Sau đó chính là tình huống hiện tại này.

"Thẩm Tứ đã chết.

" Thẩm Thất gia ôm Tạ Nguyễn Ngọc, vỗ vỗ phía sau lưng nàng.

Ai… Trong lòng Tạ Nguyễn Ngọc không nhịn được mà than, quả nhiên là Thẩm Thất gia, nàng chỉ bày một cục diện, hắn đã phát huy cục diện này đến cực hạn, làm chính mình rơi vào tình huống hữu lực nhất.

Nghĩ đến bộ dáng bây giờ của chính mình, Tạ Nguyễn Ngọc có chút rối rắm cũng sợ hắn hiểu lầm, vội vàng thay đổi động tác dán vào lỗ tai của Thẩm Bồi Viễn, dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy nói: "Quần áo là chính em kéo ra, hắn ta còn chưa chạm vào em đã bị em bắn chết rồi.


"Tay vỗ phía sau lưng nàng ngẩn ra, Thẩm Thất gia cẩn thận ôm bả vai nàng, khoé mắt lướt qua dấu hôn trên chỗ xương quai xanh của nàng, lại vỗ vỗ đầu nàng: "Ta biết.

"“Thất gia…”“Hửm?”"Em bây giờ sợ là không thể đi rồi.

" Tạ Nguyễn Ngọc giật mình, đau đến hút khí, Thẩm Bồi Viễn nhìn lại theo ánh mắt nàng, bên ngoài sườn đùi là một mảnh máu đỏ.

"Hắn ta làm em bị thương?" Tiếng nói dường như kết băng, biểu cảm của Thẩm Thất gia không được tốt lắm.

"Không có.

" Tạ Nguyễn Ngọc ngáp một cái đặt đầu trong lồng ngực của Thẩm Thất gia, mí mắt càng ngày càng nặng: "Là chính em làm, vừa rồi không biết ngài cũng ở đây, sợ ngủ mất thì hỏng việc…"Còn chưa dứt lời đã không còn âm thanh, Thẩm Thất gia cúi đầu nhìn Tạ Nguyễn Ngọc lâm vào ngủ say, thuận tay kéo một mảnh màn che khuất mặt nàng, sau đó nhẹ nhàng bế nàng lên gật đầu với mấy chính khách ngoài cửa, không muốn đưa nàng đi khai báo một chút nào.

Tống đôn đốc tự nhiên không dám cản hắn, khi bọn họ nghe thấy Thẩm Thất gia gọi nàng là phu nhân trong nháy mắt, vài người đã biết việc này không dễ làm, loại cảnh tượng này cho dù là người mù cũng có thể đoán được trong phòng trước đó xảy ra chuyện gì, dứt khoát che tai che mắt, giả vờ câm điếc.

Theo tin tức Uỷ viên Tổng công đoàn Bảo Ninh và Thẩm Tứ gia bị giết, mười vạn hội viên của Tổng công đoàn như rắn mất đầu.

Thẩm đại soái còn liên tiếp mất đi hai đứa con trai là Thẩm Bồi An và Thẩm Bồi Hoa, chịu đả kích nặng.

Thẩm Thất phu nhân cũng ngã bệnh, điểm này thật ra là công phu của Thẩm Thất gia, trực tiếp phái một tiểu đội tư bộ thủ ở bên ngoài lâu của nàng ta, bao vây tiểu lâu kín mít đến một con ruồi cũng không bay vào được.


Lời đồn bên ngoài nổi lên bốn phía, Thẩm Thất phu nhân cùng tiền Uỷ viên Tổng công đoàn Hà Uỷ viên lén qua lại bị truyền đến ồn ào huyên náo, tin tức lan truyền nhanh chóng tất nhiên là có bút tích của Thẩm Thất gia ở bên trong.

Lúc Phỉ Thúy nói đến việc này, trong ánh mắt lộ ra sự cổ quái.

Chuyện này Tạ Nguyễn Ngọc định giấu ở trong bụng, Phỉ Thúy là một cô nương thông tuệ, ngày Thẩm Thất gia xảy ra chuyện, lá gan của nàng ấy sắp bị doạ vỡ, ít nhiều cũng đoán được những điều bất thường bên trong.

Tạ Nguyễn Ngọc suy nghĩ rất lâu cũng không rõ, Thẩm Thất gia tội gì phải đội nón xanh cho chính mình trên đỉnh đầu như vậy.

Càng là người sống trong nước bùn, càng không nhìn được người khác quá thoải mái, đây là lòng ghen ghét của nhân tính, miệng của nhiều người có thể xói chảy vàng, tích hủy tiêu cốt.

Từ xưa đến nay bao nhiêu anh hùng chết dưới sự đồn đại vớ vẩn của dân chúng tầng dưới chót.

Sự việc lại cứ phát triển như vậy, Thẩm Thất phu nhân chú định là vết nhơ rửa không sạch trên người Thẩm Thất gia.


Đã nhiều ngày Thẩm Thất gia đứng trên đầu sóng ngọn gió, thủ hạ của hắn nắm ba sòng bạc lớn, ba nơi rồng rắn hỗn tạp, hắn cố ý để tin tức bị tuồn ra, dường như trong một đêm mọi người ở đầu đường cuối ngõ đều biết, không ai dám khua môi múa mép trước mặt hắn nhưng không thể hiện không ai dám nói trước mặt Thẩm đại soái.

"Đại soái, bây giờ trong thành đều đã truyền khắp nơi, ép cũng không ép xuống được.

" Cao Trạch đứng trước án thư của Thẩm đại soái, vẻ mặt ngưng trọng.

“Choang!”Tiếng cái ly rơi xuống đất, Thẩm đại soái tức đến mức có chút run tay: "Người đâu! Điều tra ra là ai chưa!"Cao Trạch lắc đầu nói: "Không rõ lắm, Thất gia cũng là bởi trước đó bị ám sát mới bảo người đến Cục cảnh sát tìm cảnh lực, lúc người chạy đến Tứ gia đã mất rồi, thuộc hạ cảm thấy chuyện này là ám sát có dự mưu.

".