Đi ngang qua?

Ba giờ rưỡi sáng?

Có quỷ mới tin.

Trong lòng Ôn Kiều lẩm bẩm.

"Hả?" Ôn Hoa cũng hơi sững sờ, rõ ràng là đáp án này của anh quá vô lí.

Tống Thời Ngộ lại rất bình tĩnh: "Lên xe đi, tôi đưa hai người về."

"Không cần đâu." Ôn Kiều lập tức nói, sau đó cô nói: "Chỗ chúng tôi ở cách chỗ này rất gần, đi một lúc là đến nơi rồi, không cần làm phiền anh đâu."

Nhất định trên người cô vẫn còn ám mùi khói dầu nồng nặc, nếu ngồi trong xe, chắc chắn Tống Thời Ngộ sẽ ngửi thấy mùi.

Nhưng lọt vào tai Tống Thời Ngộ, anh lại chỉ cảm thấy sau khi gặp nhau mỗi câu nói của cô đều đang phủi sạch quan hệ, xa cách với anh, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng.

Lúc này Ôn Hoa cũng xấu hổ nói: "Đúng đấy anh Thời Ngộ, bọn em sống ở ngay gần đây thôi, anh không cần đưa bọn em về đâu. Hơn nữa người bọn em rất bẩn, nhiều dầu lắm, người toàn mùi khói dầu, em sợ làm bẩn xe anh mất. Muộn thế rồi anh mau về nghỉ ngơi đi, khi nào anh rảnh thì đến quán chơi."

Ôn Hoa không nghĩ gì nhiều, cậu ấy thuận miệng nói vậy, chỉ là người nói vô tình người nghe hữu ý, vừa hay mấy câu nói đấy lại đánh vào lòng Ôn Kiều.

Dạ dày Ôn Kiều rất khó chịu như có thứ gì đó đang cuộn trào, cô không khống chế được dùng giọng điệu lạnh nhạt nói tiếp: "Đúng vậy, người chúng tôi rất bẩn, không muốn làm bẩn xe anh."

Cô vừa mới dứt lời.

Đến cả Ôn Hoa cũng nghe ra được có gì đấy không đúng, hơi ngạc nhiên nhìn về phía cô.

Tống Thời Ngộ nhìn cô không nói gì, anh xoay người mở cửa ghế sau xe ra: "Lên xe đi."

Ôn Hoa do dự nhìn về phía Ôn Kiều.

Ôn Kiều hít một hơi thật sâu, cô mỉm cười: "Nếu anh ấy đã không sợ chúng ta làm bẩn xe anh ấy, vậy thì lên thôi." Cô nói xong rồi đi đến định ngồi lên ghế sau chỗ Tống Thời Ngộ mở cửa, nhưng tay cô vừa mới đặt lên tay nắm cửa, Tống Thời Ngộ đã đưa tay đóng cửa xe lại, nhìn chằm chằm vào cô: "Em ngồi ghế trước."


Cuối cùng Ôn Hoa cũng nhanh trí đi lên, tập tễnh nhanh chóng đi đến: "Để em ngồi sau cho, chị Ôn Kiều, chị ngồi ghế trước đi." Cậu ấy nói xong rồi mở cửa ghế sau xe ra ngồi xuống.

Ôn Kiều cạn lời, không làm gì được, chỉ đành đi theo Tống Thời Ngộ vòng sang bên phía ghế phụ lái.

Tống Thời Ngộ mở cửa ghế phụ lái cho cô.

"Cảm ơn anh." Ôn Kiều không nhìn anh, cúi người ngồi vào trong xe.

Ánh mắt Tống Thời Ngộ hơi âm u, anh đóng cửa xe đi vòng sang bên khác lên xe.

Ôn Hoa chủ động nói địa chỉ chỗ hai người đang ở với Tống Thời Ngộ.

Bâu không khí có hơi nặng nề.

Ôn Hoa chủ động lên tiếng phá tan bầu không khí ngại ngùng: "Chị Ôn Kiều, có phải chị với anh Thời Ngộ đã lâu rồi chưa gặp nhau đúng không? Năm nào anh Thời Ngộ cũng về nhà bà Tống chúc tết, nhưng đúng lúc mấy năm gần đây chị lại không về nhà ăn tết."

Ôm Kiều ậm ừ một tiếng.

Đi từ thành phố Lâm Xuyên đến thôn nhỏ ở nông thôn kia của cô không phải chuyện gì dễ dàng, mấy năm gần đây mới sửa xong ga tàu cao tốc, nếu ngồi tàu hoả thì cũng phải mất một ngày một đêm, đổi chuyến máy bay cũng rất phiền phức. Kể cả bây giờ đi tàu cao tốc thì cũng mất hơn năm sáu tiếng đồng hồ, đến ga tàu cao tốc rồi còn phải ngồi xe thêm nửa tiếng nữa mới đến thôn, đi ngàn dặm xa xôi để đến chúc tết bà cô ở nông thôn lại còn năm nào cũng về, cũng chẳng phải việc dễ dàng gì.

