Lam Ngọc Anh và Tiểu Thành Vận cùng nhau đi đến nhà hàng mà hai người họ lần đầu tiên đi ăn.


Khi nhìn thực đơn, cô vẫn còn đau lòng cho cơm hộp của mình.


Khi nhân viên phục vụ rời khỏi, Lam Ngọc Anh hỏi anh, “Khi nào thì anh về nước?” “Buổi tối hôm qua!” Tiêu Thành Vân ngả người về phía sau, dáng vẻ trở nên lười biếng hẳn ra, “Đúng rồi, em không còn làm việc bán thời gian ở quán rượu nữa sao?" “Ừm, không làm nữa." Lam Ngọc Anh gật gật đầu.


Tiêu Thành Vân nghe xong cũng gật đầu theo, “Loại chỗ phức tạp đó, không làm thì sẽ tốt hơn! Tối hôm qua anh đã từng đến, hỏi giám đốc thì ông ta bảo em đã nghỉ việc rất lâu rồi, gọi điện thoại cho em thì không thấy ai bắt máy, cho nên hôm nay anh chạy đến công ty mà em đang làm để trực tiếp tìm người đây!”

Quả thật tối hôm qua có người gọi điện thoại cho cô....


Nhưng lúc đó, cô đang bị Hoàng Trường Minh ném ở trên giường lăn qua lăn lại.


Cô cố gắng giơ tay lấy điện thoại vài lần nhưng đều bị anh ấy bắt lại, sau đó càng thêm giày vò cô.


Mặt của cô có chút đỏ ửng lên.
không biết có phải do nghĩ tới mối quan hệ với Hoàng Trường Minh hay không, mà anh ấy liền gọi điện thoại đến.
“Em đang ở đâu?”

Lam Ngọc Anh ấp ủng nói, “Ơ, đang ăn cơm..
“Ở bên ngoài?” Hoàng Trường Minh rất nhạy bén.
“Ừm.” Cô đáp.
“Với ai?" “Với một người bạn...



Quả nhiên vừa mới nói xong câu đó, anh ấy liền hỏi tiếp: “Đàn ông?”

Lam Ngọc Anh nhìn Tiêu Thành Vân đang ngồi ở đối diện với dáng vẻ lười biếng kia,

Nghĩ đến việc trước giờ anh luôn ngang ngược hống hách, ngay cả ở bệnh viện nhìn bạn bè của anh ấy nhiều thêm một lát thôi cũng đều không vui, đột nhiên cô có chút không dám thừa nhận, dùng tay che lại ống nói: "Không phải

Ở đầu dây bên kia Hoàng Trường Minh trở nên im lặng, không lên tiếng gì cả.


Lam Ngọc Anh tưởng rằng tín hiệu không tốt, liền nghe được anh ấy nói, "Tối nay mua đồ ăn đến đây!” “Vâng, tôi biết rồi.” Cô nhanh chóng đáp lại.


Cuộc gọi bị cắt đứt, Lam Ngọc Anh mới phát hiện ra lòng bàn tay cô đã thấm đẫm mồ hôi.
"Gọi xong rồi sao?” Tiêu Thành Vân đưa đũa cho cô sau khi cô đặt điện thoại di động xuống, “Mau ăn đi, còn thiếu một món là lên đủ tất cả các món ăn rồi!” “Vâng, Lam Ngọc Anh gật đầu.


Khi sắp ăn xong thì Tiêu Thành Vân nhìn cô, “Cái đó, có chút chuyện...
“Chuyện gì thế?” Lam Ngọc Anh có linh cảm không tốt.
“Lần này không phải anh đi New York sao!” Tiêu Thành Vân xoa xoa tay, vừa nói vừa ngập ngừng quan sát vẻ mặt của cô, “Anh Phong cũng ở đó, trước khi rời đi uống có chút say, lỡ miệng nói ra chuyện gặp được em cho

Lam Ngọc Anh hít thở như bị nghẹn lại.
“Hơn nữa chính là..." Tiêu Thành Vân họ khan hai tiếng.
“Cái gì?” Lam Ngọc Anh nằm chặt các ngón tay lại với nhau.


Tiêu Thành Vân cúi đầu, dứt khoát nói ra tất cả: "Anh đã đưa cách thức liên lạc của em cho anh ta! Anh đoán rằng vài hôm nữa anh ấy sẽ liên lạc với em.


Anh ấy....



Trong lòng cô đang rất rối ren.


Lam Ngọc Anh cụp mắt xuống, ánh mắt của cô lay động không ngừng.


Tiêu Thành Vân đứng dậy, suy cho cùng là do anh không giữ lời, có chút hổ thẹn vỗ nhẹ cô, “Lam Ngọc Anh, hình như em sắp trễ giờ làm việc rồi, đi thôi, anh đưa em qua đó!” “Ừm..." Lam Ngọc Anh gật gật đầu.


Chuyện đến nước này, cũng không thể làm gì được, cô đành thở dài.


Cô còn chưa kịp tiêu hóa toàn bộ tin tức, trái tim cô lại run lên, khi nhân viên phục vụ qua bàn họ cung kính nói ra câu, “Cậu Vân, tổng giám đốc Hoàng đã thanh toán cho cậu rồi ạ! Nói là chúc cậu dùng bữa vui vé!"

Buổi tối đi làm về, Lam Ngọc Anh không dám đi bệnh viện.


Trực tiếp đi đến chợ mua thức ăn, sau đó đi đến khu nhà cao cấp, mở cửa ra, cô liền nhìn thấy đôi giày da được đặt ở ngoài cửa.


