Mâu Nghiên đi đến bên cạnh cô, ngồi xổm trước mặt cô, trên mặt mỉm cười: “Anh đã trở về.”
Thương Mẫn hoảng hồn vẫn chưa bình tĩnh lại, hai tay của cô chống đỡ trên mặt đất, vừa sợ hãi vừa tức giận, tùy ý nắm một nắm tuyết ném vào mặt Mâu Nghiên.

“Anh có bệnh hả.” Thương Mẫn gào khóc lên: “Em kêu anh đi chết thì anh liền đi chết, nếu anh chết em phải làm sao bây giờ?”
Mâu Nghiên không có né tránh, mặc cho tuyết lạnh đánh vào mặt anh, có chút lạnh, cũng có chút đau, nhưng mà trong lòng lại ấm áp.

Anh kéo hai tay của Thương Mẫn, che nó trong lòng bàn tay của mình.

“Anh rất nghe lời, em nói cái gì thì anh làm cái đó.” Giọng nói của Mâu Nghiêm có chút bắt an.


Thương Mẫn nhìn người đàn ông trước mặt, khóc lớn hơn nữa.

Cô rút tay ra khỏi tay Mâu Nghiên, đánh thật mạnh vào người anh: “Khốn nạn, ai muốn anh nghe cái này!”
Mâu Nghiên không né tránh, mặc cho nắm tay của cô đập vào ngực của anh, chặt chẽ ôm cô vào trong ngực.

“Anh là một người thô lỗ, không biết nên làm sao để dỗ em vui vẻ, anh chỉ muốn em hiểu được, anh thật sự muốn xin lỗi.” Mâu Nghiên chân thành nói: “Chuyện lúc trước, thật sự là dưới tình thế cấp bách anh mới có thể đưa ra quyết định đó và việc với em lãnh giấy kết hôn và việc Du Thắng là chuyện ngoài ý muốn, cũng là anh không có cách nào đoán trước được.”
Sự việc quả thật đã vượt quá phạm vi kiểm soát của anh, nếu không phải Thương Mẫn đúng lúc xuất hiện ở quán bar, anh sẽ không muốn kết hôn với cô sớm như vậy.

Anh muốn đợi đến khi tất cả thời cơ chín muồi có thể cho cô một tương lai tươi sáng khi đó mới chính thức xuất hiện ở trước mặt cô.

Nhưng mà anh rất sợ hãi, sợ hãi cô gái anh nhớ thương nhiều năm bị người khác nhanh chân đến trước, khiến cho chính mình tiếc nuối không thể bù đắp.

Thương Mẫn hai mắt đẫm lệ mông lung, cô nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ cảm thấy mọi thứ đều là hư ảo.

Việc đã đến nước này, cô không biết nên hận ai trách ai, giống như ai cũng có sai, lại giống như ai cũng vô tội.

“Mẫn à em tha thứ cho anh được không?” Lần đầu tiên Mâu Nghiên ăn nói khép nép với một người như vậy.


Một ngày hai đêm, anh đứng ngồi không yên, toàn đầu óc đều nghĩ đến ánh mắt quyết tuyệt khi Thương Mẫn rời đi.

Tưởng tượng đến Thương Mẫn rất có thể bởi vì vậy mà chia tay với anh, trái tim anh đau đến mức không thể nào hô hấp được.

Thương Mẫn gục đầu xuống, từ đầu đến cuối không nói gì.

Nếu Mâu Nghiên làm những việc này, chỉ là xin lỗi chính cô, có lẽ cô sẽ không chút do dự mà lựa chọn tha thứ.

Nhưng mà, ngăn cách giữa bọn họ là cái chết của Du Thắng, chuyện này giống như một khoảng cách cô không có cách nào vượt qua, mỗi khi cô muốn cho mình và Mâu Nghiên một cơ hội, khoảng cách đó sẽ trở thành một khe hở trong lòng của cô, khô cạn khiến cho cô khó có thể thừa nhận được.

“Du Thắng đã chết rồi, cho dù chúng ta tra tấn mình như thế nào, cũng không thể làm cho anh ta chết đi mà sống lại, anh hứa với em, anh chắc chắc sẽ đem hung thủ đưa ra trước công lý, cũng sẽ đồng hành cùng em cố gắng hét sức để bù đắp cho gia đình của anh ta.” Mâu Nghiên mang theo giọng điệu cầu xin.

Thương Mẫn thoát khỏi ôm ấp của anh, yên lặng rất lâu.


“Em cần thời gian.” Cô lau chùi nước mắt, đứng lên.

Cô không có cách nào đưa ra câu trả lời thuyết phục trong thời gian ngắn, cho dù bây giờ miễn cưỡng tự mình nói tha thứ, sau này chuyện này vẫn sẽ trở thành cái gai trong lòng cô, hơi có gió thổi cỏ lay liền khiến cô đau đớn.

“Được.” Mâu Nghiên cũng không có cưỡng cầu, anh cũng đi theo đứng lên: “Anh chờ em.”
“Buổi tối ngày mốt, sau khi trận đấu của em chấm dứt, chúng ta cùng nhau đi chơi.” Mâu Nghiên mang theo một tia lấy lòng.

Thương Mẫn ngẩng đầu, cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày như vậy, Cậu hai Mâu luôn luôn sát phạt quyết đoán mạnh mẽ vang dội, cũng sẽ ở trước mặt cô hèn mọn đến nước này..