Khuôn mặt của Bình An khá là ưa nhìn, tuy bây giờ cậu bé còn nhỏ nhưng vẫn có thể đoán được khi lớn lên trông như thế nào.

Mọi người luôn nói họ giống nhau.

Nhưng Ôn Kiều lại không thấy cô giống Bình An ở chỗ nào, cô vẫn luôn cho rằng cô chỉ là một người bình thường có khuôn mặt tầm thường, còn Bình An ưa nhìn hơn cô rất nhiều.

Thật ra thì cô và Bình An không phải là chị em ruột.

Bình An là con trai bác cả cô.

Thành viên trong gia đình Ôn Kiều vô cùng đơn giản.

Ba cô đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông khi cô còn nhỏ, mẹ cô nhận một khoản tiền bồi thường rồi bỏ đi. Trong nhà chỉ còn bà nội đã lớn tuổi và bác cả, sau đó bác cả bị sốt rất cao dẫn đến việc trí thông minh của bác ấy dừng lại ở năm tám tuổi.

Lúc bác cả còn trẻ có khuôn mặt rất khôi ngô, nhìn là biết là người có văn hóa. Bà nội đã dạy bác ấy cách tự chăm sóc bản thân từ khi còn rất nhỏ, vì vậy dù có trí tuệ thấp thì bác ấy vẫn luôn có vẻ nhẹ nhàng và tươi sáng. Nếu như bác ấy không nói chuyện, khi ra ngoài thoạt nhìn cũng không khác người bình thường là mấy. Năm bác ấy hơn hai mươi tuổi cũng có không biết bao cô gái trẻ theo đuổi vì vẻ ngoài đẹp trai.

Thậm chí còn có người đồng ý lấy bác ấy.

Nhưng mà bà nội lại không đồng ý.

Mẹ của Ôn Bình An là một cô gái đến từ vùng khác, bà ta thuê một căn nhà nhỏ bên cạnh nhà Ôn Kiều, ban đầu bà ta nói muốn kinh doanh nhỏ nhưng ai ngờ sau đó bà ta lại làm cái nghề bán da bán thịt.

Bà nội cảm thấy bà ta đáng thương nên cũng không đuổi bà ta đi.

Rồi một ngày nọ bà ta đột nhiên mang thai, không ai biết đó là con của ai, tin đồn bắt đầu lan ra khắp thôn trong thời gian ngắn, người đàn bà kia ngừng kinh doanh, sống một cuộc sống khép nép. Bụng của bà ta mỗi ngày một to nhưng ngoài bà ta ra thì không ai biết đứa trẻ trong bụng là của ai.

Cho đến khi cái thai trong bụng được bảy tháng, bà ta mới nói cho bà nội của Ôn Kiều biết đứa bé kia là của bác cả Ôn Kiều.

Đến khi Ôn Kiều nghe thấy tin tức, xin nghỉ phép vội vã quay về thì người đàn bà kia sắp sinh đến nơi.

Cuối cùng đứa bé cũng được sinh ra.

Sau khi người đàn bà kia sinh Ôn Bình An, bà ta ở lại nhà họ Ôn hơn mười ngày.

Ôn Kiều thấy bà nội bảo bà ta có thể ở lại.

Nhưng mà người đàn bà kia vẫn bỏ đi, còn để lại mấy trăm đồng.

Từ đó bà ta không bao giờ trở lại nữa.

Lúc bà ta bỏ đi, đứa bé vẫn chưa được đặt tên.


Bà nội bảo Ôn Kiều đặt cho cậu bé một cái tên, cô suy nghĩ một lát rồi mới nói hy vọng bé có thể bình an trưởng thành, vậy cứ đặt tên là Bình An đi, Ôn Bình An.

Khi đó bà nội bị đột quỵ, liệt nửa người, tuy không quá nghiêm trọng nhưng bà vẫn cần người chăm sóc, bác cả lại chỉ có thể tự chăm sóc bản thân, cố gắng lắm mới chăm sóc được bà nội, hơn nữa còn có một đứa trẻ vừa mới chào đời.

