Áo rách một mảng lớn, nên Huyền Ngọc không dám vào lớp học chỉ ngồi lẳng lặng ở nơi đó buồn bực và giận dữ. Cô đâu trêu chọc gì ai, tại sao lại làm thế với cô, chuông reo vào lớp tự nãy giờ mà cô cũng không dám vào chỉ ngồi dưới bóng cây, suy nghĩ mà cảm thấy buồn cười.

Bộ y phục này là bát ca mới mua cho cô hôm qua, anh ấy nói về nhà mới, nên phải thay đổi tất cả mọi thứ, từ túi xách trang phục quần áo đến cả tên họ…. Nhất là trang phục, suốt cả một ngày Bát ca dẫn cô đến cửa hang thời trang nổi tiếng nhất Đài Loan, để mặc cô xoay quanh với những người thiết kế, anh chỉ ngôi nhàn nhã uống cà phê gật gù thưởng thức, sau đó bảo gói tất cả lại, nào trang phục phụ kiện, giày dép….. Anh còn nói hôm nay sẽ dẫn cô đi mua trang sức mới.

Mãi suy nghĩ, cô không hay một bóng đen cao to đứng sau lưng mình, đến khi người ấy lên tiếng cô mới giật mình tỉnh mộng:

“Huyền Ngọc, về nhà thôi.”

Là bát ca, anh cởi áo khoác của mình choàng lên bờ vai nhỏ của cô, che khuất đi vết rách ở trước ngực, anh không hỏi, Huyền Ngọc cũng không nói, nhưng cô biết anh đã biết. Nếu không tại sao anh lại đột ngột đến nơi này.

Đưa Huyền Ngọc ra xe, bát ca ngồi vào bên kia, khởi động cho xe lao đi, vừa lại, bàn tay còn lại của anh vừa vuốt ve bàn tay lạnh như băng của Huyền Ngọc, không nói gì. Huyền Ngọc cũng im lặng tựa vào ghế mệt mỏi ngủ thiếp đi. Đến khi tỉnh lại thì đã ở trên giường, ngoài trời, sắc trời đã tối hẳn, cô nằm lặng im trong bóng đêm nghe tiếng Thất ca thì thầm:

“Tôi muốn trong đêm nay, toàn bộ trên giới thị trường không ai nhắc đến nhà Lâm tộc nữa.”

“Cô gái kia? Tùy các anh xử trí.”

Mơ mơ hồ hồ, nghe tiếng được tiếng mất Huyền Ngọc không hiểu chuyện gì, cô định ngủ tiếp, nghe bát ca gọi, “Huyền Ngọc, đã thức thì ngồi dậy ăn cơm tối nào.”

Giọng bát ca mát rượi như tơ, nghe không ra vẻ u sầu ảm đạm, như chuyện trưa nay chỉ là một hồi ác mộng của cô, hoàn toàn không xảy ra, cô mở mắt đã thấy Thất ca vẫn gương mặt lạnh như băng ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ nhàn nhã,còn Thất ca, đang cười tươi đứng trước mặt cô.

Cô uể oải ngồi nhỏm dậy, sau đó bước vào phòng tắm rửa mặt, ăn cơm tối, xem ti vi, bát ca và Thất ca thì vẫn đang ngồi trên bàn làm việc, hầu như từ hôm cô đến đây đến giờ hai anh trai của cô dời hẳn phòng làm việc sang phòng cô, họ bận kinh khủng, đa số làm việc suốt, để mặc cô xem phim nghe nhạc tùy thích mà hoàn toàn không nói gì. Chỉ có bát ca, cứ đến giờ ăn là luôn chu đáo lo đúng giờ, có lần bát ca bảo nhờ có Huyền Ngọc mà bọn anh không bị đau dạ dày, bọn anh đã ăn cơm thường xuyên hơn.

Huyền Ngọc mỉm cười nghĩ là Bát ca nói đùa, nhưng càng sống chung Huyền Ngọc càng phát hiện, thực ra bọn họ là những người cuồng công việc, mãi lo làm việc mà quên cả ăn, chỉ khi bất chợt ngẩng đầu lên thấy cô đang học bài mới nghỉ đến việc ăn.

Tối, lại cũng chuyện ngủ….

Huyền Ngọc rụt rè đề nghị: “Bát ca à, hai anh hãy về phòng nhé.”

Thất ca trừng mắt nói: “không được.”

Huyền Ngọc cố bặm gan hỏi: “Vì sao không được, các anh là anh trai em là con gái ngủ chung mãi sao được?”

Huyền Tú cười cười: “”Sao lại không được?”

