“Bình An mệt rồi sao?”

Ôn Kiều nắm tay Bình An đi trên vỉa hè, nhìn thấy cậu bé ngáp hết cái này đến cái khác, cô cười hỏi.

Cô còn chưa nói xong, Bình An đã lại ngáp một cái, hốc mắt long lanh ngấn nước nhưng lại nói: “Chị ơi, em không buồn ngủ.”

Rõ ràng là buồn ngủ lắm rồi mà còn nói không buồn ngủ.

Ôn Kiều buông tay cậu bé ra sau đó quay lưng lại, ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé: “Lên đi, chị cõng em về, mệt quá thì cứ ngủ trên lưng chị cũng được.”

Bình An muốn kéo cô dậy: “Em không buồn ngủ thật mà, em đi được không cần chị cõng đâu.”

Ôn Kiều ngồi yên không nhúc nhích: “Lâu lắm rồi chị không cõng em, đợi em lớn thêm chút nữa là chị không cõng nổi nửa rồi, nhân lúc hiện giờ chị vẫn còn cõng được em, em để cho chị cõng một lần đi, mau lên đây nào, ngồi thêm chút nữa là chân chị tê luôn đó.”

Bình An nghe vậy, mấp máy môi, cẩn thận nằm úp lên lưng Ôn Kiều, hai cái tay be bé mềm mềm núc ních vòng qua cổ cô.

Ôn Kiều đỡ mông cậu bé, dồn sức đứng dậy, nâng cậu bé lên.

Bình An ngoan ngoãn nằm trên vai Ôn Kiều, nhỏ giọng hỏi: “Chị ơi, em nặng không?”

Ôn Kiều xốc cậu nhóc lên, nói: “Không nặng chút nào hết, bình thường Bình An phải ăn nhiều cơm lên chứ giờ em vẫn nhẹ lắm, phải ăn nhiều mới cao mới to lên được.”

Bình An ôm cổ Ôn Kiều, mặt gác lên vai cô, ngửi mùi hương trên người cô, một hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Nhưng em không muốn lớn.”

Ôn Kiều không nhịn được mà dừng bước, nghiêng đầu hỏi cậu bé: “Tại sao? Làm gì có đứa trẻ nào không muốn lớn lên? Ngày nào Hạ Xán cũng gào thét đòi lớn nhanh một chút đấy.”

Bình An nghe thấy tên Hạ Xán, ánh mắt sáng ngời dưới hàng mi dày tối xuống. Cậu bé nhìn gò má mang theo ý cười dịu dàng của cô, trong lòng cảm thấy khó chịu, không nhịn được hỏi: “Chị…”

“Ơi? Sao vậy?”


Bình An rũ mi mắt xuống, cố gắng biến giọng nói của mình nghe có vẻ ủ rũ: “… Chị rất thích Hạ Xán sao?”

Ôn Kiều ngẩn người: “Sao em lại hỏi như vậy?”

Bình An không trả lời.

Đột nhiên Ôn Kiều hiểu, cậu bé ghen với Hạ Xán. Bình An là một cậu bé có suy nghĩ rất sâu sắc nên chắc là cậu bé này ghen tỵ với Hạ Xán lâu lắm rồi nhưng đến tận hôm nay mới lộ ra một chút như vậy.

Trong lòng cô cảm thấy vừa chua xót lại vừa ngọt ngào, trên mặt khẽ nở nụ cười, rút một tay ra chọc chọc gương mặt nhỏ xíu chỉ có chút thịt của cậu bé sau đó cõng cậu bé, vừa chậm rãi bước đi vừa nói: “Nhóc ngốc này, chị thích Hạ Xán là vì Hạ Xán là bạn tốt của em, chị yêu ai yêu cả đường đi nên mới thích cả em ấy, chị tốt với em ấy cũng là vì em ấy tốt với em. Nhưng bất kể là ai, đối với chị thì người đó cũng chỉ là người ngoài, chỉ có một mình Bình An là khác, Bình An là người nhà của chị, trong cơ thể chúng ta chảy cùng một dòng máu, là người thân mãi mãi không thể vứt bỏ. Em còn là cậu bé do chị một tay nuôi lớn, là người chị thân nhất, thích nhất trên thế giới này. Em hiểu không?”

“Dạ.”

Bình An nghe vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, gần như muốn khóc.

Cậu bé ghé lên lưng Ôn Kiều, ôm cổ cô dính chặt lấy cô, cảm thấy thật an tâm, cũng thật ấm áp.

Một hồi lâu sau, Bình An ghé trên lưng Ôn Kiều, nhỏ giọng nói: “Chị ơi, em muốn lớn lên thật nhanh.”

Ôn Kiều bật cười: “Sao vừa mới nãy còn không muốn lớn cơ mà, sao mới có một chốc như vậy mà giờ đã lại muốn lớn rồi?”

Bình An buồn rầu nói: “Em muốn lớn lên thật mau, như thế mới có thể bảo vệ chị, chị cũng sẽ không cần phải cực khổ như vậy nữa.”

