Tống Thời Ngộ nhíu mày: “Tạm thời đừng nhắc đến chuyện này nữa, tôi dẫn em tới hiệu thuốc xử lý vết thương trước đã.”

Ôn Kiều mở lòng bàn tay ra, nhìn vết bầm trên lòng bàn tay mình, sau đó nói: “Trong nhà tôi có một ít thuốc, tôi về nhà tự bôi là được rồi. Anh về đi.” Cô dừng một chút, chăm chú nhìn Tống Thời Ngộ rồi nói: "Những lời tôi nói đều rất nghiêm túc, sau này đừng đến tìm tôi nữa. Đúng là trước đây tôi rất thích anh, nhưng bây giờ tôi thực sự không còn thích anh nữa."

“Em không cần nhấn mạnh nhiều như vậy, tôi biết rồi.” Tống Thời Ngộ cau mày, hiển nhiên không muốn nghe những câu như thế. Anh nhìn chằm chằm Ôn Kiều, học theo giọng điệu ban nãy của cô: “Em nghe rồi đấy, tôi cũng nói rất nghiêm túc. Nếu giờ em không thích tôi, vậy tôi sẽ khiến em thích tôi lại lần nữa.”

Ôn Kiều ngạc nhiên, sau đấy lại hơi nhíu mày nhìn anh.

Tống Thời Ngộ không cho cô cơ hội nói thêm: “Tôi vừa thấy bên kia có một tiệm thuốc còn chưa đóng cửa, em ngồi đây đợi tôi, tôi sẽ quay lại ngay.” Anh ngừng một chút, dường như không tin cô sẽ ngoan ngoãn đợi mình nên nhìn cô cảnh cáo: “Nếu tôi quay lại mà thấy em không còn ở đây, tôi sẽ tới khu nhà em rồi gõ cửa từng phòng đấy.”

Ôn Kiều: “...”

Cô tin Tống Thời Ngộ có thể thật sự làm được điều đó.

“Đợi tôi. Tôi sẽ quay lại ngay.”

Ôn Kiều quay đầu liếc nhìn về phía nhà mình, do dự một chút nhưng cuối cùng cũng từ bỏ việc cứ quay về nhà như vậy. Cô bất đắc dĩ thở dài, ngồi bên dải cây xanh đợi anh.

Cô rất hiểu Tống Thời Ngộ.

Chuyện gõ cửa từng nhà lúc đêm hôm khuya khoắt là chuyện mà anh có thể thực sự làm được.

Cô ngồi cạnh dải cây xanh, nhìn bóng lưng Tống Thời Ngộ vội vàng chạy đi và chợt nhớ đến đại hội thể thao của trường cấp 3. Cô nhớ mình đã bị thương trong buổi đại hội thể thao của trường vào năm thứ hai trung họ và người đưa cô tới phòng y tế cũng là Tống Thời Ngộ.



Năm đó Ôn Kiều học lớp 11 còn Tống Thời Ngộ học lớp 12.

Với sự kiện thế vận hội mùa thu, các lớp đều phải có đủ người tham gia các hạng mục.

Con trai thi đấu mấy cái này rất hợp vì thường lớp nào cũng có một số nam sinh thích thể thao. Đa phần các môn thi đấu đều là dành cho các bạn nam yêu thích vận động tham gia.

Con gái mà thi đấu sẽ hơi khó vì thường các bạn nữ trong lớp đều không tích cực tham gia, đặc biệt là các môn thể thao như chạy bộ. Mệt là một chuyện, nhưng lúc chạy còn mất hết cả hình tượng. Ngoài ra còn có các môn thể thao như ném đ ĩa sắt, ném quả tạ, nhảy xa khả năng cao sẽ tự biến mình thành trò hề. Mọi người cứ đùn đẩy nhau, cổng đăng ký sắp đóng mà vẫn chưa có đủ người đăng ký tham gia.


Vì chuyện này mà chủ nhiệm lớp tức điên lên, cuối cùng lấy tờ phiếu đăng ký và gọi thẳng tên Ôn Kiều: “Ôn Kiều, năm ngoái em đăng ký tham gia nhiều vậy mà sao năm nay chỉ điền môn ném lao thế? Tôi thấy em giành được giải thưởng của cả chạy bộ, nhảy xa và nhảy cao, thế mà năm nay không đăng ký cái nào à? Có chuyện gì sao? Không muốn mang vinh quang về cho lớp nữa hả?”

