Tiểu Anh cũng khẩn trương theo: "Không có, thế nào?"

"Nói thật." Giọng điệu của Hạ Thiệu Nhiên có chút hung, còn có chút dữ tợn.

Tiểu Anh nhìn anh không dám nói láo: "Thật sự chỉ có một tấm." Có điều cô từ trong tập ảnh của tổ biên tập tòa soạn dự bị sẵn liền có tấm này.

Lúc này, cũng đã phát ra ngoài đi!

Hạ Thiệu Nhiên đem hình thủ tiêu, Tiểu Anh kháng nghị: "Làm sao anh lại đem nó thủ tiêu rồi hả? Rốt cuộc có vấn đề gì à?" Nơi này mỗi một tấm hình đều là bảo bối của cô, Tiểu Anh đoạt lại máy vi tính, "Vô duyên vô cớ thủ tiêu hình của tôi, tôi sẽ mất hứng."

Hạ Thiệu Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ cảnh giới nghiêm túc, không muốn hù cô, nói một câu "Không có việc gì" xong, mặt uốn éo qua một bên.

Tiểu Anh thu hồi máy tính bảng, dựa vào thành ghế không lên tiếng, nửa ngày mới nói: "Nhất định là có nguyên nhân, nếu không sẽ không làm như vậy, nếu như anh không muốn nói, tôi sẽ không hỏi. Nhưng lần sau không nên tùy tiện thủ tiêu hình của tôi, coi như anh là. . . . . . Là ân nhân cứu mạng của tôi cũng giống vậy."

Lần sau, còn sẽ có lần sau sao?

Hạ Thiệu Nhiên nhắm mắt không có nói nữa, Tiểu Anh cảm thấy nhất định là thái độ mới vừa rồi của mình đã chọc giận anh. Haizz! Không phải là rách hình sao! Có gì đặc biệt hơn người, về phần sao như vậy! Cũng ngu hết biết!

Mười mấy tiếng bay trong đầu Tiểu Anh một mực phiền về thái độ của mình, hai người chỉ trao đổi ngắn ngủn mấy lời, Tiểu Anh nghiêng người mà ngủ, Hạ Thiệu Nhiên nhìn mặt cô ngủ đờ đẫn, trong bóng tối, ánh mắt lấp lánh.

Ra khỏi phi trường, Tiểu Anh gọi Hạ Thiệu Nhiên lại, có chút xấu hổ nhăn nhó nói: "Có thể nói cho tôi biết số di động của anh không?" Trong lòng đã nghĩ đến anh sẽ không cho, còn muốn thử một lần, không bắt được cơ hội duy nhất này, mình nhất định sẽ hối hận.

Ngoài dự đoán, Hạ Thiệu Nhiên đưa tay đến trước mặt cô. "Lấy ra."

Tiểu Anh có chút ngu muội, sau khi hiểu được ý, dâng đôi tay trắng mịn đặt điện thoại ở trong giao vào trong bàn tay của anh. Hạ Thiệu Nhiên ấn phím bằng ngón cái, nhập vào một chuỗi mã số, trả lại cho cô, sau đó bóng dáng cao lớn bao phủ ở trong đám người.

Xưởng in ấn.

Máy móc nổ vang vang dội, trang giấy màu lả tả mà qua, một chồng chất đầy tạp chí sắp phát ra các nơi. . . . . .

Mặt trời mọc, trăng lên trăng xuống.

Giữa ban ngày, thành thị ồn ào, dòng xe nối nhau chạy xiết, thổi còi nổi lên bốn phía, đến ban đêm mây tía lóe lên ánh sáng lung linh, đèn đuôi xe kéo lê đường vòng cung xinh đẹp.

Trang viên Lý trạch.

Hạ Thiệu Nhiên dọn dẹp hành lý, hóa trang này nọ xong, kiểm tra có rơi xuống cái gì hay không, một cái liền nhìn thấy hoa anh đào mềm mại trong bình trên bàn sách. Hạ Thiệu Nhiên cầm hoa lên, trước mắt hiện lên gương mặt vui vẻ dịu dàng.

"Sư huynh!" Lý Khuynh Tâm không gõ cửa, trực tiếp đi vào, Hạ Thiệu Nhiên hốt hoảng đem hoa anh đào bỏ vào va li hành lý rồi kéo lên.

