Ôn Kiều ra ngoài, vừa dùng đũa gắp bánh bao chiên vào miệng vừa thầm trầm trồ trong bụng, bánh bao chiên ở đây thơm ơi là thơm, ngon ơi là ngon!

Thảo nào sáng nào cô cũng thấy người ta xếp hàng dài như vậy. Quả thật bánh bao ở cửa hàng này ngon và thơm đến không tưởng, mặc dù vỏ ngoài được chiên giòn nhưng lại không hề dầu mỡ chút nào, bao trùm cả khứu giác và vị giác của cô lúc này chỉ có mỗi "thơm" mà thôi. Mọi khi cô thường xuyên thấy khách tiệm bánh bao này xếp hàng dài nhưng chưa vào mua ăn thử bao giờ. Ngày hôm qua Tống Thời Ngộ đã mua một phần và cho Ôn Hoa ăn, đó là lần đầu tiên cô nếm thử bánh bao chiên ở cửa hàng này, quả thật hương vị cực kỳ xứng đáng với công sức mà những người xếp hàng ấy bỏ ra.

Lúc đi ngang qua cửa hàng bánh bao chiên ấy, Ôn Kiều nhìn thoáng qua về phía đó, thấy vẫn có chừng tám, chín người đang xếp hàng chờ tới lượt mua.

Cô đột nhiên nhớ tới điều gì, quay đầu hỏi Tống Thời Ngộ mang sữa đậu nành đến cho mình, đang đứng kế bên: "Anh ăn chưa?"

Tống Thời Ngộ ngẩn người, vốn dĩ anh đã cực kỳ vui mừng khi thấy Ôn Kiều chịu ăn bữa sáng do mình mua cho cô, không ngờ cô lại còn hỏi han anh đã ăn chưa. Giây phút ấy, Tống Thời Ngộ có phần thấp thỏm lo sợ vì được quan tâm: "Tôi ăn rồi."

Ôn Kiều bảo "thế à" rồi tiếp tục đi về phía trước.

Tống Thời Ngộ cầm lòng không đậu nhếch môi cười, nhưng rồi anh lập tức kìm chế lại, điều chỉnh biểu cảm, sau đó theo sau cô.

Tống Thời Ngộ cố tình đậu xe tại bãi đỗ xe gần đường số 2 phố Đông, như vậy anh sẽ có thể đi cùng Ôn Kiều vào mỗi buổi sáng trong quãng thời gian này, giống như thời họ còn đi học vậy.



Khi Tống Thời Ngộ và Ôn Kiều đi chung với nhau, bất cứ ai đi ngang qua đều không kìm được ngoái nhìn họ thật lâu. Trước tiên họ luôn đặt mắt lên Tống Thời Ngộ, sau khi dứt khỏi nét đẹp điển trai hút mắt ấy thì mới có thể nhìn Ôn Kiều đang đi bên cạnh anh.

Tống Thời Ngộ khoác trên mình áo sơ mi và quần tây, giày da bóng lưỡng, khí chất thanh cao, trong trẻo xuất trần, không dính khói lửa phàm tục, còn Ôn Kiều đi kế bên anh thì mặc áo thun, quần jean, xách một bịch bánh bao chiên vừa đi vừa ăn, nom rất ư là chân chất và đậm chất sinh viên.

Mặt ngoài thoạt trông hai người chẳng khác gì người của hai thế giới, cho dù đi cạnh nhau thì cũng rất khó thuyết phục người ta tin rằng giữa hai người họ có quan hệ gì thân mật với nhau, nhưng bởi vì Tống Thời Ngộ cứ lẽo đẽo nối gót theo đuôi cô, cùng với ánh mắt nhìn cô chăm chú không thèm che giấu chút nào đã làm hai thế giới tưởng chừng xa cách ấy có mối liên kết với nhau.

"Có khô quá không? Có cần uống sữa đậu nành không?" Lúc Ôn Kiều nhíu mày, Tống Thời Ngộ kịp thời đưa cốc sữa đậu nành mà mình xách suốt từ nãy đến giờ cho cô.

"Khụ!" Ôn Kiều đúng là hơi nghẹn cổ thật. Cô dừng bước không đi nữa, nhận lấy cốc sữa đậu nành rồi ngậm ống hút tu ừng ực một ngụm lớn. Ôn Kiều ngậm sữa trong miệng một lát, nuốt xuống từng chút một rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Uống xong, cô phát hiện Tống Thời Ngộ cứ nhìn chằm chằm vào mình mãi.

"Sao lại nhìn tôi chằm chằm như thế?" Ôn Kiều vô thức quệt miệng, nghi ngờ mặt mình dính thứ gì nên anh mới nhìn mình mãi như vậy, trong lòng có phần bối rối.