Cho dù có bỏ tiền ra thuê người cũng khó mà tìm được ai đồng ý đến chăm sóc những người già yếu, tàn tật này. Hơn nữa từ khi sinh ra, thể chất của Bình An rất yếu ớt, cần được chăm sóc cẩn thận hơn. Ôn Kiều không yên tâm để người khác chăm sóc thế nên cô không thể không tạm nghỉ việc, ở nhà chăm sóc một nhà già trẻ.

Người đầu tiên mà Bình An nhìn thấy khi đến thế giới này là Ôn Kiều.

Khi học nói, từ đầu tiên cậu bé nói được không phải là ba, mẹ mà là "chị gái".

Ôn Kiều ở nhà cho đến khi Bình An có thể đi bộ, không dễ dàng gì mới tìm được một người họ hàng chịu nhận tiền đến chăm sóc giúp.

Cho đến khi Ôn Bình An được ba tuổi rưỡi, người họ hàng đó cũng phải chăm cháu trai của mình nên không thể lo cho cậu bé được nữa.

Hơn nữa trong nhà bắt đầu có một số tin đồn về thân thế của Bình An.

Ôn Kiều cắn răng, hạ quyết tâm đưa Ôn Bình An từ quê nhà đến bên cạnh mình.

Sau lần hạ quyết tâm đó, Bình An vẫn do một tay cô chăm sóc đến năm tám tuổi. Song từ nhỏ sức khỏe của cậu bé luôn không tốt nên phát triển chậm hơn những đứa trẻ cùng trang lứa, trông hệt một nhóc con chỉ mới năm, sáu tuổi.

Có lần, Ôn Kiều lại lo lắng cậu bé sẽ "không khỏe mạnh" giống như bác cả, may mắn thay cậu bé cũng tám tuổi rồi, tuy thân thể phát triển chậm hơn so với các bạn cùng lứa nhưng trí óc lại phát triển, thậm chí sự thông minh đó biểu hiện vô cùng rõ ràng.

Mới tám tuổi mà đã học lớp bốn, học cùng khối với con trai út mười tuổi tên Hạ Xán của Tạ Khánh Phương, kỳ thi nào cậu bé cũng đứng đầu toàn khối.

Lần họp phụ huynh trước đó, giáo viên đặc biệt giữ cô lại bảo Bình An đã hoàn toàn nắm vững kiến ​​thức tiểu học, gợi ý để sang năm Bình An vượt lớp, lên cấp hai vào lớp sáu học.

Ôn Kiều ngồi xổm xuống, dịu dàng nhìn cậu: "Bình An, không phải chị đang không vui đâu, tại ban nãy chị mải suy nghĩ đến chuyện khác thôi. Xin lỗi em nhiều nhé, chị mải suy nghĩ nên không nghe thấy em nói gì cả."

Ôn Bình An nghiêm túc lắc đầu: "Không sao đâu chị."

Ôn Kiều biết cậu bé không hề trách cô mà đang lo lắng cho cô.

Tính cách Bình An hướng nội, tinh tế, nhạy cảm, luôn dễ dàng phát hiện ra những thăng trầm trong cảm xúc của người khác.

Ôn Kiều không hy vọng cậu bé như vậy, cô muốn cậu bé luôn hài lòng, vui vẻ, vô lo vô nghĩ.

Cô vừa vui mừng lại vừa thấy xót xa, cô mỉm cười, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, cố ý nói: "Tại sao Bình An của chúng ta có thể ngoan như thế chứ? Rốt cuộc ai là người nuôi nấng em được như vậy?"

Ôn Bình An cũng cười, nụ cười của cậu bé rất dịu dàng, khóe miệng hơi cong, trong ánh mắt đong đầy vui vẻ, phối hợp đáp: "Là chị."

Ôn Kiều cười: "Vậy chị giỏi quá ha."


Ôn Bình An gật đầu, nghiêm túc nói: "Chị là tốt nhất."

Chị là người lớn giỏi giang nhất mà cậu bé từng gặp.

*

Ôn Kiều đón Bình An về quán ăn, sau đó bắt tay vào chuẩn bị cho việc kinh doanh buổi tối.

Thịt xiên nướng cô bán đều phải mua thịt tươi về rồi tự ướp nên khối lượng công việc nhiều, tất nhiên giá thành cũng cao. Nhưng mà hương vị của nó hoàn toàn khác với món thịt nướng bán ở các sạp thông thường, thịt có tươi mới hay không chỉ cần nếm thử là biết ngay.

