Suốt buổi tối Ôn Kiều cứ có vẻ không yên lòng nhưng dù cô không yên lòng cỡ nào cũng không ảnh hưởng tới công việc trên tay. Việc đã từng làm hàng ngàn hàng vạn lần, cho dù nhắm mắt lại thì nên cho bao nhiêu dầu nên bỏ bao nhiêu muối cũng vẫn có thể làm không sai chút nào, thế nên mặc dù tâm tư của cô không ở đây thì công việc vẫn được hoàn thành vừa lưu loát vừa trọn vẹn.

Cô vẫn ngẩn người, không ai có thể phát hiện.

Trần San San không nhịn được nghi ngờ, cảm thấy Ôn Kiều bình tĩnh quá mức, không khỏi suy đoán lung tung trong lòng, chẳng lẽ họ đã sớm ôm ôm ấp ấp thành thói quen rồi sao? Chẳng phải hai ngày trước Ôn Kiều vẫn hoàn toàn không để mắt tới anh ấy à? Quả nhiên là giả vờ giả vịt, đã nghiện còn ngại.

Lúc này, Ôn Kiều vừa cố định giá nướng vừa quay đầu sang nói với Trần San San đang ngồi ở đó cầm ly nước giả vờ uống nước, trên thực tế đang lười biếng, nói: “Ê Trần San San, sao cô cứ ngồi suốt vậy? Chỉ biết sai khiến Chu Mẫn làm việc thôi.”

Cậu ấy thấy Chân Chân, Chu Mẫn bận rộn cả đêm không dừng chân được, chạy ra chạy vào nào là tiếp đón khách hàng, nào là bày bàn dọn bàn bưng đồ ăn cho khách, bận đến mức thậm chí không có thời gian đi vệ sinh. Ngược lại là Trần San San uống nước cũng phải uống mười mấy hai mươi phút.

Trước kia không có so sánh nên cậu ấy không nói được gì, bây giờ nhìn Chu Mẫn rồi lại nhìn Trần San San, Ôn Hoa càng ngày càng chướng mắt Trần San San, nhất là cô ta không làm việc đã đành, còn thích chỉ trỏ sai khiến người khác làm việc.

Nào ngờ Trần San San lại nói bằng giọng điệu đúng lý hợp tình: “Tôi đến mùa rụng dâu, ngồi một lát mà cũng không được hả? Ngay cả chị Ôn Kiều cũng chưa nói gì thì cậu có tư cách gì mà trách tôi?”

Ôn Hoa vừa lật mặt giá nướng vừa không ảnh hưởng tới cậu ấy tiếp tục mỉa mai Trần San San: “Một tháng cô rụng dâu ba lần à? Hơn nữa chị Ôn Kiều không nói cô là chuyện của chị Ôn Kiều, còn tôi trách cô là vì tôi muốn trách cô, chẳng lẽ còn phải có tư cách mới được phép trách cô? Tôi chướng mắt cô thì tôi nói thẳng thôi.”

Dù sao miệng lưỡi của Trần San San vẫn không bằng Ôn Hoa, bị cậu ấy bật lại đến mức sắc mặt lúc xanh lúc trắng, không khỏi chột dạ nhìn lén Ôn Kiều xem cô có phản ứng như thế nào.

Hôm trước phát tiền lương tháng này còn nhiều hơn tháng trước năm trăm tệ, hơn nữa làm việc ở đây cũng tự do, lại thêm bây giờ cửa hàng có thêm nhân viên nên không còn mệt mỏi như lúc trước… Nói thật, bây giờ cô ta không còn ý định nghỉ việc như lúc trước nữa.

“Được rồi, có chuyện gì thì chờ lát nữa nói tiếp.” Lúc này đang là thời điểm bận rộn, Ôn Kiều sợ họ sẽ thật sự cãi nhau nên kêu dừng kịp thời, sau đó nói với Chu Mẫn vừa bưng một chậu chén bát bẩn trở về: “Tiểu Mẫn, tạm thời đừng thu dọn nữa, em nghỉ ngơi một lát đi.” Rồi quay sang nói với Trần San San đang ngồi bên kia bưng ly nước: “San San, em ra ngoài dọn bàn một chút.”