"Không có gì đâu." Tống Thời Ngộ không muốn thừa nhận rằng mình mê mẩn ngắm cô uống sữa đậu nành quá, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.


Ôn Kiều thầm thấy có gì đó là lạ làm sao, lau mặt thêm vào lần nữa.

Điều đầu tiên cô làm sau khi trở lại tiệm trà sữa là vào nhà vệ sinh, soi gương xem mặt mình có dính gì không, sau đó nhận ra mặt mình vẫn bình thường, chẳng dính nhọ gì cả.

Đúng lúc này, điện thoại bỗng kêu hai tiếng thông báo, cô lấy ra xem, hóa ra người gửi tin nhắn cho cô là Tống Thời Ngộ.

[Vừa mới tạm biệt nhau mà tôi đã bắt đầu nhớ em rồi.]

Ôn Kiều trố mắt nhìn đăm đăm tin nhắn này như nhìn thấy ma, bỗng chốc tê rần từ da mặt đến da đầu như bị giật điện.

Tống Thời Ngộ bị ma nhập hay sao thế kia?

Ngay từ buổi tối ngày hôm qua là anh đã có biểu hiện khác thường rồi.

Cô tắt màn hình, hít một hơi thật sâu, nhìn bản thân trong gương để cố gắng làm trái tim mình bình tĩnh trở lại, một lần nữa cảnh cáo bản thân đừng bị những lời đường mật ấy mê muội.

...

Cậu con trai nhân viên mới của tiệm tên là Lưu Siêu, có mặt và bắt đầu làm việc kể từ trưa nay. Ôn Kiều sắp xếp cho cậu ấy theo Ôn Hoa đi giao hàng cho khách, nhân tiện làm quen với đường sá nơi đây, như vậy buổi trưa hai người có thể luân phiên nhau làm việc.

Bữa ăn trưa ở tiệm Ôn Kiều càng lúc càng có nhiều đơn đặt hàng, chỉ riêng công ty của Tống Thời Ngộ thôi là đã đi giao hơn bốn trăm tệ vào buổi trưa rồi, cộng thêm những nơi khác cũng đặt đồ ăn thì doanh thu bán bữa trưa của quán đã vượt quá con số một ngàn tệ. Bữa trưa do nhà Ôn Kiều làm thuộc dạng tuy khẩu phần ít nhưng chất lượng, không hợp tác với các ứng dụng đặt đồ ăn mà do nhân viên quán tự giao hàng nên không phải chia tiền hoa hồng, lợi nhuận cũng hết sức khả quan.

Một số khách quen chủ động chụp ảnh và gửi cho Ôn Kiều, khen đồ ăn quán cô làm rất ngon.

Đó là những lúc Ôn Kiều cảm thấy tự hào và hãnh diện với công sức mà mình bỏ ra nhất, những lúc như thế cô còn vui hơn cả khi khách trả tiền nữa.

Quán ăn đang trong giờ làm bận rộn thì có một người giao hàng mang bốn cốc trà sữa đến.

Trần San San hiện không có ở trong quán vì đã xin nghỉ nửa ngày, vừa khéo chia đều mỗi người một cốc.

Ôn Hoa cứ ngỡ Ôn Kiều là người đặt chỗ trà sữa này.


"Không phải chị đặt đâu."

"Vậy ai đặt thế ạ?"

"Có khi nào giao nhầm không?" Chu Mẫn tò mò đọc hóa đơn nhỏ được đính kèm trên đó, bảo: "Không nhầm này, đã vậy còn viết tên của chị Ôn Kiều nữa."

Ôn Kiều cũng đi tới xem sao. Khi thấy tên quán trà sữa, cô ngẩn người, đó là quán trà sữa mà cô và Tống Thời Ngộ từng cùng nhau đi làm thêm. Ngót nghét đã mười năm trôi qua, không ngờ quán trà sữa này vẫn còn hoạt động đến tận bây giờ.

"Chị biết ai đặt rồi, các em uống đi."Ôn Kiều nói.

"Ai đặt thế ạ?" Ôn Hoa hỏi.

"Bảo uống thì uống đi, quan tâm ai đặt làm gì!" Ôn Kiều nhẹ nhàng vỗ một cái lên đầu cậu ấy.

Ôn Hoa là người nhanh nhạy biết bao, cậu ấy cười hì hì: "Anh Thời Ngộ tốt thật đấy!"

"Mua trà sữa cho em là tốt rồi à? Bộ chị không đối xử tốt với em hay sao?" Ôn Kiều tỏ ra như cười như không.

"Đương nhiên là không thể nào so sánh rồi, chị Ôn Kiều tốt nhất trên đời!" Ôn Hoa lập tức nịnh nọt cô.

Chu Mẫn nhoẻn miệng cười.

Còn Lưu Siêu thì do mới đến nên không biết họ đang nhắc đến ai, chỉ đành cười theo.