Cậu bé không muốn lớn lên là bởi vì cậu bé không vĩnh viễn không muốn rời xa chị.

Cậu bé muốn lớn nhanh mà bởi vì ngày nào chị cũng phải đi ngủ muộn, từ sáng đến tối lúc nào cũng phải làm rất nhiều rất nhiều chuyện, cậu bé rất thương chị.

Đợi đến khi cậu bé lớn lên, nhất định phải kiếm thật thật là nhiều tiền, để chị không cần phải làm gì hết, chỉ cần ở nhà hưởng phúc là được.


Ôn Kiều nghe vậy, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng buồn tủi nhưng vẫn nhếch miệng cười: “Chị không khổ cực chút nào hết, chị có Bình An ở bên cạnh rồi mà, chị chỉ hy vọng Bình An lớn lên thật khỏe mạnh và vui vẻ thôi.”

Bình An dụi dụi lên cổ cô hệt như một chú cún con đang làm nũng, cánh tay nhỏ bé mềm nhũn ôm chặt cô. Cậu bé không nói gì nhưng trong lòng đã thầm hạ quyết tâm.

*

Đi được nửa đường thì Bình An ngủ mất.

Ôn Kiều về đến nhà, đặt cậu bé lên giường rồi cẩn thận đắp chăn vén màn cho cậu bé, điều chỉnh lại nhiệt độ điều hòa xong cô mới rời nhà đến quán.

Tuy tối nay buôn bán không quá tốt nhưng vẫn có khách liên tục đến, cuối cùng vẫn còn một bàn khác cứ ngồi vừa ăn vừa nói chuyện, bọn họ cũng không tiện đuổi người nên phải ngồi chờ hơn bốn tiếng mới thu dọn đóng cửa.

Trần San San ở một hướng khác, Ôn Kiều cùng Ôn Hoa ở cùng một tòa nhà nên sau khi đóng cửa, ba người tách ra hai hướng.

Ôn Hoa là một chàng trai hoạt ngôn dẻo miệng, trên đường nói không ngừng. Bình thường Ôn Kiều cũng sẽ trò chuyện với cậu ấy nhưng hôm nay cô có tâm sự, không có tâm trạng nghe Ôn Hoa nói nên chỉ thỉnh thoảng mới đáp lại một câu.

Trông đầu cô cứ lặp đi lặp lại hình ảnh Tống Thời Ngộ xới cơm tách đũa cho cô.

Lòng cô rối như tơ vò.

Nhưng nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thể.

Cô tự hiểu lấy mình, khi xưa cô không thể ở bên Tống Thời Ngộ là vì khi đó Tống Thời Ngộ tuổi còn nhỏ, có thể là do đã gặp nhiều đóa hoa được nuôi trong nhà kính chứ chưa từng gặp cây cỏ dại như cô nên cảm thấy mới lạ, lại bị cô quấn quýt không rời, ngày nào cũng lởn vởn trong tầm mắt anh giống như một con cún nhỏ nghịch ngợm của anh, anh càng nhìn càng thấy hợp mắt, cảm thấy cún cưng nhà người khác không bằng, cuối cùng hồ đồ bị cô lừa mất.

Nhưng bây giờ Tống Thời Ngộ đã không còn là cậu thiếu niên dễ lừa của trước kia.

Cô cũng không phải cô gái chỉ cần Tống Thời Ngộ cười với mình một cái là chỉ hận không thể dâng hết tất cả đồ tốt của mình đến trước mặt anh.


Khi đó cô khờ khạo ngây ngô, tùy nhà cô cũng coi như là hộ nghèo bậc nhất trong thôn nhưng trời sập xuống đã có bà nội gánh, bác cả tuy tâm trí chỉ như một đứa bé nhưng từ nhỏ đã yêu thương chăm sóc cô, có cái gì tốt là đều để dành lại cho cô, cô có ăn có mặc là đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.

Có bà nội không bao giờ ép buộc lại thêm bác cả nuông chiều, cô không hề cảm thấy mình thiếu thốn hơn những bạn có ba có mẹ. Cô tự biết nhà mình nghèo nên không bao giờ đòi tiền tiêu vặt nhưng cô không cảm thấy đó là vấn đề gì hết, vô cùng thỏa mãn với cuộc sống đó.

Dù là trước mặt Tống Thời Ngộ, cô cũng chỉ thỉnh thoảng cảm thấy có chút tự ti vì bản thân chẳng khác nào con khỉ hoang trong khi Tống Thời Ngộ lại vô cùng đẹp trai chứ không hề có cảm giác phân biệt tầng lớp vì gia cảnh của cô với anh khác nhau.

Năm mười tám tuổi đó, cô trưởng thành chỉ ngay sau một đêm.

Người bà đã từng có thể thay cô che mưa chắn gió phải nhập viện vì nhồi máu não, bác cả chỉ như một đứa bé, vào thời khắc quan trọng lại chỉ biết gào khóc lo lắng nhưng lại không làm được gì hết.