Lý Khuynh Tâm làm bộ như không thấy cái gì, nén cười nói: "Phải đi sao?"

"Hạ gia còn có một sự cố gian hàng chờ anh trở về xử lý." Hạ Thiệu Nhiên mặc xong áo khoác, khi nào cũng có thể chuẩn bị lên đường.

Thu Phi Phi tự mình bưng một bàn sủi cảo đi vào, cười tủm tỉm nói: "Nhiên, sư mẫu bao cho con sủi cảo 3 loại nhân mà con thích ăn nhấy, ăn xong đã."

"Mẹ, mẹ cũng quá thiên vị đi, mỗi lần sư huynh đi, tất cả bánh sủi cảo đều bao cho anh ấy, lúc con đi làm sao mẹ không cho con đồ ăn ngon thế." Lý Khuynh Tâm bất mãn bĩu môi, ôm lấy cánh tay ngồi ở trên ghế sa lon bắt chéo chân.

Thu Phi Phi không để ý cô, để sủi cảo lên bàn, kêu Hạ Thiệu Nhiên, "Nhiên, nhân lúc còn nóng ăn đi."

Hạ Thiệu Nhiên thích ăn bánh sủi cảo 3 loại nhân nhất, cầm đôi đũa lên ăn. Thu Phi Phi đập chân Lý Khuynh Tâm lay động, sắc mặt không kể công, "Một lát đi cùng với sư huynh con."

"Đi đâu?" Lý Khuynh Tâm ngồi thẳng người.

"Về nhà!" Thu Phi Phi nói.

"Đây chính là nhà con."

"Có phải con quên con đã lập gia đình rồi không." Thu Phi Phi trợn mắt.

"Con chưa." Lý Khuynh Tâm xệ mặt xuống, bất mãn nói: "Trở về thì trở về, dù sao mẹ và ba cũng không yêu thích con...con cũng hoài nghi con không phải là con ruột của hai người." Lý Khuynh Tâm bĩu môi đi ra ngoài.

Thu Phi Phi than thở. "Nhiên, có lúc ta cảm thấy có lỗi với Khuynh Tâm."

Hạ Thiệu Nhiên biết bà chỉ cái gì, an ủi nói: "Sư mẫu, ngài đừng nghĩ như vậy, không phải Cảnh Triệt vô cùng tốt với Khuynh Tâm sao! Chuyện gì cũng cưng chiều em ấy, nuông chiều ấy, để tự nhiên, sớm muộn Khuynh Tâm cũng sẽ thích anh ta, chỉ là vấn đề thời gian."

"Nếu được như vậy là tốt." Thu Phi Phi thở dài: "Thật ra thì ta cũng sớm hối hận vì để Khuynh Tâm lấy chồng."

Hạ Thiệu Nhiên gắp một viên bánh sủi cảo lên nói: "Con gái sớm muộn gì cũng đều phải lập gia đình."

Thu Phi Phi nói tiếp: "Đàn ông sớm muộn gì đều phải cưới vợ. Nhiên, năm nay cũng ba mười đi!"

"30 rồi."

"Định lúc nào thì cưới vợ đây?"

". . . . . ."

"Diệp Nhu đã đi gần ba năm rồi, con cũng nên suy tính chuyện của mình một chút, ta coi trọng cô gái lần trước con mang về rồi, hai ngươi có hy vọng chưa?"

"Sư mẫu!" Hạ Thiệu Nhiên để đũa xuống, Thu Phi Phi khoát tay, "Được rồi được rồi, ta không hỏi, con ăn đi, ta đi xem nha đầu Khuynh Tâm kia một chút."

"Dạ." Hạ Thiệu Nhiên lần nữa cầm chiếc đũa lên, không một tiếng vang ăn sủi cảo.

Hành lý của Lý Khuynh Tâm đơn giản, chỉ có chính cô cùng một bộ điện thoại di động. Trong đại sảnh phi trường ầm ĩ, Hạ Thiệu Nhiên cùng Lý Khuynh Tâm ngồi ở trên ghế chờ máy bay. Ngồi cạnh là một đôi tình nhân nhỏ, hai người rúc vào với nhau nhìn tạp chí du lịch mới ra lò.

