ứng với Ứng Thư Hoán, nhìn thấy em trai nhà mình nháy mắt ra hiệu như rút phải gân, cũng ngại ngùng làm chậm trễ thời gian của vợ chồng son nhà người ta, liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa mới đứng lên lại tiếp tục ngồi xuống sô pha.

“Vừa nghĩ tới một chuyện, không biết có nên nói hay không.” Ứng Tu lễ phép mở miệng.

Kỷ Nguyên thầm phun tào: Anh đã làm tới vậy rồi, nhất định là muốn nói, tôi còn có thể lấp kín miệng anh chắc?

Thấy Kỷ Nguyên cam chịu, Ứng Tu cười ha hả, ôn hòa nói: “Đúng ra chuyện này nên để bố tới hỏi hai đứa, tương đối hợp lý. Bất quá, nếu anh ở chỗ này, thay ông ấy hỏi một câu chắc cũng không quá phận. Tiểu Kỷ, em có muốn phục hôn với A Hoán không?”

Vừa hỏi xong, mọi người đều ngồi thẳng dậy.

Đặc biệt là Ứng Thư Hoán, thật ra hắn muốn hỏi Kỷ Nguyên từ lâu lắm rồi, có thể phục hôn với mình hay không.

Nhưng hắn sợ Kỷ Nguyên vừa mới đồng ý yêu đương với mình, lại đề cập đến chuyện phục hôn……… Quá sốt ruột, hắn sợ bị phản tác dụng.

Ứng Thư Hoán do do dự dự, vẫn luôn không dám nói.

Bây giờ đã được anh cả đưa lên bàn, Ứng Thư Hoán thầm tặng cho anh nhà mình một like: Anh cả làm tốt lắm!

Đột nhiên bị hỏi đến chuyện này, Kỷ Nguyên bất giác trở nên nghiêm túc hơn.

Nhớ tới chuyện đã phát sinh giữa mình và Ứng Thư Hoán sau khi say rượu, hứa hẹn: “Nhất định em sẽ kết hôn với cậu ấy.”

Ừm, anh cũng chẳng phải loại tra nam sau khi chiếm tiện nghi con nhà người ta lại phủi mông bỏ đi, gia giáo Kỷ Nguyên cực kỳ tốt.

Ứng đại ca: ………. Rất nghiêm túc!

Kỷ Nguyên tự hỏi một lát, nghiêm túc nói: “Chỉ là bây giờ không thể kết hôn ngay được…….”

Ứng Hứa bày tỏ: “À, anh biết mà, ý anh là, nếu hai đứa có ý định phục hôn thật, vậy không bằng bắt đầu từ đính hôn đi?”

Lòng Ứng Thư Hoán chợt lạnh buốt.

Bỗng nhiên hắn nhớ đến thời điểm hai người kết hôn, cái gì cũng không làm.

Chỉ có một tiệc rượu lúng ta lúng túng, cuối cùng người nhà hai bên còn nháo đến tan rã không vui.

Đừng nói kết hôn, lúc ấy ngay cả một buổi lễ đính hôn cũng chẳng có.

Gia đình Ứng Thư Hoán như vậy, thế mà kết hôn lại không hề tổ chức lễ đính hôn, quả thực là có lệ đến không thể nào hơn.

Hắn sợ Kỷ Nguyên nhớ lại đủ thứ không thoải mái trước kia, vội vàng đổi đề tài: “Muốn chứ! Giờ chưa đến lúc, chờ em thương lượng với Kỷ Nguyên một chút lại nói sau.”

Ứng Thư Hoán nhìn lão gia tử, biểu tình của ông một lời khó nói hết.

Ông đứng lên, thoáng nhìn qua Ứng Thư Hoán, Ứng Thư Hoán cảm ứng được gì đó, nhanh chóng đi theo phía sau lão gia tử.

Lúc đến thư phòng, Ứng Thư Hoán nói: “Ông nội, ông muốn nói gì với cháu à?”