Mặt Trần San San nóng ran, trừng Ôn Hoa rồi đặt ly nước xuống đi ra ngoài, lúc đi ngang qua chỗ Chu Mẫn cũng không cho cô ấy một nụ cười, cảm thấy cô ấy ra vẻ chăm chỉ.

Ngược lại là Chu Mẫn có vẻ xấu hổ, luống cuống không biết nên làm gì.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ôn Kiều nói bằng giọng ôn hòa: “Tiểu Mẫn, em đặt chậu ra đằng sau rồi nghỉ ngơi một lát đi.”

Lúc này Chu Mẫn mới gật đầu, bưng chậu bát bẩn ra đằng sau.

Ôn Kiều lại nhìn về phía Trần San San ở bên ngoài, hơi cau mày. Trong cửa hàng ai làm việc ai nhàn hạ cô đều biết rõ, sau khi Chu Mẫn đến đây, tình trạng của Trần San San càng ngày càng nghiêm trọng hơn.



“Chị Ôn Kiều, em với Lưu Siêu đi trước đây nhé.” Cửa hàng đều đã dọn dẹp xong xuôi, chỉ chưa đóng cửa trước cửa sau. Tranh thủ lúc Ôn Kiều đóng cửa sau, Ôn Hoa đứng trước cửa hàng nhìn ra đằng sau hô to một tiếng rồi kéo Lưu Siêu rời đi.

Ôn Kiều đứng đằng sau, vừa nghe đã biết là chuyện gì. Cô đóng cửa sau rồi ra ngoài, quả nhiên thấy Tống Thời Ngộ đang đứng bên ngoài, Ôn Hoa đang đứng đó nói chuyện với anh. Thấy cô ra ngoài, cậu ấy lập tức kề vai sát cánh cùng Lưu Siêu rời đi, hai người còn vừa đi vừa ngoảnh đầu lại cười trộm nhìn cô.

Ôn Kiều khóa cửa lớn rồi xoay người, lập tức thấy Tống Thời Ngộ đang đứng đó, tay phải đặt sau lưng nhìn cô như thể đang giấu thứ gì đó sau lưng.

Cô khó hiểu lại gần, bất thình lình, một bó hoa hồng được chuyển từ sau lưng Tống Thời Ngộ đến trước mặt cô.

Cô ngây người, không nhận lấy.

Tống Thời Ngộ giơ bó hoa, vẻ mặt hơi ngượng nghịu: “Buổi tối lúc về nhà anh thấy trên đường có người đẩy xe bán hoa, người bán hoa là một bà cụ, trông quá đáng thương, nên anh tiện tay mua một bó, trong nhà không có chỗ cắm hoa nên tặng bó hoa này cho em.”

Ôn Kiều ừ một tiếng, vừa đi vừa nói: “Nhà tôi còn tồi tàn hơn nhà anh, càng không có chỗ cắm hoa.”

Tống Thời Ngộ sửng sốt trong chốc lát, vội vàng đuổi theo cô, không thể không nói thật: “… Thực ra không phải là anh tiện tay mua đâu, anh mua để tặng cho riêng em.”

Đúng là anh mua hoa trên xe đẩy nhưng người bán hoa không phải là một bà cụ già, mà là một cặp vợ chồng trẻ. Anh cũng không phải tiện tay mua mà thấy hoa tươi, muốn tặng cho cô nên mới mua một bó.

Anh im lặng đưa bó hoa đến trước mặt Ôn Kiều, giọng điệu hơi tội nghiệp: “Đây là lần đầu tiên anh mua hoa tặng người…”

Ôn Kiều quay đầu nhìn anh, Tống Thời Ngộ nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy mong chờ, gương mặt thành thục giờ đây lại có một chút bóng dáng ngây thơ, cực kỳ giống anh hồi niên thiếu. Cô lại nhìn chằm chằm bó hoa hồng trước mặt hai giây, sau đó vươn tay nhận lấy.

Khóe miệng Tống Thời Ngộ cong lên, muốn đ è xuống cũng không đè được: “Em về nhà cứ lấy đại thứ gì đó bỏ nước vào cắm hoa là được, người bán nói là có thể nở một tuần, anh chuyên chọn mấy bông tươi nhất.”