Cho dù được mang cả ngày nhưng nó vẫn không có chút bụi bặm nào.


Cũng giống như cảm giác mà Hoàng Trường Minh cho người khác, lạnh lùng, thờ ơ, nhưng cũng cẩn thận tỉ mỉ lại rất tinh tế.


Lam Ngọc Anh nhìn bóng mình phản chiếu trên đôi giày da, cô nuốt nước bọt, mang theo thức ăn nhanh chóng bước vào trong nhà.



Tivi không có mở, Hoàng Trường Minh ngồi khoanh chân trên sofa, ngón tay giữa kẹp lấy điều thuốc, nhưng lại không hút, tay trái tay phải cầm điếu thuốc đưa qua đưa lại, vẻ mặt rất bĩnh tĩnh, không nhin ra được cảm xúc từ trên gương mặt của anh ấy.


Túi ni lông trong tay phát ra tiếng “sột soạt”, Lam Ngọc Anh chột dạ nói, "Bây giờ tôi đi làm com....
“Ừm.
Hoàng Trường Minh không nhìn cô.


Lam Ngọc Anh không dám nhìn ngó lung tung, cúi đầu chạy vào trong bếp.


Đem rau rửa sạch sẽ, đang chuẩn bị lấy thớt ra cắt thì đột nhiên sau gáy cô chợt nóng ran, cây dao trong tay cô xém chút nữa rớt xuống đất.
“Đừng như vậy...


Lam Ngọc Anh trốn tránh, đôi môi mỏng của Hoàng Trường Minh liền như hình với bóng đuổi theo.


Vốn không có hôn hay cắn, chỉ là nhích tới nhích lui trên da cổ CÔ, giống như đang ngửi gì đó.


Khi cảm giác đụng chạm trên cổ cô biến mất, sự im lặng kéo dài ở phía sau lưng càng khiến Lam Ngọc Anh trở nên căng thẳng, giống như mọi tế bào của cô sắp được mở ra.
Đọc truyện mới nhấ t tại Tr uyện88.net

Hoàng Trường Minh như một ngọn núi ở phía sau lưng cô, lạnh nhạt hỏi, “Bữa trưa ăn có ngon không?”.
Lam Ngọc Anh liếm liếm môi.
“Câm rồi à?” Đột nhiên Hoàng Trường Minh giơ tay ra.
“Tôi.....
Lam Ngọc Anh bị anh mạnh mẽ kéo qua, làm cô sợ đến nỗi phải đặt cây dao xuống một bên.


Mới ngẩng đầu lên nhìn thì bị ánh mắt sắc bén vô hình của anh trói buộc lại, cô cẩn thận nhỏ giọng nói từng chữ, "Tôi không phải cố ý nói dối anh, chỉ là nói thật thì sợ anh không vui.….....… “Em biết anh không vui mà còn ăn cơm với người đàn ông khác sao?” Hoàng Trường Minh cười lạnh lùng.
"Cậu Vân thì khác....
Lam Ngọc Anh cau mày.



Từ giọng nói nhẹ nhàng của cô vang lên câu "cậu Vân” và “thì khác”, đôi mắt đen của Hoàng Trường Minh liền híp lại.


Một ngọn lửa tức giận liền bùng lên, Hoàng Trường Minh nhéo cắm cô, “Lam Ngọc Anh, em có biết bổn phận của mình không hả! Một ngày không dây dưa với đàn ông thì em sẽ khó chịu sao? Nhìn thì có vẻ rất đoan trang nhưng thật ra lại là người không chịu được cô đơn? Em cũng xứng một chân đạp hai thuyền sao?”

Lúc không vui, anh ấy luôn nói những lời khó nghe.


Lam Ngọc Anh nắm chặt các ngón tay, nghiến răng nghiến lợi vì chính mình rửa sạch nỗi oan: “Dù anh có tin hay không tin, giữa bọn tôi không có gì cả!” “Em nói lại lần nữa cho anh?” “Nói lại mười lần, giữa bọn tôi không có gì cả!

Đôi mắt của Hoàng Trường Minh khẽ híp lại, với vẻ dò xét sâu xa, dường như đang thăm dò xem lời cô nói là thật hay giả.


Trong lòng của Lam Ngọc Anh không có nói dối, vì vậy cô không hề lo sợ, ánh mắt trong sáng nhìn thẳng về phía anh.


Cho đến khi anh rút một điều thuốc ra, ánh mắt nhìn cô không còn u ám nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới dám mở miệng nói, "Anh Hoàng, tôi vẫn luôn ghi nhớ bổn phận của mình, khi anh gọi thì tôi sẽ đến, thân thể của tôi là thuộc về anh, sẽ không xảy ra bất cứ quan hệ gì với người đàn ông khác.
Nhưng cậu Vân chỉ là một người bạn cũ của tôi, chỉ có như vậy thôi không hơn không kém!”

Hoàng Trường Minh nhả ra một làn khói thuốc, im lặng mà không nói câu nào cả

Không biết đang nghĩ cái gì, đột nhiên anh nói ra câu, “Em cam đoan cho anh đi!” cam đoan?” Lam Ngọc Anh cảm thấy bối rối.
“Cam đoan là dù đầu em bị úng nước thì cũng sẽ không thích cậu Vân!”

Anh ấy vẫn còn ghi nhớ vụ này.....


Bị ánh mắt của anh ấy liếc nhìn, Lam Ngọc Anh mau chóng giơ tay, “Tôi cam đoan!" "Cho dù đầu tôi có bị úng nước, đầu có bị cửa kẹp thì cũng tuyệt đối không thích anh ta!”


.