Hơn nữa Ôn Kiều cũng tự nghiên cứu ra công thức món nướng bí mật nên cho dù giá thành có đắt hơn các nhà khác thì vẫn thu hút được rất nhiều thực khách đến vì hương vị của nó.

Khi Bình An đến quán ăn, cậu bé bắt đầu ngồi vào bàn, lấy bài tập trong cặp sách ra, làm bài tập ngày hôm nay mà không cần Ôn Kiều phải nhắc nhở.

Đây là thói quen tốt được hình thành từ khi còn nhỏ dưới sự dạy dỗ của Ôn Kiều.

"Ái chà, Bình An ngoan thật đấy, đúng là ai gặp cũng quý." Tạ Khánh Phương bước đến, véo nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bình An. Trong quán ăn của bà ấy có sáu nhân viên, bà ấy là bà chủ nên chỉ giúp đỡ khi đông khách thôi, bây giờ bà ấy khá rảnh rỗi.

Bình An dừng bút ngẩng đầu lên ngoan ngoãn gọi: "Dì Phương."

Tạ Khánh Phương mỉm cười, lấy một hộp chocolate được đóng gói xinh đẹp từ sau lưng ra: "Nhìn này, đây là quà do bạn của anh Hạ Trừng đặc biệt mang từ Mỹ về đấy, anh Hạ Trừng của cháu và anh Hạ Xán đều nhờ dì mang cho cháu một hộp."

Bình An không nhận lấy mà nhìn về phía Ôn Kiều.

Ôn Kiều lau tay đi ra, bảo với Bình An: "Bình An, mau cảm ơn dì Phương đi."

Lúc này, Bình An mới nhìn về phía Tạ Khánh Phương, lễ phép thưa: "Cháu cảm ơn dì Phương."

Tạ Khánh Phương âu yếm xoa đầu cậu: "Cháu lại khách sáo với dì Phương làm gì."

Ôn Kiều quay đầu lại hỏi: "Xán Xán vẫn chưa về ạ?"

Tạ Khánh Phương không nhịn được mà trợn mắt: "Còn chẳng phải bị giáo viên giữ lại."

Chiều này, giáo viên gửi Wechat cho bà ấy nói hôm qua Hạ Xán không làm bài tập nên mới giữ cậu ở trường, tới bao giờ làm xong bài tập mới cho về.

Tạ Khánh Phương: "Nếu như Hạ Xán nhà chị mà biết nghe lời bằng một nửa Bình An nhà em thì tốt."


Ôn Kiều: "Chị Phương, mỗi một đứa trẻ đều không giống nhau, em thấy ngoại trừ việc không chú tâm trong việc học ra thì điểm nào Xán Xán cũng tốt cả, nhanh nhẹn lại còn khéo miệng. Mặc dù bây giờ nhóc hơi mải chơi nhưng chắc chắn sau này không kém cỏi, em vẫn muốn Bình An nhà em có thể hoạt bát như Xán Xán. Hơn nữa Hạ Trừng cũng đã giỏi như vậy, Xán Xán có ham chơi tẹo cũng không sao cả, không biết có bao nhiêu người hâm mộ đó nên chị Phương đừng kỳ vọng quá."

Tạ Khánh Phương nghe vậy thì mở cờ trong bụng, cười bảo: "Em đấy, cái miệng này của em khéo nịnh!"

Ôn Kiều chớp mắt, mỉm cười: "Em nói thật mà."

Vừa dứt lời thì thấy Hạ Xán về.

Năm nay Hạ Xán mười tuổi, chỉ lớn hơn Bình An hai tuổi nhưng vóc dáng của cậu lại cao hơn không ít, cậu mặc bộ đồng phục màu xanh làm của trường tiểu học Hàng Thiên, đầu cắt kiểu tóc gai, cặp sách không đeo trên lưng mà đặt trên đỉnh đầu, tư thế đi bộ và dáng vẻ y chang đám lưu manh.

Cậu cất tiếng gọi Bình An từ xa: "Bình An! Anh bảo em hôm nay phải chờ anh cơ mà! Sao em lại về trước thế hả!" Giọng điệu đó đúng kiểu anh đây không vui nhé.