Ôn Kiều im lặng không nói gì.

Năm ngoái cô đăng ký tham gia với mục tiêu giành được giải thưởng. Cô đã hoàn thành hầu hết các nội dung thi như chạy nước rút, chạy cự ly dài, chạy tiếp sức, nhảy cao, nhảy xa, ném lao, ném đ ĩa, ném tạ… Ôn Kiều nhân jđược rất nhiều các loại giải thưởng, nào là bình giữ nhiệt, bút máy, cầu lông các kiểu ôm về nhà một đống.

Cô mang lại nhiều vinh quang cho lớp, được nhiều người chú ý, trở thành người nổi tiếng trong trường, giáo viên và bạn cùng trường đều biết có một nhân vật như vậy.

Lúc đầu cô rất vui vẻ, cầm trên tay hàng đống giải thưởng còn thấy phấn chấn, không ngờ cô lại bị các bạn nam chụp ảnh khi đang chạy cùng một số bạn nữ, họ truyền tay nhau trong lớp để trêu chọc các cô. Cô đã nhìn thấy những bức ảnh kỳ cục đó, mấy tấm nhe răng trợn mắt nhìn rất xấu xí. Mấy nữ sinh khác đều tức giận đuổi đánh đám nam sinh nhưng cô thì không để tâm, dẫu sao cô cũng không phải một người nổi tiếng vì xấu xí, lấy được phần thưởng mới là điều quan trọng thực sự.

Khi đó cô còn chưa nghĩ đến việc chú ý đến hình ảnh của mình, nhưng năm nay thì khác, cô và Tống Thời Ngộ đã ở bên nhau, nếu tham gia, Tống Thời Ngộ nhất định sẽ đến xem cô thi đấu, có khi còn theo dõi cô suốt cả trận đấu không chừng. Nếu để anh nhìn thấy hình ảnh cô xấu xí khó coi như vậy, nhỡ anh hối hận thì sao bây giờ?

Chủ nhiệm lớp thấy cô không nói gì bèn chỉ điểm luôn: “Ôn Kiều, em nghĩ đi. Thành tích học tập của em cản trở lớp thi đua thì thôi, bây giờ đến cả tham gia đại hội thể dục thể thao mang về vinh dự cho lớp mà em cũng không chịu cố gắng nữa, thế em còn có ích gì? Lớp phó văn thể mỹ! Môn nào đăng ký được em đăng ký hết cho bạn ấy! Cả Chu Thiến, Tưởng Hán Đình, Trương Văn Nhã, tất cả các em cũng đi đăng ký hết cho tôi. Lớp khác thì tranh nhau tham gia, các em thì sao, thành tích học tập đã chẳng ra sao rồi, bây giờ có cơ hội làm lớp vẻ vang cũng không chịu cống hiến, đứa nào đứa nấy trốn hết!”

Ôn Kiều nghe giáo viên chủ nhiệm mắng cũng không dám đùn đẩy nữa, thành thật điền tên đăng ký.

Lần này Tống Thời Ngộ không hài lòng, phê bình cô kín đáo: “Giờ em còn có thời gian rảnh mà tham gia đại hội thể dục thể thao sao? Có thời gian thà làm thêm mấy đề thi đi.”

Ôn Kiều chán nản nói rằng việc này do chủ nhiệm lớp sắp xếp, cô cũng chẳng còn cách nào.

Mà thay vì làm bài tập, cô vận động thể thao còn giỏi hơn.

Điều mà Ôn Kiều không hiểu nhất chính là tại sao Tống Thời Ngộ lại thích giải đề thi đến vậy.

Việc Tống Thời Ngộ làm bài không phải để học tập hay nâng cao thành tích mà là một cách giải trí, trút giận, khi vui thì làm hai tờ để tăng thêm niềm vui, khi không vui thì làm hai tờ để xả stress, mà cả lúc chán cũng lôi đề thi ra làm.

Mỗi lần Ôn Kiều đến lớp tìm anh, nếu anh không đọc sách thì cũng là đang ngồi giải đề.

Cô còn không biết anh kiếm đâu ra nhiều đề thi để làm thế nữa.

Dù sao mỗi lần Tống Thời Ngộ nhắc cô làm bài cô đều đau đầu mà không dám nói gì.