Ôn Hoa đâm ống hút vào cốc hộ Ôn Kiều: "Chị Ôn Kiều, của chị đây."

Quả thật đúng lúc Ôn Kiều cũng đang vừa nóng vừa khát nước, cô nhận lấy uống một ngụm, cơn mát lạnh sảng khoái thoáng chốc dâng lên tới đỉnh đầu. Thật ra cô rất thích uống trà sữa. Trước đây, khi còn làm thêm ở tiệm trà sữa, quy định của tiệm là nhân viên có thể uống bất cứ lúc nào cũng được và không giới hạn số lượng. Một ngày cô có thể uống đến ba, bốn cốc. Nhưng do Tống Thời Ngộ không cho cô uống nhiều, trà sữa bây giờ lại rất đắt, hở tí là mười mấy, hai mươi tệ một cốc, cô cũng không mua nổi, thỉnh thoảng mới mua cho Bình An uống thôi.

Quán trà sữa này đã duy trì được mười năm ròng rã, ngoại trừ tên quán ra thì cái gì cũng thay đổi, mùi và vị không còn là bột trà sữa đun sôi rẻ tiền nữa, còn được cho thêm rất nhiều topping xoài tươi mát, rất giải khát.


Uống trà sữa xong, cô định nhắn tin cảm ơn Tống Thời Ngộ, nhưng suy nghĩ một hồi thì quyết định thôi không nhắn nữa.

Cô nên đối xử lạnh nhạt với anh thì hơn.

...

Về đến nhà, Ôn Kiều gội đầu xong thì lấy máy sấy sấy tóc cho khô, nhìn đồng hồ thì đã ba giờ. Cô chỉ còn nửa tiếng nữa để ngủ. Ôn Kiều leo lên giường, cài điện thoại ở chế độ rung, nhưng vừa cài xong thì điện thoại rung lên hai lần, một tin nhắn Wechat được gửi đến cho cô.

Không ngờ lại là Thiệu Mục Khang.

[Tôi mới vừa đi công tác về, sẽ ở lại Lâm Xuyên một thời gian. Cậu có rảnh không, đi ăn nhé?]

Đây là câu đầu tiên mà Thiệu Mục Khang nhắn với cô kể từ khi hai người kết bạn Wechat lẫn nhau, tính ra cũng đã hơn nửa tháng từ lúc đó.

Ôn Kiều nhớ đến câu mà Mục Thanh nói với mình trước đây, cảm thấy cô ấy suy nghĩ nhiều quá, nếu Thiệu Mục Khang thích cô thì sao lại qua lâu như vậy mới liên lạc với cô được?

Cô trả lời: [Ngại quá lớp trưởng, gần đây tôi khá bận, không có ai trông quán cả.]

Thiệu Mục Khang: [Không sao. Chờ cậu có thời gian rồi tính vậy.]

Sau một hồi nghĩ ngợi, Ôn Kiều trả lời: [Khi nào tôi có thời gian, tôi sẽ mời cậu một bữa.]

Hồi còn học cấp ba, cô đã từng không ít lần ăn ké đồ ăn vặt của Thiệu Mục Khang, hơn nữa trong quá trình học tập anh ta cũng giúp cô rất nhiều, đúng là cô nên mời Thiệu Mục Khang một bữa cơm thật.

Thiệu Mục Khang trả lời tin nhắn của cô: [Được, tôi chờ thông báo từ cậu, lúc nào cũng được.]

Cuộc trò chuyện dừng lại ở tin nhắn này, hai giây sau, anh ta nhắn thêm một tin nữa: [Mong là tôi sẽ không phải chờ quá lâu.]

Ôn Kiều không kìm được bật cười, đáp: [Tôi sẽ cố gắng.]

Cô cứ ngỡ cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc, không ngờ Thiệu Mục Khang lại tiếp tục gửi thêm một tin nhắn nữa.

[Tháng sau bọn tôi tổ chức họp mặt bạn bè trường Lâm Xuyên, cậu có đi không?]

Ôn Kiều biết chuyện sắp tới đây sẽ có cuộc họp mặt bạn cũ, Mục Thanh đã kể với cô. Cô ấy bảo ban đầu vốn chỉ là cuộc tụ họp giữa những người bạn cũ học cùng lớp với nhau thôi, sau đó bảo lớp họ chỉ còn vài ba người ở lại Lâm Xuyên, có tập trung lại thì cũng chỉ được lác đác mấy người nên mới mở rộng thành họp mặt bạn cùng trường, bởi vì rất nhiều học sinh từng học trường trung học phổ thông số 2 đều ở lại Lâm Xuyên để làm việc.