Bởi vì trời đã hơi tối nên đa số hoa đã không còn tươi cho lắm, anh đứng đó chuyên chú nghiêm túc lựa chọn thật lâu.

Đẩy xe bán hoa ven đường nên bó hoa cũng không xinh đẹp như trong cửa hàng bán hoa, chẳng qua mỗi một cành hoa đều do anh tự tay lựa chọn.

Cầm bó hoa, Ôn Kiều kìm lòng không đậu cúi đầu ngửi thử.

“Thơm không?”

“Ừ.”

Sao lại biến thành thế này? Trong khoảnh khắc, Ôn Kiều hơi hoảng hốt, sau đó xê dịch sang bên cạnh theo phản xạ, cố ý giữ khoảng cách với Tống Thời Ngộ nhưng đi tới đi lui, Tống Thời Ngộ sẽ cách cô càng ngày càng gần.

“Buổi tối anh còn chưa nói xong thì em đã đuổi anh đi rồi.” Tống Thời Ngộ bỗng nói.

“Bây giờ anh có thể nói tiếp.” Nói đoạn, Ôn Kiều còn nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện của họ.

“Anh nói anh từng quay về tìm em.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Tôi biết.”

“Mấy năm nay cứ đến dịp tết âm lịch hàng năm anh đều trở về.”

“Tôi biết.”

Em không biết.

Tống Thời Ngộ khẽ nói thầm trong lòng.

Hàng năm anh trở về từ ngàn dặm xa xôi, chỉ để nghe được đôi câu vài lời liên quan tới cô. Mặc dù hàng năm anh sẽ luôn nghe thấy những lời mà anh không muốn nghe nhất, mỗi năm đến khi rời đi anh sẽ tự nhủ với chính mình rằng sang năm mình không về nữa nhưng đến sang năm, anh vẫn sẽ tự nhủ với bản thân rằng chờ sang năm nữa, sang năm nữa mình sẽ không về.

Cứ thế tự lừa mình dối lòng hết năm này qua năm khác.

Anh cũng nghĩ tới chuyện buông bỏ, chẳng qua vẫn không thể buông được.

Nhưng cũng may, nhớ mãi không quên nhất định sẽ được đền đáp, họ gặp lại nhau ở mảnh đất Lâm Xuyên rộng lớn này.

Ôn Kiều: “Tôi còn chưa nói lời cảm ơn anh. Bà nội nói mỗi lần trở về anh sẽ tặng rất nhiều đồ cho nhà tôi.”

Thậm chí anh còn thay một chiếc xe lăn điện tử cho bà nội, bây giờ đường cái ở quê cũng đã được sửa xong, bà nội có thể tự ngồi xe lăn ra ngoài đi dạo, người trong làng đều khen Tống Thời Ngộ tốt bụng.

Sắc mặt Tống Thời Ngộ dịu dàng: “Đừng cảm ơn anh. Bà nội với bác cả cũng rất tốt với anh.”

Cả gia đình Ôn Kiều đều rất tốt bụng, cho nên mới nuôi dưỡng được một cô gái tốt như Ôn Kiều. Không bị nhốt mình trong sự nghèo khó, mạnh mẽ vươn mình tiến về phía trước. Song cũng chính sự mạnh mẽ của cô đã chia cắt họ suốt mười năm.

Nếu cô không quá mạnh mẽ như thế, nếu cô yếu ớt hơn một chút, chủ động cầu cứu anh khi xảy ra vụ biến cố mười năm trước thì có lẽ họ sẽ không chia cắt bất cứ một ngày nào, nhất định anh sẽ phấn đấu quên mình đến bên cạnh cô, cùng cô đối mặt với mọi chuyện.

Rõ ràng cô tin anh, tin rằng anh sẽ làm được điều đó.

Nhưng cô không lựa chọn dựa dẫm vào anh, bởi vì cô cho rằng anh không thể làm chỗ dựa cho cô mãi mãi.

Bởi vì anh quá keo kiệt biểu đạt cảm xúc của mình, tình yêu mười phần chỉ bày tỏ một phần cho Ôn Kiều thấy, mới khiến cô không có cảm giác an toàn.