Tuy nhiên, kể từ khi Tống Thời Ngộ gọi cô là "óc bã đậu" và hai người "chiến tranh lạnh" hơn nửa tháng thì sau đó anh chưa bao giờ nói một lời gay gắt nào với cô nữa, ngoại trừ thỉnh thoảng vẫn vì cô mà bực tới xanh mặt.

Bây giờ nếu đã đăng ký thì Ôn Kiều quyết tâm giành được giải thưởng và cô sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành tốt nhất việc cô cần làm.

Hàng ngày tan học xong Ôn Kiều chưa về nhà luôn mà ở lại trường tập luyện.

Tống Thời Ngộ rất bất lực, không còn cách nào khác phải đi tập với cô.

Tống Thời Ngộ là người thích động não và ghét vận động. Quãng đường hai mươi phút đến trường mỗi ngày là bài tập thể dục hàng ngày của anh.

Khi Ôn Kiều đang luyện tập rất chăm chỉ, anh ngồi ở mép bàn tiếp tân ở sân sau, uống Coca và nhìn cô chạy tới chạy tui tới mệt lử.

Đại hội thể thao của trường được tổ chức theo đúng kế hoạch.

Mỗi lớp cử một đại diện cầm bảng.

Chủ nhiệm lớp Ôn Kiều luôn thích nói về dân chủ nên lần này ông để học sinh trong lớp tự bầu người đại diện.

Trong trường hợp bình thường, người giơ bảng sẽ là người xinh đẹp nhất trong lớp.

Ban đầu mọi người chọn Hồ Ánh Tuyền, vừa là lớp phó vừa là hoa khôi của lớp nên đi giơ bảng là ổn nhất.

Về sau chính cô ta là người nhất quyết muốn tổ chức bỏ phiếu ẩn danh. Kết quả cuối cùng tổng kết, người nhiều phiếu bầu nhất lại là Ôn Kiều!

Kết quả hé lộ, đám học sinh nghịch ngợm dưới lớp chỉ sợ thế giới chưa đủ loạn lạc đã bắt đầu hò hét.

Sắc mặt của Hồ Ánh Tuyền khi đứng trên bục công bố số phiếu cũng cứng ngắc.

Lúc ấy Ôn Kiều thực sự không gọi là xinh đẹp được, nổi tiếng trong lớp chủ yếu cũng vì tính cách dễ thương cởi mở.

Ôn Kiều được mọi người chọn, không chỉ cô bất ngờ mà những người khác cũng không tin nổi.


Mặc dù kết quả rất bất ngờ nhưng mọi người đều không có ý kiến ​​phản đối, dù sao đây cũng là bỏ phiếu tự nguyện. Số phiếu bầu không chỉ nhiều hơn hoa khôi lớp một hai phiếu mà tận tám phiếu.

Sau khi kết quả công bố.

Các nam sinh đang xì xào thảo luận.

“Nhưng mà ngoại hình Ôn Kiều cũng đâu tới nỗi, cười lên hơi bị dễ thương đấy.”

“Ai nói cậu ấy xấu thế? Ôn Kiều chẳng hề xấu luôn, tôi thấy cậu ấy rất xinh.”

“Ôn Kiều mà xinh? Đen như Châu Phi ấy.”

“Làm gì đến nỗi đấy, người ta đen kiểu rám nắng, cánh tay trắng lắm chứ đùa. Với cả đen thì sao, có đen kiểu lổm chổm đâu mà kêu.”

“Ê thích Ôn Kiều à Trương Bác? Sao khen ác thế.”

“Thích gì mà thích? Tôi đang nói đúng sự thật thôi. Này, lớp trưởng, cậu thấy Ôn Kiều nhìn được không?”

Trương Bác đang nói bỗng quay đầu nhìn Thiệu Mục Khang bên cạnh đang im lặng ngồi làm bài mà không tham gia với bọn họ.

Thiệu Mục Khang dừng bút, thản nhiên liếc qua cửa sổ nhìn Ôn Kiều đang híp mắt phơi nắng ngoài phòng học.

“Ừm.”



“Ê, Tống Thời Ngộ, cậu biết tin gì chưa? Cô vợ nhỏ của cậu thế mà lại được lên cầm bảng đại diện lớp đấy.”

Triệu Long Phi lao từ bên ngoài phòng học vào rồi ngồi xuống cái ghế trước mặt Tống Thời Ngộ, anh ta nằm trên bàn hào hứng chia sẻ tin mới cho anh biết.