Ứng lão gia tử: “Cháu muốn ở bên Kỷ……. Tiểu Kỷ thật sao?”

Ứng Thư Hoán: “Đương nhiên. Chẳng lẽ biểu hiện của cháu còn chưa đủ rõ ràng à? Ông đừng chia rẽ uyên ương, anh ấy thích cháu, đã sớm nói với ông rồi đấy, cháu muốn vĩnh viễn ở bên anh ấy. Nếu ông cho anh ấy tiền rồi bắt rời khỏi cháu…….. Nhất định anh ấy sẽ không đồng ý đâu, giờ anh ấy còn rất có tiền, sau này còn muốn nuôi cháu.”

Ứng lão gia tử nghe xong mà mắt tối sầm: “Càn quấy!”

Ánh mắt nhìn về phía Ứng Thư Hoán càng thêm một lời khó nói hết: “……. Ông nội cho cháu ít tiền, cháu rời khỏi Tiểu Kỷ có được không?”

Ứng Thư Hoán dùng một loại ánh mắt “thái quá” nhìn Ứng lão gia tử, “Ông nói mấy lời này cháu cũng chẳng biết tiếp kiểu gì. Ông định cho nhiều không, nhiều chút để cháu bỏ trốn với Kỷ Nguyên luôn.”

Ứng lão gia tử cảm thấy chuyện đã đến nước này, bản thân cũng chẳng thay đổi được gì.

Bánh xe vận mệnh thế mà lại huyền diệu đến thế, hai người vòng đi vòng lại thế mà lại vòng tới một khối.

Ứng Thư Hoán không muốn phí thời gian với ông nội, giờ thời gian của hắn quý giá lắm, đều phải dùng để hẹn hò.

Lúc ra cửa, Ứng lão gia tử nhăn mặt: “Nhìn xem bản thân giống cái bộ dáng gì, toàn mặc mấy thứ quái đản, ra ngoài chỉ tổ làm mất mặt Kỷ Nguyên thôi!”

Ứng Thư Hoán phun tào: “Ông nội, ông là lão cương thi bò ra từ triều nhà Thanh hả?”

Ứng lão gia tử hừ lạnh: “Ông thấy mày phải nhìn xem con gái nhà người ta làm thế nào! Hả? Ai mà không dĩ phu vi thiên, ở nhà ngoan ngoãn hiểu chuyện, vừa lễ phép lại vừa nghe lời, còn mày suốt ngảy chả khác gì mấy tiểu hỗn trướng không đàng hoàng, Tiểu Kỷ mắt mù kiểu gì mới coi trọng mày!”

Ứng Thư Hoán không vui: “Anh ấy coi trọng cháu chứng tỏ mắt anh ấy tốt, hơn nữa, cháu không phải là do ngài dạy ra chắc!”

Ứng lão gia tử: “Mày!”

Ứng Thư Hoán: “Ấy đừng đánh đừng đánh! Cháu sai rồi, cháu đi đây, cháu lăn ngay đây!”

Ứng Thư Hoán đóng cửa cái sầm.

Tâm tình Ứng lão gia tử ngổn ngang vô cùng.

Nếu Ứng Thư Hoán một hai nhất quyết muốn ở bên Kỷ Nguyên, vậy không thể để nó ném hết mặt mũi Ứng gia.

Ứng lão gia tử trăm triệu lần cũng không dám mơ ước vị hoàng đế bệ hạ cửu ngũ chí tôn, từng đứng trên vạn người lại cam chịu làm người ở dưới, vì thế tự động để Ứng Thư Hoán thành vị phía dưới kia……..

Nam phi sao……… Cũng không phải chưa từng có ở Đại Chu……..

Mặc dù thời đại đã thay đổi………

Nhưng dẫu sao bệ hạ cũng là người cổ đại, sao ngài ấy có thể chịu đựng tính tình kiêu căng của Ứng Thư Hoán được?

