Kỷ Ngữ Lam vuốt vuốt sợi tóc rủ xuống bên tai, bình tĩnh nói: “Không có gì, tôi cũng lỡ mua mấy cây, sài cũng không hết.”

Kéo ngăn kéo ra, chia cho hai người mỗi người một cây, hai người cùng phòng vui mừng cười không ngậm miệng được.

Một người sát bên giường cô ta hỏi thảo mai: ‘Ngữ Lam, tổng giáo quan Trần thật sự là anh rể của bạn sao?”

Kỷ Ngữ Lam trả lời kiểu trang bức, không có thừa nhận, mà là kinh ngạc hỏi lại: “Làm sao hai người biết điều đó?”

“Xem ra tin đồn là thật sự.” Thấy vậy, bạn cùng phòng đã xác định: “Vậy bạn không cần lo về huấn luyện quân sự nữa rồi, tổng giáo quan Trần dù sao hẳn cũng xem mặt mũi của bạn mà thả lỏng một chút.”

Một người cùng phòng khác nhịn không được bát quái: ‘Ngày mà Tổng giáo quan Trần vừa nhậm chức, có nữ sinh ngành khoa học đưa nước cho anh ta nhưng lại bị từ chối, còn nói là mình đã có bạn gái. Cô ta nhất định rất xinh đẹp phải không?”

khoa Nhi học hệ nữ sinh cho hắn đưa nước uống, bị hắn trực tiếp cự tuyệt, nói mình là người có bạn gái !

Nhất định dung mạo rất đẹp không?”

Kỷ Ngữ Lam nghe vậy hơi nhíu mày lại, chậm rãi nói: “Tổng giáo quan Trần đúng là anh rể của mình, chỉ là chị họ của mình đã qua đời ngoài ý muốn không lâu sau khi cưới, cũng đã hơn hai năm rồi.”

Hai người phòng kinh ngạc, sau đó mới phản ứng được là Trần Văn Sáng lại đã kết hôn, nhưng nghĩ lại số tuổi của anh ta thì đã kết hôn cũng là chuyện bình thường, chắc bạn gái trong miệng anh ta khi đó là về sau mới quen.

‘Bạn gái?

Kỷ Ngữ Lam sau khi nghe được cũng không quan tâm lắm.

Sau khi chị họ qua đời, cũng không xuất hiện người phụ nữ nào bên cạnh Trần Văn Sáng, đàn ông vừa tài hoa lại có mị lực giống như anh ta thì ánh mắt rất cao, tuyệt đối không phải người nào cũng có thể đặt vào mắt được, bạn gái cái gì, hẳn chỉ là lý do để anh ta ngăn chặn khi bị nữ sinh quấy rầy mà thôi.

Hai người cùng phòng cũng không có hỏi thăm thêm về chuyện bạn gái, mà nói chuyện khác: ” Ngữ Lam, dù sao thì quan hệ giữa bạn và tổng giáo quan Trần cũng rất gần gũi, những ngày huấn luyện quân sự còn lại bạn phải trong nom chúng tớ một chút.”

Nghe được chữ gần gũi, trong lòng cô ta rất vui vẻ, gật đầu nói: “Được rồi.”

Lúc này, Lý Lan Hoa vừa rửa mặt xong đẩy cửa đi vào, cũng vừa vặn nghe được câu này, đuôi mắt lườm qua một cái.

Ánh mắt của Kỷ Ngữ Lam cũng rơi vào trên người cô ấy, tiếp đó nhíu nhíu mày.

Bên ngoài sắc trời tờ mờ sáng, ánh mặt trời vấn chưa dâng lên hoàn toàn, đã gần đến thời gian huấn luyện, mọi người ai cũng mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị tụ tập ở thao trường.

Lý Lan Hoa mang lên giày lính cũng chạy theo ra ký túc xá.

Chỉ là cô ấy vừa muốn xuống lầu đã bị người kêu lại: ‘Lý Lan Hoa.”

Lý Lan Hoa quay đầu, nhìn thấy Kỷ Ngữ Lam đi tới trước mặt, bộ dạng có chuyện muốn nói với cô ấy vậy.

“Có chuyện gì sao?” Lý Lan Hoa hỏi.

“Ừ, tôi có chuyện muốn nói với cô.”