Tống Thời Ngộ bỗng quay sang nhìn về phía Ôn Kiều. Cô đang cúi đầu nhìn bó hoa trong lòng, khóe miệng có một chút ý cười, khó có thể che giấu sự yêu thích đối với những bông hoa, gương mặt điềm tĩnh xinh đẹp được hoa hồng làm tôn lên sự mềm mại.

Dường như cô hoàn toàn không hay biết gì về sức hấp dẫn của chính mình, bất kể là cô của thời niên thiếu hay cô của hiện tại, cô vẫn luôn cho rằng mình rất tầm thường, không có cảm giác với sự bày tỏ tình yêu của người khác nhưng anh vẫn dễ dàng nhận thấy những ánh mắt chung quanh cô, âm thầm đổ dồn về phía cô.

Thật nực cười.

Anh cứ sợ hãi mình thích Ôn Kiều quá nhiều, càng sợ Ôn Kiều sẽ biết mình thích cô cỡ nào, càng thích lại càng không muốn bày tỏ, cuối cùng gieo gió gặt bão.

Bây giờ anh ra sức muốn Ôn Kiều biết mình thích cô cỡ nào nhưng lại không biết nên bày tỏ ra sao.

Thế là hôm sau, anh đeo chiếc vòng tay mà anh đã cất giữ gần mười năm, còn cố tình xắn tay áo sơ mi lên cao một chút, tháo đồng hồ, chỉ đeo chiếc vòng tay ấy để vòng tay màu đỏ càng dễ khiến người khác chú ý, có thể thấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Quả thật Ôn Kiều cũng chú ý tới điều đó, chẳng những chú ý mà còn nhận ra chiếc vòng tay ấy là vòng tay mà mình từng tết cho Tống Thời Ngộ hồi lớp 11.

Hồi ấy trường học đang thịnh hành đeo loại vòng tay được tết từ những sợi dây thừng đủ mọi màu sắc, thậm chí còn có rất nhiều cách tết dây, cách nào Ôn Kiều cũng biết, hơn nữa còn có thể tự nghĩ ra cách tết mới.

Cô tự sáng tạo cách tết dây tình yêu, tết một hình trái tim nho nhỏ trên sợi dây. Sau khi bị các bạn học phát hiện, mọi người đều tìm cô để học cách tết dây mới.

Cũng không biết là ai khởi đầu, dùng cách tết dây tình yêu này để tết một chiếc vòng tay tặng cho bạn trai, hoặc là người mình thích.

Chẳng qua giáo viên không biết chuyện này. Nếu giáo viên biết, muốn bắt học sinh yêu sớm thì chỉ cần bắt những cậu con trai đeo vòng tay, chắc chắn sẽ trúng phóc.

Chiếc vòng của Ôn Kiều tất nhiên là tặng cho Tống Thời Ngộ.

Nhận được chiếc vòng ấy, Tống Thời Ngộ cực kỳ ghét bỏ nhưng dưới đủ mọi thủ đoạn van xin năn nỉ ỷ ôi, cuối cùng anh vẫn miễn cưỡng đeo trên tay. May mà Ôn Kiều chỉ tết bằng một loại dây đỏ, nếu không quan sát kỹ thì sẽ không thấy hình trái tim nho nhỏ trên sợi dây, thế nên mọi người chỉ cho rằng đó là một chiếc vòng tay bằng dây đỏ bình thường mà thôi.

Cứ thế, anh đeo lên tay chưa bao giờ tháo xuống.

Mãi đến khi Ôn Kiều chia tay với anh, trong cơn giận dữ anh vứt hết mọi thứ về Ôn Kiều vào thùng rác, ngay cả chiếc vòng tay đã đeo gần hai năm, đã sớm quen với sự tồn tại của nó cũng tháo xuống vứt đi, sau này lại nhặt về từng thứ một.

Ôn Kiều chỉ nhìn thoáng qua rồi dời mắt sang chỗ khác, trong lòng kinh ngạc nhưng không biểu lộ ra ngoài. Có điều hành động của cô lại khiến Tống Thời Ngộ hiểu lầm cô hoàn toàn không phát hiện chiếc vòng trên tay mình nên suốt chặng đường, anh vẫn mưu toan làm trò để cô phát hiện nó.