Bình An cầm bút chì nhìn cậu, thản nhiên đáp: "Xin lỗi anh nhé, em quên mất."

Hạ Xán bĩu môi không vừa ý, cậu vừa đi tới đã bị Tạ Khánh Phương vỗ một cái vào gáy.

"Hôm qua mẹ hỏi con đã làm bài tập chưa, con nói đã làm rồi cơ mà?"

Hạ Xán bị vỗ làm lảo đảo, song cậu cũng không tức giận, trái lại cười toe toét với mẹ, tự tin nói: "Con làm rồi mà! Nhưng mà con quên mất còn có bài tập toán!"

Đang nói thì bỗng dưng cậu lại chú ý đến chocolate trên bàn, lập tức ngoái lại trách Tạ Khánh Phương: "Mẹ! Con đã nói là con sẽ đưa cho Bình An cơ mà! Tại sao mẹ lại tự cầm cho em ấy rồi!"

Tạ Khánh Phương trừng mắt nói: "Con đưa hay mẹ đưa khác gì nhau hả? Sao mà phải lắm chuyện thế."

Anh Hạ Xán không vui, miệng dẩu lên đến mức có thể móc cả cái bình.

Tạ Khánh Phương lại đập một cái lên lưng con trai: "Con xem Bình An nhà người ta đi, vừa về nhà đã biết ngoan ngoãn làm bài tập, còn con thì suốt ngày chỉ biết chơi thôi!"

Hạ Xán còn đang định cãi lại.

Bình An nhìn Hạ Xán một cái.

Hạ Xán nhìn lại rồi mím mím môi, nuốt câu định nói xuống, cậu ngồi xuống bên cạnh Bình An rồi đặt cặp sách lên trên bàn, sau đó còn cố ý bảo với Tạ Khánh Phương rằng: "Tại sao mẹ còn chưa đi nữa thế? Con phải làm bài tập rồi! Đừng có mà làm phiền bọn con."

Ôn Kiều rót nước cho hai nhóc.

Hạ Xán liền lật mặt, ngọt ngào nói với Ôn Kiều: "Cảm ơn chị gái~"

Ôn Kiều sờ đầu cậu rồi nói với Tạ Khánh Phương: "Chị Phương, chị cứ đi làm việc đi."

"Làm bài tập cho tốt vào! Nếu không biết thì hỏi Bình An. Ngày nào cũng chơi với Bình An mà không biết học hỏi tý nào." Tạ Khánh Phương kéo tai Hạ Xán nhắc nhở, nhưng cũng không về quán ăn của mình mà đi vào trong với Ôn Kiều.

Bình An thấy Ôn Kiều xoa đầu Hạ Xán thì hơi mím môi, cụp mắt nhìn chằm chằm vào quyển vở bài tập, tự dưng cậu bé lại cảm thấy hơi ghét Hạ Xán.

Hạ Xán vẫn hoàn toàn không biết bản thân đã bị Bình An ghét, cậu lại gần nói với bé: "Bình An, lớp em còn ai dám bắt nạt em không?"

Bình An lắc đầu.


Hạ Xán nói: "Em đừng sợ, nếu như còn có ai dám bắt nạt em thì em phải kể với anh đấy, anh sẽ tẩn tụi nó một trận cho!"

Giọng nói của cậu hơi to, Bình An lập tức ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn về phía Ôn Kiều, sau đó bé nhướng mày nhìn Hạ Xán.

Hạ Xán vội vàng bịt miệng rồi cũng liếc mắt ngó Ôn Kiều, thì thầm: "Anh biết, anh sẽ nói nhỏ thôi."

Bình An nghe thế mới giãn lông mày: "Anh đừng nói chuyện nữa, em phải làm bài tập rồi."

Hạ Xán nghe được sự mất kiên nhẫn trong lời của Bình An, cậu hơi tủi thân bặm môi nhưng khi thấy khuôn mặt thanh tú đối phương thì vui vẻ lại ngay, nói nhỏ: "Em có ăn chocolate không? Anh bóc ra giúp em nhé? Đây là bạn của anh trai anh mang từ nước ngoài về đấy, ngon cực."

Bình An nói: "Không ăn."

Hạ Xán: "À..."