Cô gái nói: "A! Nghe nói bầy ngựa Y hương ở Nhật Bản giữ ấm không tệ, chúng ta từ Finland bay thẳng đến Nhật Bản nhé."

Mặt người đàn ông chán ghét, "Anh ghét cá sống. Nếu không đi nước Thái, nhìn xem, trong sách có giới thiệu, Thanh Mai, trấn đẹp nhất."

Cô gái cúi đầu nhìn hình: "Cách ruộng hoa anh túc rất gần nhé!"

Thanh Mai, trấn đẹp nhất.

Hạ Thiệu Nhiên bởi vì địa danh hai người này nói, chân mày nhíu lên. Nghiêng đầu quét qua tạp chí trong tay người đàn ông, hình quán cà phê trấn đẹp nhất đường hoàng dẫn vào tầm mắt.

Hạ Thiệu Nhiên quay đầu trở lại, ánh mắt nhìn chằm chằm một điểm nào đó phía trước, tròng mắt nửa hí, cằm căng thẳng, tay cầm thành quyền, giống như là làm ra quyết định khó khăn nào đó.

Bỗng dưng, anh đứng lên từ trên ghế, dã man lại bá đạo đoạt lấy tạp chí từ trong tay người trẻ tuổi, xách va li hành lý rời đi.

Dáng vẻ lãnh khốc dọa sợ đôi tình nhân nhỏ, ấp úng không dám nói lời nào.

Lý Khuynh Tâm mang theo tai nghe nhạc dữ dội phản ứng kịp, đứng lên hướng về phía Hạ Thiệu Nhiên hô to, "Đi đâu thế? Không phải anh đi về sao?"

Hạ Thiệu Nhiên không để ý cô, xách hành lý xuyên qua đám người, lấy điện thoại di động ra ra lệnh cho Thạch Nam: "Mặc kệ cậu dùng biện pháp gì, trước khi trời tối, đem tất cả《tạp chí du lịch》đã tiêu thụ trên thị trường thu hồi lại cho tôi, còn có tồn kho tòa soạn, những hình có liên quan trong máy vi tính của bọn họ, toàn bộ đều thu hồi lại, toàn bộ."

Giọng điệu nóng nảy hung ác, thiếu chút nữa khiến Thạch Nam ở trước máy vi tính quan sát động tác màn ảnh nhỏ té ghế.

Hoàng hôn, trời mưa, đường phố vắng lạnh, người đi đường thưa thớt. Một vị cầm cây dù màu đen, người đàn ông mặc tây trang vẻ mặt khẩn trương, bước nhanh, thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn phía sau lưng, tay run run từ trước ngực móc khăn tay ra lau chùi dấu tích mồ hôi đổ trên trán. Bước chân người đàn ông tăng nhanh quẹo vào hẻm nhỏ, thời gian chỉ một giây đồng hồ, cây dù màu đen rơi xuống vũng nước trầm tích trên đất, đôi tay giơ cao ra ngoài.

Một nòng súng màu đen nhắm ngay cái trán người đàn ông, người đàn ông hoảng sợ, con ngươi thình thịch nhìn chằm chằm. "Pằng" súng ngắn giảm thanh vang lên một âm thanh ngắn ngủi, người đàn ông ngã xuống, mắt trợn trừng, máu trên đầu tràn ra, xen lẫn trong nước mưa, dính vào cây dù.

Sát thủ dùng nòng súng vạch tây trang người đàn ông ra, một quyển tạp chí quăn xoắn bị kẹp ở lưng quần . Sát thủ rút tạp chí ra, nhếch miệng tràn ra cười lạnh, bộ dáng âm trầm kinh khủng.

Mưa, tí tách dưới đất, sát thủ lướt qua thi thể, hướng mục tiêu kế tiếp tiến đến.

Khách sạn, hành lang. Hạ Thiệu Nhiên dễ dàng mở khóa cửa một gian phòng khách ra lắc mình đi vào, dép đặt ở cạnh cửa, hiển nhiên khách trọ không có ở đây.

Bên trong gian phòng sạch sẽ chỉnh tề không có dấu vết bị người động qua, Hạ Thiệu Nhiên đẩy cửa phòng ngủ ra, lập tức bị cảnh tượng trên giường dọa sợ ngây người.

