Đang trong phòng tự học cùng Bát ca, chợt nghe tiếng loa nội bộ vang lên: Mọi người tập trung ở phòng Lão Thái gia, lão thái gia đột nhiên ngất xỉu. Khi Hắc Huyền Ngọc cùng Huyền Tú chạy đến thì Lão Thái gia đã được đưa vào bệnh viện. Mọi người đang xôn xao, bác sĩ bảo tình trạng của Lão Thái gia rất nguy hiểm, không biết có vượt qua nổi không

Hắc Huyền Ngọc sững sờ, đã đến lúc rồi sao? Lão Thái gia nếu còn sống đương nhiên dù người có ghét bỏ nàng như thế nào người cũng sẽ cho nàng ở trong nhà, nhưng nếu người mất đi, ca ca lên nắm quyền, như vậy nàng sẽ làm sao đây?

Huyền Tú đứng ở một bên ôm lấy vai của nàng: “Huyền Ngọc, em đừng lo lắng. Mọi chuyện còn có anh và Thất ca.”

Ba ngày sau, Lão Thái gia đã qua đời, trước lúc lâm chung, Lão Thái gia cho gọi Lão Đại mới từ Na uy gấp gáp trở về, một lát sau cho gọi hai anh em sinh đôi cùng vào.

Tam ca ôm lấy bờ vai của nàng: “Ngọc nhi, em về phòng nghỉ trước đi, ở đây chỉ thêm thương tâm.”

Nàng gật đầu lẳng lặng lui về phòng. Tam ca đi lẳng lặng ở một bên, đột ngột lên tiếng: “Nếu gia gia qua đời, nhà này sẽ do Đại ca làm chủ, mọi chuyện sẽ do anh ấy quyết định, nhưng dù sao chúng ta chỉ là một phần rất nhỏ bé trong ngôi nhà này, có muốn sao cũng không được.”

Nàng gật đầu lặng lẽ.

Khuya, truyền đến một tin, Lão thái gia đã qua đời. Quyền thừa kế được giao lại cho đại ca làm chủ, các anh em khác đều phải phụ thuộc và nghe theo lệnh của đại ca. Hắc Huyền Ngọc lập tức cuốn gói ra khỏi nhà, chuyện xấu của nàng đã không còn giấu được nữa nàng không phải thuộc gia tộc Hắc Huyền, nên không được hưởng bất cứ lợi ích nào từ dòng họ, bất cứ ai có liên can với nàng, đều sẽ bị nghiêm trị.

Huyền Ngọc khóc nấc lên, dù đã đoán trước, nhưng sự việc dù sao cũng quá đột ngột làm nàng không tự chủ nổi, năm nay nàng mới mười bảy tuổi, nàng sẽ đi về đâu. Bất chợt, có một vòng tay ôm choàng lấy người nàng. Nhẹ vuốt ve, nàng gục đầu lên vai người đó khóc nức nở, nàng thầm nghĩ là bát ca, khóc một lúc lâu, ngửi lại mùi hương trên áo, mùi sóng biển và mặt trời. Thất ca! Thất ca đang an ủi nàng, nàng ngạc nhiên mở choàng mắt, trong kí ức của nàng, Thất ca là người cứng rắn, lạnh lẽo, hay trừng phạt nàng mỗi khi nàng làm sai, chỉ có Bát ca mới dịu dàng với nàng.

Thất ca nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói có chút cứng ngắc: “Đừng khóc, không cho phép khóc.”

Bát ca, đứng ở cửa phòng, nhẹ tằng hắng một tiếng : “Thiên, tính sao đây?’’

Thất ca hừ nhẹ: “Em nói đi!”

Huyền Ngọc ngơ ngác, tính gì? Như hiểu thắc mắc của nàng, Huyền Tú bước lại gần nói: “Anh và Thất ca đã tính xong, em chuyển đến nhà của bọn anh đi, vẫn đi học bình thường, nhưng phải do anh và Thiên đưa đón.”

Huyền Ngọc lắc đầu, “Không được, Đại ca đã nói qua, nếu ai chứa chấp em sẽ bị phạt.”

Huyền Tú mỉm cười, búng nhẹ vào mũi nàng: “Cô bé ngốc, thế mới bảo chỉ có anh và Thiên được đưa đón em,em không nói, Thiên và anh không nói, ai sẽ biết.”

Nhưng Huyền Ngọc vẫn băn khoăn. “Rủi như….”

Huyền Thiên cắt ngang, “Không cho phép từ chối.” Huyền Ngọc run sợ, co rút vào lòng Huyền Tú, Huyền Tú trừng mắt nhìn ông anh của mình: “Ai, anh lại dọa Tiểu Ngọc nhi nữa rồi!”

Nhưng Huyền Ngọc vẫn lo sợ, sợ ở chung nhà với hai người anh trai này, thời gian gần đây cô ngủ chung với hai anh, luôn nằm thấy những giấc mộng kì quái. Bất chợt, cô nhớ đến chuyện mới gặp hai anh em cách đây một tháng vào buổi cơm tối.