Đương nhiên Mục Thanh muốn tham gia buổi tụ hội này. Cô ấy tìm được một công việc tốt, cuộc sống ổn định, hiện tại đang giữ chức vụ nhà sản xuất của một đài truyền hình có tiếng, sự nghiệp hết sức vẻ vang. Hơn nữa, buổi họp mặt bạn bè cùng trường cũ cũng là một nơi để mở rộng các mối quan hệ. Mặc dù trường trung học phổ thông số 2 nhỏ nhưng cũng xuất hiện không ít nhân tài.


Cô ấy rủ Ôn Kiều đi cùng, lý do cô ấy dùng để thuyết phục Ôn Kiều cũng cực kỳ có lý: "Sau này cậu muốn mở quán tại Lâm Xuyên mà đúng không? Gặp bạn bè cũ thì cũng có thêm nhiều mối quan hệ hơn, tớ nghe nói nhiều người học trường trung học phổ thông số 2 giành được nhiều thành tích tại Lâm Xuyên lắm. Lúc đó tớ sẽ dẫn cậu đi làm quen với vài người, sau này ít nhiều gì họ cũng sẽ ghé ủng hộ."

Ôn Kiều đã bị Mục Thanh thuyết phục.

[Chắc tôi sẽ đi đấy.] Ôn Kiều trả lời Thiệu Mục Khang.

Thiệu Mục Khang: [Vậy nếu được thì đi ăn trước buổi tụ họp bạn cùng trường nhé?]

Ôn Kiều: [Ha ha ha, được thôi.]

[Tôi ngủ trưa đã, lần sau nói chuyện tiếp nhé lớp trưởng.]

[Chúc buổi trưa đẹp, cậu ngủ ngon nhé.]

...

Xế chiều, Ôn Kiều đến quán, từ xa đã thấy một đám người vây quanh quán ăn của mình. Khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, cô thầm giật thót, hớt ha hớt hải chạy đến để xem chuyện gì đang xảy ra. Kết quả Ôn Kiều đang đi giữa chừng thì bị Tạ Khánh Phương níu lại. Bà ấy cho biết những người đó kéo nhau đến đây để ngắm Tống Thời Ngộ, còn lấy điện thoại ra cho Ôn Kiều xem đoạn video đột nhiên nổi lên rầm rộ kia.

Lúc trước Hạ Trừng cũng từng nổi tiếng như vậy một lần. Mặc dù không có sức lan tỏa dữ dội như Tống Thời Ngộ cũng cũng thu hút rất nhiều người đến vây xem quán cá nướng của Tạ Khánh Phương, bởi vậy mà bà ấy cũng coi như có kinh nghiệm trong việc xử lý chuyện này: "Em bảo Tống Thời Ngộ đừng tới, bọn họ không thấy cậu ấy thì qua mấy ngày nữa sẽ lặng bớt ấy mà."

Ôn Hoa có mặt thật sớm để mở cửa quán, vừa thấy Ôn Kiều, cậu ấy mừng rỡ vẫy tay lia lịa với cô như thể nhìn thấy cứu tinh: "Chị Ôn Kiều!"

Ôn Kiều bảo với Tạ Khánh Phương một tiếng rồi đi tới quán ăn của mình.

Có đến hai, ba chục người đang vây quanh tiệm.

Ôn Hoa trông nhẹ nhõm như thể đã có người cứu mình thoát khỏi cảnh đáng sợ này, nói với đám đông: "Đây là chủ quán tôi, mọi người muốn hỏi gì thì hỏi chị ấy đi."

Cậu ấy vừa dứt lời, những người vốn xúm quanh Ôn Hoa hỏi này hỏi nọ ngay lập tức không hẹn mà cùng lia mắt về phía Ôn Kiều.

Ôn Kiều đang khoác trên mình chiếc áo thun màu xám đã mặc mấy năm liền, ở dưới là quần jean, để mặt mộc không son phấn, buộc tóc đuôi ngựa, làn da trắng ngần, đường nét gương mặt thanh tú. Những cô gái đi trên đường Tây Ngũ ai cũng trang điểm thật đậm và hầm hố, lúc này đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn, thanh thoát của Ôn Kiều, họ bỗng dưng thấy nhẹ mắt, thoải mái và sảng khoái hơn hẳn.

Một cô gái đang giơ điện thoại quay video nhắm ngay camera vào Ôn Kiều, ứng dụng làm đẹp tự động thêm cho gương mặt trắng sáng tự nhiên của Ôn Kiều bộ lọc trang điểm, sự kết hợp ấy lại đem lại cảm giác rất đỗi kỳ lạ, không đẹp bằng mặt mộc của Ôn Kiều. Thế là cô gái nọ thử tắt bộ lọc, quả nhiên nhìn tự nhiên và thuận mắt hơn nhiều.

Cô gái này rất giỏi nịnh, câu đầu tiên đã gọi chị ngọt xớt: "Chị ơi, chị có biết anh đẹp trai thường đến quán chị không ạ?"