Tạ Khánh Phương vừa đứng bên cạnh nhìn Ôn Kiều đeo găng tay khéo léo xiên thịt dê, vừa nhìn hai nhóc con làm bài tập: "Nếu Bình An nhà em là bé gái thì hay, chắc chắn chị sẽ đính hôn từ bé cho hai đứa!"

Ôn Kiều đùa: "Chưa chắc em đồng ý đâu nha."

Tạ Khánh Phương tức giận cười, đẩy cánh tay của cô: "Sao mà không đồng ý? Sau này chị sẽ chuẩn bị đầy đủ sính lễ cho em, nhà lầu xe hơi không thiếu. Hơn nữa chị chứng kiến Bình An trưởng thành nên chắc chắn sẽ coi thằng bé như là con trai ruột, không đúng, nếu như là bé gái thì phải đối xử y như con gái ruột, em đi đâu để tìm một thông gia tốt như chị chứ?"

Ôn Kiều mỉm cười: "Đáng tiếc Bình An là con trai nên không có phúc như vậy."

Tạ Khánh Phương nhìn hai đứa trẻ con đang xúm một chỗ ở bên kia, thình lình bảo: "Hạ Xán và Bình An thì không có cách nào rồi, Tiểu Kiều, hay là em làm con dâu của chị đi."

Ôn Kiều sững sờ, dở khóc dở cười nhìn Tạ Khánh Phương: "Chị Phương, chị nói gì vậy?"

Lúc này Trần San San ngồi bên cạnh xiên thức ăn với Ôn Hoa cũng nghe thấy, cô ta lập tức ngẩng đầu lên nói: "Dì ơi, chị Ôn Kiều đã ba mươi tuổi rồi, hơn anh Hạ Trừng nhiều lắm đấy!"

Ôn Hoa ngồi đối diện cô ta cau mày, không hài lòng liếc một cái, cô ta cũng trừng mắt nhìn lại.

Tạ Khánh Phương cũng lười nói chuyện với cô ta, bà ấy tiếp tục nói với Ôn Kiều: "Giới trẻ ngày nay yêu đương không quan tâm đ ến tuổi tác lắm đâu, không phải bây giờ đang lưu hành tình chị em đó à?"

Ôn Kiều chỉ nghĩ Tạ Khánh Phương đang đùa, cô cũng không coi chuyện này là thật nên không hề xấu hổ mà tự nhiên chuyển sang chuyện khác: "Đúng rồi chị Phương, lần trước có một cô gái xinh đẹp đến tìm Hạ Trừng đúng không? Em cứ tưởng đấy là bạn gái của cậu ấy cơ."

Tạ Khánh Phương lập tức bị chuyển dời sự chú ý: "Đó là bạn cấp ba của nó, hồi ấy con bé vẫn luôn theo đuổi Hạ Trừng. Đến khi tốt nghiệp thì con bé đi du học, việc đầu tiên làm sau khi trở về là đến tìm Hạ Trừng. Chị thấy cô gái này cũng không tồi, mọi thứ đều tốt nhưng Hạ Trừng lại không thích, còn nói chỉ là bạn bè bình thường."

Ôn Kiều cười tủm tỉm: "Hạ Trừng giỏi giang lại còn trẻ, chị Phương không cần phải vội vàng đâu."

Ngoài miệng cô đang nhắc đến Hạ Trừng, trong đầu lại nghĩ đến Tống Thời Ngộ.

Không biết có bao nhiêu người công khai hoặc thầm thương trộm nhớ chàng trai Tống Thời Ngộ, bây giờ lại càng nhiều người ngưỡng mộ anh hơn. Chắc hẳn giờ anh đã có bạn gái, nếu như mối quan hệ đó tốt đẹp, có khi họ đã lên kế hoạch kết hôn rồi...

"Shhh..." Miên man một hồi đột nhiên có cơn đau nhói truyền đến từ đầu ngón tay của cô.

"Ôi trời! Cẩn thận!" Tạ Khánh Phương hoảng hốt kêu lên.

Ôn Kiều nhăn mày, cúi đầu thì phát hiện ra thanh tre trong tay đã đâm xuyên qua chiếc găng tay dùng một lần, đâm vào đầu ngón tay của cô, máu chảy ra từ miệng vết thương khiến bên trong chiếc găng tay thấm một mảng máu.