Cô bị ép phải trưởng thành trong vòng một đêm, trở thành trụ cột của cả gia đình.

Cái đêm cô ra quyết định từ bỏ kỳ thi đại học, cô biết cô đưa ra quyết định như vậy cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ Tống Thời Ngộ.



Trong lúc thất thần, cô không biết cảm thân đã đi tới dưới lầu.

Mãi cho đến khi có ánh sáng đâm vào mắt, cô mới giật mình tỉnh lại, sau đó phát hiện đằng trước có một chiếc xe màu đen đang đậu dưới ánh đèn đường mờ ảo.

“Ai vậy?” Ôn Hoa che mắt lại theo phản xạ tự nhiên.

Ánh đèn lờ mờ, chiếc xe kia lại bật đèn sáng nên không thể nhìn thấy biển số.

Trái tim trong lòng Ôn Kiều giật thót, đột nhiên cô lờ mờ có dự cảm.

Quả nhiên, sau khi đèn xe tắt, cửa xe mở ra, người bước xuống không phải ai khác mà chính là Tống Thời Ngộ.

Ôn Hoa ngây người: “Anh Thời Ngộ?” Gọi xong, cậu ấy mới vô thức quay đầu nhìn Ôn Kiều bên cạnh mình.

Lần trước cậu ấy không biết nhưng lần này cậu ấy biết rõ tại sao Tống Thời Ngộ lại xuất hiện ở đây.


Rạng sáng bốn giờ mà vẫn còn ở trong cái chung cư cũ kỹ này thì cũng không thể là “Đi ngang qua” được đúng không?

Cậu ấy rất nhạy bén thức thời, lập tức nói: “Chị Ôn Kiều, em lên trước nhé.”

Nói xong, cậu ấy lên tiếng chào hỏi Tống Thời Ngộ sau đó đi vào trong tòa nhà.

Vừa bước lên cầu thang, cậu ấy không nhịn được quay đầu lại xem. Thật ra trong lòng cậu ấy không hề bình tĩnh như những gì thể hiện ra bên ngoài, cậu ấy đang sợ tới ngây người rồi đây này.

Không ngờ chuyện lúc đó mẹ nói lại rất có thể là sự thực.

Rất có thể anh Thời Ngộ với chị Ôn Kiều đã từng hẹn hò!

Tống Thời Ngộ cứ đứng đó, không nói cũng không di chuyển mà chỉ bình tĩnh đứng yên. Những bóng đèn đường cũ kỹ tỏa ra ánh sáng mờ tối hoàn toàn không thể nhìn rõ mặt anh chứ đừng nói tới biểu cảm trên gương mặt anh.

Anh không nói, Ôn Kiều cũng không muốn nói nhưng Tống Thời Ngộ không động cô cũng không thể không động được, cô còn phải lên tầng ngủ nữa đấy.

Nghĩ tới tối nay lúc rời đi trong anh có vẻ rất tức giận, không nói một câu đã bỏ đi, Diêu Tông còn biết tới chào tạm biệt cô.

Cô đang định lạnh lùng bước qua người anh nhưng khi tiến lên trước vài bước, cô lại phát hiện trên người anh vẫn còn mặc bộ đồ hồi tối đi ăn, xem ra từ đó đến giờ anh vẫn chưa về nhad.

Không lẽ anh đã đợi ở đây từ sớm rồi?

Giờ cũng đã bốn giờ sáng rồi, anh đợi ở đây bao lâu rồi?

Ôn Kiều không kìm lại được, bước đến dừng tại nơi cách anh vài bước, hỏi anh: “Anh đến tìm tôi?”

Tống Thời Ngộ vốn thấy cô đi thẳng qua, cho rằng cô muốn đi thẳng lên lầu luôn không muốn nói chuyện với anh, trong lòng đang cảm thấy tức giận nhưng không ngờ cô đột nhiên dừng lại rồi hỏi như vậy khiến anh thấy bực dọc hơn, bực cô đã biết còn cố hỏi.

Ôn Kiều chỉ thấy Tống Thời Ngộ đột nhiên tiến về phía cô hai bước, dừng trước mặt cô, bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi cô: “Em nói xem?”

Ôn Kiều kinh ngạc nhìn anh, thấy anh đứng trước mặt mình, đầu hơi nghiêng, gương mặt cười như không cười, nhìn cô chằm chằm. Trong đôi mắt cổ điển lạnh lùng nhưng trong trẻo kia dường như có ánh sáng, thần thái trong ánh mắt anh vẫn quen thuộc như vậy.

Đột nhiên Ôn Kiều có cảm giác như chàng thiếu niên Tống Thời Ngộ đã xuyên qua thời không đứng ngay trước mặt cô. Trong nháy mắt đó, trái tim cô đập thình thịch rộn ràng. Cô giật mình, sau đó lại ngửi được mùi rượu thoang thoảng như có như không làm cô lập tức tỉnh táo lại, kinh ngạc hỏi: “Anh uống rượu?”