Haizz, vẫn nên dạy bảo cháu nhà mình thêm một chút, ngoan ngoãn hầu hạ người ta! Miễn cho bị người ta vứt cho một bức hưu thư đuổi về nhà!

Ứng Thư Hoán vừa ra cửa liền thấy Kỷ Nguyên đã đứng chờ từ lâu.

Nhìn quanh không thấy ai, vội vàng chạy lại, ôm lấy Kỷ Nguyên, lẩm bà lẩm bẩm: “Hôm nay còn chưa tâm tình thủ thỉ đâu.”

Này còn ở hành lang đấy, da mặt Kỷ Nguyên mỏng, tách Ứng Thư Hoán khỏi người mình.

Ứng Thư Hoán nói: “Anh đứng trước cửa phòng, là cố ý chờ em à?”

Kỷ Nguyên: …… Không, thật ra là chờ ông nội cậu ấy.

“Tìm lão gia tử có việc.” Kỷ Nguyên nhẹ giọng nói: “Cậu chờ ở đây một lát.”

Ứng Thư Hoán nói: “Anh tìm ông làm gì? À đúng rồi, nếu ông đập tiền bảo anh rời đi, nhất định không được đồng ý đâu đấy.”

Kỷ Nguyên không còn lời nào để nói, Ứng Thư Hoán lưu luyến không nỡ buông tay.

Cửa thư phòng vang lên hai tiếng vang nho nhỏ, Ứng lão gia tử ngẩng đầu, lòng khẽ run lên, một loại cảm giác trần ai lạc ở trong lòng nảy lên, ông nói: “Vào đi.”

Kỷ Nguyên đẩy cửa ra, ban đầu Ứng lão gia tử còn ngồi ở trên ghế, giờ phút này không khỏi đứng lên.

Kỷ Nguyên khép cửa phòng lại, “lạch cạch” một tiếng, sau khi đóng xong, thư phòng yên tĩnh không một tiếng động.

Cánh môi Ứng lão gia tử mấp máy: “Cậu Kỷ tìm tôi có chuyện gì không?”

Kỷ Nguyên bình thản nói: “Cháu có chuyện chưa rõ, muốn nhờ lão gia tử chỉ giáo.”

Giọng Ứng lão gia tử vẩn đục: “Cứ nói đi, không sao…….”

Kỷ Nguyên: “Lão gia tử biết Đồng Thành cổ mộ sao?”

Trái tim luôn treo trên cao của Ứng lão gia tử, phảng phất chỉ chờ đến giây phút này.

Kỷ Nguyên rũ bờ mi: “Cháu có một vật, đang ở chỗ này của lão gia tử.”

Hốc mắt Ứng lão gia tử đỏ lên, nước mắt tràn đê.

Đang muốn quỳ xuống, lại bị Kỷ Nguyên nhanh tay lẹ mắt đỡ dậy, khẽ nói: “Thích tướng quân biết thời đại đã đổi thay, hà cớ gì còn câu nệ phép tắc.”

Những giọt nước mắt đọng lại trên gương mặt lão gia tử, ông nói: “Quân thần chi lễ, không dám lãng quên.”

“Thần………. Chờ ngài lâu lắm rồi.”

Tết Nguyên Tiêu đêm đó, tập đoàn Ứng Thị tuyên bố tin tức hợp tác với khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân.

Cùng lúc ấy, chính phủ cũng truyền bản thiết kế tuyến số 13 ra, trong lúc nhất thời, toàn bộ giới kinh doanh Kiến Kinh đều sôi trào.

Những ai hiểu công việc đều biết, khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân đây là…….. là tặng đại lễ cho Ứng gia!

Vì cái gì? Mọi người nghĩ trăm lần cũng chẳng ra.

Cư dân mạng trên Weibo cũng không có cái nhìn thấu đáo như vậy, bọn họ chỉ biết khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân quật khởi với tốc độ chóng mặt, mới nửa năm đã khiến cho trí năng thực tế ảo đánh vào ngành bất động sản, thay đổi toàn bộ kết cấu truyền thống của ngành này.