Ôn Kiều cũng nghe thấy lúc bà gọi điện có nói Tống Thời Ngộ là một người nặng tình, chỉ ở chỗ bà Tống chưa được hai năm mà năm nào cũng đi ngàn dặm xa xôi từ Lâm Xuyên đến chỗ bà ấy chúc tết.

Không chỉ có bà Tống mà ngay cả bà nội của Ôn Kiều cũng vậy, năm nào Tống Thời Ngộ về ăn tết cũng sẽ mua rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng với cả tặng bà ấy bao lì xì, có từ chối cũng không từ chối được.

Bà nội nói: "Thằng bé đối xử với bọn bà tốt thế, chắc chắn là vì nể mặt cháu đấy, thằng bé ở đây hai năm, có không ít lần ăn cơm con nấu."

Lúc ấy Ôn Kiều nghĩ, đâu chỉ là ăn không ít.

Cô nấu cơm cho anh hai năm.

Nói đến đây, Ôn Kiều nhớ đến lần cuối cùng cô nhìn thấy Tống Thời Ngộ là vào bảy tám năm trước, lần cô đến đại học Lâm Xuyên.

Chuyện khiến cô thấy ấn tượng nhất là cảnh một cô gái xinh đẹp kéo tay anh chụp ảnh, thật ra khi đó cô vẫn còn thích anh, lúc nhìn thấy cảnh tượng đó cô hoàn toàn hết hy vọng, hồn bay phách lạc quay trở về căn nhà thuê nhỏ hẹp kia của mình, nằm trên cái giường khung sắt ngẩn ngơ rơi nước mắt rất lâu.


Ôn Kiều nhớ lại cảnh tượng khi đó, trong lòng cảm thấy xót xa cho bản thân lúc ấy.

Nhưng Ôn Hoa vẫn còn muốn hỏi tiếp: "Chị Ôn Kiều, từ sau lúc đó hai người không liên lạc gì à?"

Giọng điệu Ôn Kiều thản nhiên nói: "Không còn sống cạnh nhau nữa thì đương nhiên cũng dần mất liêc lạc thôi."

Tống Thời Ngộ không nói gì, anh chỉ quay đầu nhìn cô, ánh mắt lộ rõ vẻ không đồng ý.

Ôn Kiều: “...”

"Cũng đúng ha." Ôn Hoa cảm thán một câu rồi lại lập tức nói tiếp: "Nhưng em nhớ lúc đấy quan hệ của hai người rất tốt, ngày nào chị Ôn Kiều cũng chạy theo sau lưng anh Thời Ngộ!"

Ôn Kiều: “...”

Tuy cô biết Ôn Hoa nói những câu này chỉ là để khiến bầu không khí sôi nổi hơn chút không còn ngượng nghịu nữa, nhưng mỗi câu cậu ấy nói ra, hỏi ra đều khiến cô thấy rất xấu hổ, khiến cô không nhịn được muốn lấy thứ gì đó để bịt kín miệng cậu ấy.

Nhưng lúc này Ôn Kiều lại liếc thấy khoé miệng Tống Thời Ngộ nhếch lên một độ cong khả nghi.

Nhưng tiếc thay lời Ôn Hoa nói lại là sự thật, cô không thể nào phản bác được, cô lúc ấy như một con cún nhỏ, ngày nào cũng đi theo sau lưng Tống Thời Ngộ, mặt dày gọi anh trai.

Tống Thời Ngộ lớn hơn cô một tuổi, cũng không biết sao lúc đấy mặt cô lại dày thế, chỉ cần gặp được Tống Thời Ngộ ở trường là cô sẽ luôn nhiệt tình chào hỏi anh, sau này nghĩ lại cô còn có chút tâm trạng khoe khoang. Truyệ𝐧 hay luô𝐧 có 𝘁ại { TR uMTR𝑼YeN.v𝐧 }

Buổi trưa Tống Thời Ngộ nhất định phải ngủ trưa, nhưng quãng đường từ nhà đến trường học phải đi mất hai mươi phút, anh lười về nhà nên buổi trưa tan học anh sẽ nằm trên bàn học ngủ. Ôn Kiều mượn được một cái xe đạp, đạp xe về nhà nấu cơm rồi đạp xe mang cơm đến trường học, đưa đến lớp của Tống Thời Ngộ.

Sau khi bạn cùng lớp của anh biết cô không phải em gái của Tống Thời Ngộ thì bắt đầu trêu ghẹo cô là cô vợ nhỏ của Tống Thời Ngộ.

Tống Thời Ngộ cũng không giải thích.

Lúc đó trong lòng cô còn thấy mừng thầm, sau đó cô mới hiểu ra, thật ra bọn họ không nghĩ giữa cô với Tống Thời Ngộ có cái gì, chỉ là cố ý muốn trêu chọc Tống Thời Ngộ thôi.