Triệu Long Phi nổi tiếng là “Bông hoa giao tiếp”, lớp nào cũng có người quen của anh ta, có tin gì là anh ta đều biết một chút.

Hàng ngày Ôn Kiều mang cơm cho Tống Thời Ngộ nên bạn cùng lớp anh đều biết cô. Nhóm bạn khá thân với Tống Thời Ngộ đều đùa rằng Ôn Kiều là cô vợ nhỏ của anh, mới đầu chỉ là trêu thôi mà dần dần đó đã chuyển thành một cách gọi khác của Ôn Kiều.

Dù sao thì Tống Thời Ngộ cũng chưa từng cấm họ nói thế nên ai cũng quen miệng gọi vậy.

Tuy nhiên, không ai thực sự coi Tống Thời Ngộ và Ôn Kiều là một cặp, họ cũng không cho rằng việc Tống Thời Ngộ và Ôn Kiều hàng ngày cùng nhau đi học về có vấn đề gì vì mọi người đều cho rằng Ôn Kiều đang đuổi theo Tống Thời Ngộ.


Chỉ có Triệu Long Phi có cái nhìn khác với họ vì anh ta là người duy nhất trong trường biết Tống Thời Ngộ và Ôn Kiều đang trong mối quan hệ.

Anh ta phát hiện hai người họ yêu nhau, tất nhiên không phải Tống Thời Ngộ nói cho anh ta biết.

Anh ta đã phát hiện ra điều đó bằng đôi mắt thông thái của mình.

Triệu Long Phi từng nhìn thấy Tống Thời Ngộ nắm tay Ôn Kiều, còn là chủ động nắm tay nữa. Ôn Kiều chỉ hơi bối rối rút tay ra nhưng không tránh.

Lúc đó anh ta vô cùng sốc.

Sốc tới nỗi anh ta còn không kịp trốn trước khi Tống Thời Ngộ nhìn sang.

Triệu Long Phi không dám nói cho ai biết tin tức nóng hổi như vậy.

Bởi vì Tống Thời Ngộ đã đe dọa anh ta rằng nếu dám tiết lộ dù chỉ nửa chữ, anh ta sẽ không bao giờ có thể bài của anh nữa, dù là học trên lớp hay đi thi,

Có thể coi như đang nắm giữ sinh mệnh của Triệu Long Phi.

Cây bút trong tay Tống Thời Ngộ linh hoạt xoay tròn giữa các ngón tay, anh không có phản ứng gì nhiều với danh hiệu “vợ nhỏ của anh” mà chỉ tập trung vào chỗ “thế mà lại”, anh giương mắt lên rồi bình tĩnh hỏi: "Có vấn đề gì không?"

Triệu Long Phi đáp ngay: “Tất nhiên là có vấn đề! Cậu có biết Ôn Kiều với Hồ Ánh Tuyền học chung lớp không?”

Tống Thời Ngộ: “Hồ Ánh Tuyền là ai?”

Triệu Long Phi cạn lời: “Người ta mới tỏ tình với cậu năm ngoái đó, thế mà cậu đã quên rồi à? Chẳng phải tôi kể với cậu rồi sao?”

Tống Thời Ngộ: “Tôi không biết là ai.”

Triệu Long Phi: “Thôi. Dù sao thì cô ấy cũng là người xinh đẹp nhất trong khối 11. Cô ấy và vợ nhỏ của cậu học chung một lớp, đáng ra phải là cô ấy cầm bảng mới phải. Cuối cùng Hồ Ánh Tuyền yêu cầu bỏ phiếu ẩn danh, ai mà ngờ là vợ nhỏ của cậu lại thắng chứ!”

Tống Thời Ngộ tỏ thái độ như nằm trong dự liệu, anh nhìn Triệu Long Phi: “Không phải chuyện hiển nhiên à?”

Triệu Long Phi không hiểu: “Hiển nhiên cái gì? Có bao giờ lớp không chọn người đẹp nhất đâu? Lớp bọn mình chẳng phải đều bảo cậu đi giơ bảng à, đấy là cậu không đi thôi.”

Tống Thời Ngộ lại gần nhìn anh ta, mỉm cười hỏi: “Thế cậu cảm thấy ai không đẹp?”

Triệu Long Phi: “...”