Bây giờ lại thành công hợp tác với con rồng bất động sản Ứng gia, hướng mũi kiếm về khu đô thị mới Kiến Kinh, dã tâm không nhỏ đâu……..

Mọi người vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét.

Nhưng không biết là hâm mộ Ứng gia, hay hâm mộ khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân.

Kéo theo hot search thứ hai là lợi nhuận trong năm nay của Nguyên Nhân, một chuỗi chữ số đếm không hết được công bố trên Weibo.

Mẹ nó……. Này sắp rượt kịp chiều dài số điện thoại rồi!

Mặc dù cư dân mạng không cảm nhận được điều gì khác, nhưng hoàn toàn có thể cảm nhận được ngạch kinh doanh này.

“Trâu bò vãi…….. Cho nên Nguyên Nhân là hắc mã của năm nay chuẩn luôn?”

“Chắc không chỉ từng này đâu…….. Dọa chết người cmnr…….”

“Bên nước ngoài đã có người làm về mảng khoa học kỹ thuật thực tế ảo rồi, chỉ là trong nước vừa mới khởi bước, chưa có ai làm, mới bị Nguyên Nhân chiếm lĩnh thị trường, mấy người coi năm kế tiếp đi, Nguyên Nhân thầu lớn như vậy, khẳng định sang năm không kiếm chác được nhiều đâu!”

“Lương một năm của anh hùng bàn phím lầu trên có nhiều không thế, đè đến ngu luôn rồi à?”

“Thật ra tôi hơi hơi tò mò, Ứng gia cho Nguyên Nhân chỗ tốt gì mà khiến cho Nguyên Nhân tặng một phần đại lễ như vậy nhỉ?”

“Không phải tập đoàn The Sun cũng hợp tác à, trước đó nghe đồn bọn họ chuẩn bị hợp tác với Nguyên Nhân, sao lại không thành nhể?”

“Chắc là đổ tiền không đúng chỗ.”

“Kẻ mạnh liên thủ, trâu bò! Hơn nữa tôi rất thích Nguyên Nhân, giờ mấy nhà bắt chước làm thực tế ảo, đắt muốn cắt cổ, một chút cũng chẳng thân thiện với nhân dân, chỉ có thể làm cảnh quan cho thành phố thôi……..”

“Chuẩn luôn, tôi cũng thích sản phẩm của Nguyên Nhân, dù sao nhà mới của tôi đều xài hệ thống bên Nguyên Nhân, siêu đã, cảm nhận tương lai trong tầm tay!”

“Quả thật xài tốt lắm……. Cái hệ thống quản gia của Nguyên Nhân ấy…….. Toàn xài cảm ứng bằng giọng nói…….. Đã thế tính bảo mật còn siêu cao nữa………”

“Thừa lời, hợp tác với chính phủ đấy……”

Đề tài bán tán sau đó bắt đầu thay đổi, nhanh chóng lệch pha.

“Đệt! Không có ai tò mò về ông chủ của Nguyên Nhân hả? Bây giờ CEO được công bố là Giang Ánh Nguyệt, nhưng người này lại không phải người nắm quyền khống chế cổ phần?”

“Bố tôi từng nói chuyện mấy lần với Giang Ánh Nguyệt, ông chủ Nguyên Nhân đích thực là một người khác, chẳng qua là không lộ diện ra ngoài, nghe nói còn trẻ măng kìa, mới 23 tuổi…….”

“Sợ vãi…… Người trẻ tuổi bây giờ…….. Mà tôi lúc 23 tuổi còn đang làm gì nhể?”

“Người ta 23 tuổi đã…….”

“………”

Trên mạng nghị luận sôi nổi, Ứng gia lại sóng yên biển lặng.

Bên trong thư phòng, bầu không khí vừa trầm trọng lại vừa đau thương.

Mặc dù lòng đã sớm có suy đoán Ứng lão gia tử cũng là người xuyên qua, nhưng đến lúc nghe lão gia tử thừa nhận, Kỷ Nguyên chấn động vô cùng, tựa như cảm nhận được lòng trung thành.

