*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ánh mắt cô tràn đầy sát khí, Jason đối mặt với ánh mắt đó cũng thấy hơi chấn động.

Rõ ràng là một cô gái không cao, nhìn không hề có chút lực sát thương nào, nhưng sao trên người lại có khí thế cuồng bạo như vậy?
“Ha ha.” Một giây sau Thương Mẫn đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Đùa thôi, anh làm gì mà nghiêm túc vậy?”
Thương Mẫn thân thiết vỗ nhẹ lên cánh tay của Jason: “Lần sau sang nước R, nhớ đến tìm tôi chơi nhé, tôi sẽ cho giới thiệu cho anh vài người bạn tốt và nhiệt tình hơn, một người đẹp và hoàn hảo như anh vậy, ngàn vạn lần đừng cho là phụ nữ nước tôi ai cũng giống như Mạc Hậu.”
Jason chán ghét né người sang một bên, khịt mũi khinh thường, rồi bước qua cô rời đi.

Thương Mẫn nhìn theo bóng lưng anh ta, đứng tại chỗ hồi lâu.

“Nhìn lại thì vấn đề đều nằm trên người Mạc Hậu.” Mạnh Kha lau lớp make up, đứng bên người cô: “Cô ta muốn đối phó với cô, thì tất cả sẽ thành kẻ thù của cô.”
“Ừ.” Thương Mẫn đáp lại.

“Vòng thi tiếp theo, tôi và Huệ Phi sẽ cần thận hơn, cô xem xét thời gian, chuẩn bị tác phẩm mới, dù có đi đến tác phẩm thứ tám hay không, đều phải làm xong trước thời hạn.” Mạnh Kha nhắc nhở cô.

Thương Mẫn gật đầu.


Buổi sáng trời mưa, nhưng giờ bước ra ngoài đã có tuyết rơi dày đặc.

Từ nền trời xám xịt, những bông tuyết trắng lả tả rơi xuống, chẳng mấy chốc đã khiến mặt đất phủ một màu trắng tinh khôi.


máy, Chu Lị Lị nhìn sắc mặt không biết là đang giận hay vui của Thương Mẫn, liền đến gần nịnh nọt cô.

“Thương Mẫn, hôm nay tôi nghe chuyện rồi, cô thật lợi hại, lâm nguy mà không hoảng, còn có thể tiến vào vòng thi thứ hai.” Chu Lị Lị không buông tha bất kỳ cơ hội nào để nịnh hót cô.

Bây giờ mọi quyền sinh sát đều nằm trong tay Thương Mẫn nên đương nhiên cô ta phải chạy đến ôm chân bụt.

Thương Mẫn nâng cằm lên, trầm mặc không tiếp chuyện.

“Hừ.” Lưu Tử Vi lạnh giọng chế giễu: “Có một số người, nếu như một người nhắm vào cô ta, có thể nói là do bất hòa.


Nhưng nếu nhiều người nhắm vào cô ta, chứng tỏ điều gì nào? Chẳng phải do nhân cách có vấn đề sao?”
“Cô nói cái gì?” Tô Huệ Phi trừng mắt: “Lưu Tử Vi, bài học tối hôm qua còn chưa đủ với cô sao?”
Lưu Tử Vi liếc cô một cái: “Cô cũng chỉ là chó săn bên người cô ta, sủa cái gì?”
“Cô!” Tô Huệ Phi bị chọc giận đến suýt khóc.

Cửa thang máy phát ra âm thanh đinh đong, rồi chậm rãi mở ra, thật trùng hợp, Mạc Hậu đang đứng ngoài thang máy, bên người là Chu Lâm, lúc thấy Thương Mẫn, ánh mắt cô ta thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Vào lúc này, tất cả nỗi kinh hãi cùng tức giận chất chứa trong vòng thi hôm nay đều bùng phát, Thương Mẫn bật cười, quay người lại, giơ tay lên, hung hăng tát vào mặt Lưu Tử Vi.

Một âm thanh giòn tan vang lên khiến tất cả mọi người đều im lặng.

Ngay cả người đang đứng cách đó không xa cũng sửng sốt.

“Thương Mẫn, cô, cô dám đánh tôi?” Lưu Tử Vi ôm lấy bên mặt nóng rát của mình, không dám tin nhìn về phía Thương Mẫn.

“Miệng cô không sạch sẽ, tôi phải dạy cho cô ăn nói sao cho phải phép.” Thương Mẫn lạnh lùng nói: “Tô Huệ Phi là bạn tốt của tôi, tôi không cho phép bất kỳ ai xúc phạm cô ấy.

Còn về phần cô…”
Thương Mẫn liếc nhìn Mạc Hậu, cuối cùng tầm mắt rơi trên người Lưu Tử Vi: “Người ta hay nói đánh chó phải xem mặt chủ, ngược lại tôi muốn nhìn xem, tôi đánh cô, chủ của cô có dám đứng lên lấy lại công đạo cho cô không.”.