Huyền Ngọc khó xử gãi đầu: “Anh trai và em gái cơ bản không thể ngủ cùng phòng.”

“Vậy theo em, ai mới có thể ngủ cùng phòng.”"

Huyền Ngọc ngây thơ đáp ngay: “”Tình nhân a, tình nhân mới có thể ngủ chung.”"

“”Vậy anh, em và Thất ca cũng có thể không?”"

“”Sao lại có thể, các anh là anh trai của em mà.”"

Thất ca lạnh giọng: “Tụi anh không xem em là em gái.”

Huyền Ngọc ngơ ngác, không xem là em gái? Vậy là gì?

Như hiểu được tấm lòng của cô, Bát ca nhẹ giọng nói: “Tụi anh yêu thương em, nhưng không phải như một cô em gái, mà là người yêu.”

Huyền Ngọc điên cuồng lắc đầu: “Không, chúng ta là anh em.”

Thất ca cười nhạt: “Em không phải người của nhà Hắc Huyền, sao lại gọi là anh em?”

Huyền Ngọc thực sự cứng họng không biết nên nói sao, nhưng thực tế là đúng như thế, vấn đề là, cô đã xem hai người họ như anh ruột của mình.

Bát ca vuốt tóc cô: “Đừng lo lắng quá, mọi chuyện đã có tụi anh lo, em đi ngủ đi.”

Anh nghiêng người hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, với dụng ý chỉ chúc ngủ ngon, nhưng không ngờ khi vừa chạm vào đôi môi mềm mại của cô anh không thể kiềm lòng, khao khát tích tụ bao lâu nay đã không còn kiềm nén được nữa nên nụ hôn càng lúc càng sâu, đầu lưỡi tiến vào, quấn quýt tìm hiểu dây dưa.

Huyền Ngọc ngơ ngác chưa kịp tiêu hóa hết lời của anh nói, đã bị cuốn lấy bởi nụ hôn nóng bỏng.

Nụ hôn chấm dứt, Huyền Ngọc mơ màng nhìn lên đã thấy Thất ca đứng đó, đôi mắt đỏ rực đang nhìn cô, cô xấu hổ cúi mặt, Huyền Tú đứng lên tránh sang một bên, Huyền Thiên cúi người xuống, ôm lấy bờ vai mảnh mai của cô, thì thầm: “Đến lượt anh.”

Anh hạ đôi môi nóng ấm xuống. cái lưỡi anh tiến quân thần tốc, hương vị của nắng gió và biển cả như hút lấy hồn của Huyền Ngọc, bàn tay anh không an phận lòn vào lớp áo ngủ xoa nắn vuốt ve, nhẹ nhàng ma sát đầu nhũ tiêm đã dựng đứng, Huyền Ngọc mềm nhũn, anh thuận thế đè ép cô lên giường, thỏa mãn thở dài khi thân thể mềm mại thơm ngát mềm nhũn dưới thân anh

Cách lớp vật liệu may mặc chân anh từ từ len lỏi vào giữa hai chân cô, tách chân cô ra đầu gối cử lên cao cao, nhẹ nhàng ma sát khoảng giữa hai chân, nhẹ nhàng nhấn như đêm hôm ở khách sạn HongKong, làm Huyền Ngọc bất giác nức nở.

Cô cảm thấy trước ngực mát mát, sau đó một bàn tay ấm nóng lùa vào, mở đôi mắt mờ mịt ra, cô thấy Bát ca, nằm bên cạnh cũng đang tham gia vào.

Cô giật thót mình, oằn người tránh sang một bên, nhưng không tránh thoát, nhưng Thất ca dường như nhận ra sự phản đối của cô, nên cũng rút lui, ngồi dậy cào cào tóc, sau đó loạng choạng bước vào phòng tắm, lát lâu sau, từ phòng tắm truyền ra tiếng gầm thỏa mãn của Thất ca.

Bát ca mỉm cười nhẹ hiểu ý, sửa sang áo lại cho cô, kéo cô vào lòng, hôn nhẹ lên môi cô, sau đó nói, “Ngủ ngon, cô bé của anh.”

Trước khi Huyền Ngọc chìm vào giấc ngủ, cô thấy Thất ca bước lên giường, kéo cô từ trong lòng bát ca ra, ôm cô vào lòng, ba người ôm nhau ngủ. Huyền Ngọc lúc này không còn suy nghĩ được gì, nhưng tận trong thâm tâm, cô đang âm thầm bài xích.

Lời của tác giả: Rồi, con cừu ngây thơ đã bị dụ từ nay bị măm đậu hủ thoải mái.)

Lời của Editor giả: Cầu trời cảnh hot nhè nhẹ cho con nhờ.)