Xe dừng trước một toàn biệt thự nằm ở khu vực ngoại ô

Đó là một tòa biệt thự hiện đại kết hợp hai phong cách Tây Âu. Toàn một màu trắng tinh khiết, ngoại trừ nóc nhà. Trên bức tường trắng của khu biệt thự,được trang trí những bức tranh của danh gia điêu khắc, nhìn từ bên ngoài vào thật lộng lẫy cũng thật sự cách xa với thế giới bên ngoài, cũng không có vẻ xa hoa, chỉ là có vẻ toàn thân bạch sắc không hề như vậy đơn điệu mà vô vị. Biệt thự tầng thứ nhất diện tích lớn nhất, đại khái 200 thước vuông. Tầng thứ hai nhỏ hơn một ít, nhưng có một khu vườn ở phái sau rộng rãi trồng đủ mọi giống hồng vàng đỏ trắng đủ loại, nằm xen kẽ nhau tạo nên một bức tranh phong phú đa dạng với mùi hương thơm ngát, nên khi nhìn vào Huyền Ngọc cứ ngỡ mình như đi lạc vào cõi thần tiên.

Gian đại sảnh thật rộng lớn với những trang thiết bị hiện đai, bát ca ôn nhu ôm lấy vai nàng, dẫn nàng lên xem phòng nàng ở tầng lầu hai, vừa bước vào, cảnh đẹp choáng ngợp làm Huyền Ngọc choáng váng.

Một gian phòng với màu tím nhạt thanh nhã đơn sơ, rèm cửa sổ bằng hoa văn màu tím nhạt bay phất phơ trong ánh nắng chiều nhợt nhạt, chiếc giường cỡ King size rộng lớn phủ ga màu hồng phấn, có một bàn nhọc nho nhỏ, một chiếc ti vi tinh thể lỏng lớn thật lớn treo trên vách tường, một chiếc ghế sô pha và một bình hoa hồng màu vàng nhạt, tất cả mọi thứ, làm nhàng cứ ngỡ như đã lạc bước vào một thế giới cổ tích, nàng bấu chặt đùi để xem thử đây là thật hay là mơ, chợt nghe bát ca suýt xoa, :

"Tiếu Ngọc nhi, em đang nhéo đùi anh.”

“Á” Huyền Ngọc giật mình vội vàng cười giả lả: “Ha ha, em nhầm….”

Huyền Tú gật gật đầu, cười yêu thương đưa tay xoa nhẹ mái tóc bảo bối đã không được may mắn của mình, hôn nhẹ lên vầng trán của cô.

“Đi xuống lầu ăn cơm nào, có lẽ Thất ca cũng đã gần về rồi.”

Nghe nhắc đến Thất ca, Huyền Ngọc bừng tỉnh, từ hôm nàng về đến giờ, gần 1 tuần chỉ có bát ca, không thấy Thất ca, ban đêm chỉ bát ca hôn nàng chúc ngủ ngon, không ngửi được mùi hương biển quen thuộc của anh, Huyền Ngọc cảm thấy hơi thiếu thiếu cái gì đó.

Cô định chạy xuống lầu, nhưng bát ca khẽ giơ tay cản, “Em chưa tắm,không sợ bị Thất ca mắng à?”

Huyền Ngọc le lưỡi cười trừ, làm lòng Huyền Tú một trận xôn xao. Trời ạ, cô bé con ngốc nghếch này ở trước mặt hắn cứ đung đưa cái lưỡi hồng hồng chết người ấy, thực sự muốn giết người mà.

Cố gắng đè nén nổi xôn xao, nhìn Huyền Ngọc đi vào phòng tắm, Huyền Tú thở dại xoay người lại thì đã thấy Huyền Thiên đứng tựa thang cầu hỏi: “Bé con nhắc anh à?” Trong mắt nổi lên một cổ vui sướng không thể nói thành lời, Huyền Tú ũ rũ. “Vâng, có lẽ bé ấy mến anh nhiều hơn.”

Huyền Thiên rụt vai lại:

“Có lẽ thói quen thôi, cô bé luôn dựa vào em mỗi khi có anh mà.”

Huyền Tú cười khổ, thực ra lòng cô bé con ấy, hai người họ có lẽ vắng một đó là chuyện không thể rồi.

Nhà ở đã an bài xong,còn chuyện học, buổi tối, Huyền Thiên và Huyền Tú theo thói quen oa ở trong phòng của Huyền Ngọc làm việc, mà Huyền Ngọc mấy hôm nay quen có mặt với sự hiện diện của hai anh em, nên cũng im lặng ở một bên chơi vi tính, Huyền Tú vừa mua cho Huyền Ngọc cái Laptop hiệu Apple đời mới nhất, nên Huyền Ngọc đang khám phá, thật sự buồn cười, ngoài giờ học vi tính ra, phần lớn thời gian Huyền Ngọc chưa bao gờ chạm vào máy nên cô hầu như cũng không biết gì nhiều.indigo;font-family:Tahoma;

Huyền Thiên đột ngột mở miệng nói: “Mai đến trường, Tú sẽ chở em đi.”

Huyền Ngọc rụt rè nói: “Đến trường? Trường cũ ấy ạ?”

“Không, anh và Thất ca đã chuyển em đến trường mới, em cứ an tâm học ở đó, nhưng chỉ có anh và Thất ca đưa đón em thôi. Đừng tiếp cận người lạ, đến tai đại ca thì không hay lắm đâu.”

Huyền Ngọc cúi đầu: “Vâng.”

Thói quen cúi đầu chết tiệt này mà cô bé này không đổi chắc có lẽ Huyền Tú sẽ phạm vào điều cấm kị mất, mỗi khi cô đưa cái cổ trắng noãn nà kia ra là lòng anh lại một trận xôn xao.

Khẽ tằng hắng 1 tiếng: “Đi ngủ thôi.”

Ngủ? Huyền Ngọc ngẩng đầu nhìn hai ông anh? Chẳng lẽ đêm nay, hai anh lại muốn ngủ cùng cô sao? Như hiểu được thắc mắc của cô, Huyền Tú khẽ cười: “Em mới đến lạ nhà, nên hai anh hy sinh ngủ với em cho em bớt sợ.”

Huyền Ngọc rùng mình, “Em không sợ, nên không cần đâu.”

Huyền Thiên trừng mắt, “Em dạo này hay cãi nhỉ, ngủ thôi.”

Huyền Ngọc ấp úng: “nhưng mà….”

Huyền Thiên quét mắt lại Huyền Ngọc lại nằm im thin thít.

Tâm không cam, tình không muốn đứng dậy dẹp laptop sang một bên lại nằm xuống. Lúc này, Thất ca đã vào phòng tắm, chỉ còn bát ca ngồi ở trên giường, lẳng lặng vuốt tóc nàng: “Ngọc nhi ngoan, ngủ đi, mai dậy đi học sớm.”

Bối rối, nhưng bàn tay ấm áp của Bát ca ôn nhu vuốt tóc làm Huyền Ngọc an tâm chìm sâu vào giấc ngủ. Khi Huyền Thiên ra khỏi phòng tắm thì Huyền Ngọc đã ngủ say sưa, anh thương yêu nhìn Huyền Ngọc đang say ngủ, một luồng hơi nóng quen thuộc lại dâng lên trong anh, nam căn dựng đứng, cơ bản tắm nước lạnh ban nãy cũng như không. Anh ngồi xuống gọi: “Tú đi tắm, ngủ sớm thôi.”

Huyền Tú miễn cưỡng rời đi