Phải rồi, ở thời đại này anh không hề cô độc, hóa ra cũng có một người giống như anh.

Kỷ Nguyên hỏi: “Tướng quân làm thế nào mà đoán ra thân phận của ta?”

Trong nháy mắt vừa rồi anh đã xác nhận Ứng lão gia tử chính là lão Thích Vương Thích Hữu Quế của kiếp trước, lần trước lúc anh đặt chân vào thư phòng lão gia tử đã nhìn thấy một bức thư pháp, bút tích y hệt lão Thích Vương.

Mà biểu hiện của Ứng lão gia tử cũng chứng thực suy đoán của anh.

Ứng lão gia tử lấy Thanh Quân Sườn ra, chính là bản mà Kỷ Nguyên đã viết lúc ở đoàn làm phim.

Khi ấy, lúc anh không thu bản Thanh Quân Sườn kia về đã cảm nhận được điềm gở.

Chẳng qua là không ngờ miệng quạ đen của mình lại linh nghiệm đến vậy, những sự kiện có xác suất bé xíu thế mà bản thân lại gặp phải.

Kỷ Nguyên nhịn không được mà phì cười.

Diện mạo của anh chẳng khác kiếp trước là bao, nhưng Thích tướng quân lại không như vậy.

Hơn nữa một bản Thanh Quân Sườn có một không hai như này, Ứng lão gia tử có thể đoán ra thân phận anh, cũng không khó.

Kỷ Nguyên yên lặng nói: “…….. Thì ra là thế.”

Nhìn thấy lão gia tử vẫn đứng yên, anh bổ sung: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”

Ứng lão gia tử không dám ngồi xuống, Kỷ Nguyên bất đắc dĩ phải ngồi xuống trước, sau đó lão gia tử mới bẳng lòng ngồi bên cạnh anh.

Kỷ Nguyên hỏi: “Ngoại trừ hai người chúng ta, còn có ai cũng xuyên tới thời đại này?

Lão gia tử lắc đầu: “Không còn ai khác. Bệ hạ……..”

Kỷ Nguyên nói: “Cứ gọi ta là Tiểu Kỷ đi, tới đâu hay tới đó, hà tất rối rắm với những chuyện đã qua.”

Ứng lão gia tử đành phải sửa miệng thành ngài Kỷ: “Ngài Kỷ, hãy nghe thần nói, chuyện xuyên qua này cũng chẳng phải ngẫu nhiên, thần đã tra rõ nguyên nhân…….”

Nói xong liền đứng dậy, đi vào chỗ bí mật, lấy ngọc bội ra.

Kỷ Nguyên giật mình, thấy Ứng lão gia tử mở hộp gấm, nừa khối phượng hoàng bích ngọc đập vào mắt anh.

Trái tim Kỷ Nguyên hung hăng nhảy dựng lên, hốc mắt hơi cay.

Anh cầm khối ngọc, bên trên còn dính vệt máu, là máu của anh.

Kỷ Nguyên vuốt ve một lúc, vẫn không cảm nhận được ký ức đã mất, không nhớ ra chuyện gì như cũ, hơi thất vọng.

Anh còn tưởng rằng nhìn thấy phượng hoàng bích ngọc, bản thân có thể nhớ lại chút gì đó.

Kỷ Nguyên nói: “Tướng quân biết vì sao ngọc bội của ta lại xuất hiện ở Đồng Thành cổ mộ không?”

Ứng lão gia từ ngừng một chút, bước ra cửa phòng, nhìn trái nhìn phải, sau khi xác nhận không có ai mới đóng cửa.

Lúc nhìn về phía Kỷ Nguyên, nước mắt lại muốn trào ra: “Bệ hạ còn nhớ một người.”

Kỷ Nguyên: “Ai?”

Lão gia tử nghẹn ngào: “Cháu của thần, Thích Thừa Tuyết.”