Thấy anh cố tình xắn tay áo, giả vờ như phát hiện mình không đeo đồng hồ, Ôn Kiều không nhịn được nói: “Đừng có lắc lư trước mặt tôi nữa, tôi thấy rồi.”

Tống Thời Ngộ còn bày ra vẻ mặt vô tội hỏi cô: “Hả? Em thấy cái gì?”

Ôn Kiều phối hợp với anh, chỉ vào sợi dây đỏ trên cổ tay anh: “Đây là chiếc vòng mà tôi tặng cho anh phải không?”

Tống Thời Ngộ à một tiếng, lại giơ cổ tay lên, triển lãm chiếc vòng tay dây đỏ một cách hoàn hảo: “Em nói cái này hả? Đúng rồi, chính là chiếc vòng mà em tặng cho anh, không ngờ em vẫn còn nhớ.”

Ôn Kiều: “…”

Tống Thời Ngộ nói tiếp: “Lúc em chia tay với anh, anh giận đến mức vứt nó đi, sau này tiếc nên lại nhặt nó về từ thùng rác.”

Ôn Kiều bỗng cảm thấy Tống Thời Ngộ nói nhiều hơn hẳn ngày xưa. Trước kia lúc hai người ở bên nhau, toàn là cô cứ nói liến thoắng, bây giờ hình như hai người hoán đổi nhân vật cho nhau.

Tống Thời Ngộ bất chợt nói: “Em còn nhớ em tết hình trái tim trên sợi dây này không?”

Ôn Kiều có cảm giác như lịch sử đen tối bị lật ngược lại. Hồi ấy giữa đám học sinh đều thịnh hành cách tết dây đó, hơn nữa cô còn cực kỳ am hiểu, nói đúng hơn thì ngoại trừ việc học, những việc khác không có thứ nào mà cô không am hiểu. Cô chẳng những am hiểu mà còn sáng tạo ra phương pháp mới.

“Tôi chỉ nhớ anh từng mắng tôi không lo học hành mà còn có thời gian tết mấy thứ này.”

Cô vẫn còn nhớ Tống Thời Ngộ nói cô làm gì cũng được, chỉ có mình học tập là không được.

Tống Thời Ngộ im lặng, rõ ràng đang nhớ lại rốt cuộc mình có thật sự từng mắng cô vì chuyện này hay không, sau đó nói: “Anh làm vậy gọi là đốc thúc chứ không phải là mắng.”

Hồi đó anh đã học lớp 12, còn cô học lớp 11, anh nhất định sẽ thi đại học ở Lâm Xuyên nên từ lúc đó bắt đầu nghiêm túc giám sát cô học tập, hy vọng cô cũng có thể thi đậu đại học Lâm Xuyên như mình.

Ôn Kiều vừa đi vừa nói nhỏ: “Hơn nữa tôi còn nhớ tôi phải van xin anh anh mới chịu đeo.”

Cô nhỡ rõ hồi đó cô phải dỗ dành thật lâu mới khiến Tống Thời Ngộ miễn cưỡng chịu đeo vòng trên tay.

Tống Thời Ngộ im lặng một lát, bỗng cười nói: “Thực ra lúc nhận được chiếc vòng tay này, trong lòng anh rất vui vẻ, bởi vì thấy người khác đều nhận được vòng tay mà anh không nhận được nên hôm đó anh còn không vui, ai ngờ hôm đó tan học em lại tặng cho anh.”

Anh biểu hiện rất ghét bỏ, thực ra lại thích vô cùng, còn ấu trĩ đến mức cố tình làm cho Triệu Long Phi thấy để khoe khoang với anh ta, ngay cả lúc tắm rửa cũng không nỡ tháo ra, sau này đeo đến mức sợi dây hơi bạc màu, màu sắc không còn rực rỡ như ban đầu.

Bây giờ nhớ lại, anh thật sự từng làm tổn thương Ôn Kiều vô số lần vì sự kiêu ngạo ấu trĩ của mình.