Ánh mắt của người đàn ông, vô số tấm ảnh tròng mắt người đàn ông đặt từ đầu giường tới cuối giường, con ngươi đen nhánh không mang theo một chút nhiệt độ, lạnh lùng nhìn về phía ống kính, không phải mắt của anh thì là mắt của ai.

Hạ Thiệu Nhiên còn chưa có từ trong giật mình khôi phục lại như cũ, liền nghe thấy một âm thanh hơi nhỏ vang lên bên ngoài phòng ngủ, âm thanh khóa cửa. Chân đạp bệ cửa sổ nhanh nhẹn bay lên bệ cửa sổ núp sau tấm rèm cửa sổ dầy cộm nặng nề.

Tiểu Anh ngâm nga bài hát đi vào, hướng về phía hình phủ kín trên giường khoát tay, "Này, ta đã trở về, có nhớ ta hay không!" Túi xách đặt ở bên giường, Tiểu Anh ngã xuống giường, sờ nâng một tấm hình, hướng về phía ánh mắt sắc bén trên hình, lầm bầm lầu bầu: "Ngày mai sẽ phải trở về nước, mới vừa rồi mua rất nhiều đồ ở bên ngoài, mệt chết đi được. Một mình anh ở nơi này rất tịch mịch sao? Chắc chắn sẽ không tịch mịch, bởi vì có tịch mịch ở cùng với anh, có đúng không? Ha ha!"

Sau khi cười xong, Tiểu Anh sưng mặt lên, ngón tay chỉ lông mày dày đen trong tấm hình, quở trách lên: "Tự anh nói một chút xem anh xấu đến mức nào, làm cho người ta hi vọng lại để cho người ta thất vọng, mã số điện thoại anh cho tôi liền không đả thông qua, dầu gì tôi cũng đi theo anh vào sinh ra tử hai lần rồi, làm sao anh có thể keo kiệt như vậy, lạnh lùng vậy? Không trách được dì Thu nói anh giống như cọc gỗ, anh thật đúng là cọc gỗ, không đúng, tôi cảm thấy anh càng giống như khối băng, lạnh lẽo rét buốt, không đi yêu người, cũng không còn người yêu anh, người thiếu yêu!"

Sau rèm cửa sổ, Hạ Thiệu Nhiên trầm mặt, ánh mắt nhìn về phía trời đã tối thui.

Ngón tay miêu tả lông mày hình, động tác êm ái, Tiểu Anh chu môi nói: "Mặc dù anh lạnh lùng như vậy, luôn bày ra một bộ dáng kháng cự người ngoài ngàn dặm, nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . . Tôi còn, thích anh."

Sau rèm cửa sổ, Hạ Thiệu Nhiên bỗng nhiên quay đầu, trong con ngươi yên lặng lóe ra ánh sáng khác thường.

Tiểu Anh bị chính mình thổ lộ làm đỏ mặt, mím môi ngượng ngùng cười lên, hướng về phía ánh mắt lạnh lẽo nói: "Hạ Thiệu Nhiên, em thích anh...anh yêu thích em sao?"

Cô giả bộ giọng nói rất thâm trầm tự đáp: "Lạc Tiểu Anh, anh cũng thích em." Sau đó tựa như kẻ ngu ở trên giường cười tới cười lui, lăn qua lăn lại.

Sau rèm cửa sổ Hạ Thiệu Nhiên lần nữa đem ánh mắt nhắm ngay đêm tối ở dưới thành thị, con ngươi nửa hí, tay cầm thành quyền, siết thật chặt, hết sức đè nén xao động trong lồng ngực.

Xấu hổ đủ rồi, Tiểu Anh từ trên giường ngồi dậy, để hình xuống, vuốt thuận tóc dài nói: "Được rồi, em muốn đi tắm! Anh ở nơi này chờ em nhé!" Dứt lời, lê dép ra khỏi phòng ngủ.

Không lâu lắm, phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, Hạ Thiệu Nhiên từ sau rèm cửa sổ đi ra, đầu ngón tay nhón lên một tấm hình, ý định hướng về, tiếng cửa mở truyền vào màng nhĩ. . . . . .

Là ai đến!