Mà khi đó cô không hề nghĩ đến những chuyện ấy, lần nào ngoài mặt cô cũng tức giận, thật ra trong lòng lại mừng thầm.


Bây giờ nhớ lại, cô lúc đó thật sự là cún con của Tống Thời Ngộ, lại còn là cô cam tâm tình nguyện chủ động đến gần.

Nhưng bởi vì đấy là sự thật nên bây giờ bị Ôn Hoa nhắc đến cô mới càng xấu hổ hơn.

Đúng lúc này, không biết Ôn Hoa nhớ đến cái gì tự dưng lại bật cười ha ha ha.

Ôn Kiều lập tức có dự cảm bất an, nhưng cô không kịp ngăn lại, chỉ nghe thấy Ôn Hoa ngồi ghế sau nói với giọng điệu rất vui vẻ: "Này, chị Ôn Kiều, chị có còn nhớ không? Lúc đấy mẹ em còn nói chị với anh Thời Ngộ đang yêu nhau."

Ôn Kiều: “...”

... Hay là ngày mai đuổi việc cậu ấy luôn đi.

Sau mấy giây dài đằng đẵng, bỗng nhiên Ôn Kiều nói: "Đến nơi rồi, anh dừng xe ngay phía trước đi."

Tống Thời Ngộ hỏi: "Ở toà nhà nào?'

Ôn Hoa nói: "Toà thứ hai trong khu chung cư này."

Ôn Kiều: “...”

Cuối cùng Tống Thời Ngộ dừng xe dưới tầng.

Ôn Hoa mở cửa xe: "Cảm ơn anh Thời Ngộ, bọn em đi trước đây."

Ôn Kiều cũng cởi đai an toàn, chuẩn bị xuống xe.

Tống Thời Ngộ nói: "Em lên trước đi, anh có chuyện muốn nói với Ôn Kiều."

Anh nói câu này với Ôn Hoa, ánh mắt lại nhìn về phía Ôn Kiều.

Ôn Hoa ngơ ra, đột nhiên nhận ra gì đấy, lập tức thức thời mở cửa xuống xe: "Vậy hai anh chị từ từ nói chuyện đi, em lên trước đây." Nói xong rồi cậu ấy nhanh nhẹn đóng cửa xe lại, đi rất nhanh.

Trong xe chỉ còn lại Ôn Kiều và Tống Thời Ngộ ngồi chung với nhau.

Ôn Kiều bảy phần bất lực ba phần xấu hổ, sau khi chịu đựng ba giây im lặng, cô hắng giọng định mở lời thì Tống Thời Ngộ lại nói trước.

"Sao lại không kết bạn WeChat với tôi?"

Ôn Kiều dừng lại một giây, sau đó quay đầu nhìn Tống Thời Ngộ, đôi mắt sáng trong veo chứa chút nghi ngờ và ngạc nhiên: "... Anh có kết bạn với tôi à?"


Tống Thời Ngộ: "..."

Nhiều năm trôi qua, anh vẫn có thể nhanh chóng nhìn thấu lời nói dối của cô.

Ôn Kiều nói: "Xin lỗi tôi bận quá, không có thời gian để ý điện thoại."

Tống Thời Ngộ thản nhiên nói: "Vậy sao?"

Không có thời gian để ý điện thoại, nhưng có thời gian để cười đùa với người khác.

Không hiểu sao Ôn Kiều lại cảm thấy hai từ này của anh mang theo chút lạnh lẽo.

Giọng điệu Tống Thời Ngộ vẫn thờ ơ như cũ: "Bây giờ em có rảnh không?"

Ôn Kiều: "..."

Cô lặng lẽ lấy điện thoại ra, đồng ý lời mời kết bạn WeChat của anh.

"Được rồi."

Tống Thời Ngộ lấy điện thoại của mình ra xem thử, chắc chắn cô thật sự kết bạn rồi thì mới hài lòng.

...

Toà nhà Ôn Kiều ở có tổng cộng sáu tầng, Ôn Kiều ở trên tầng cao nhất, giá tiền thuê nhà rẻ hơn mấy trăm, phòng đơn hơn bốn mươi mét vuông. Nội thất trong nhà cũng rất đơn giản, một cái giường lớn một cái ghế sô pha một cái bàn làm việc và một cái ghế, trang trí như này lại khiến không gian trông rộng hơn.

Khuyết điểm duy nhất là không có cách nhiệt.

Ôn Kiều leo lên đến tầng sáu, tay chân thoăn thoắt mở cánh cửa sắt tróc sơn ra vào nhà, khí lạnh trong phòng đập vào mặt khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

Tầng trên cùng không cách nhiệt, bản thân Ôn Kiều vẫn chịu được, nhưng Bình An không chịu được nóng, lúc trước còn từng bị say nắng.

Bản thân Ôn Kiều không sợ chịu khổ, nhưng cô không nỡ để Bình An chịu khổ cùng cô, cô lắp điều hoà vì để buổi tối Bình An được có một giấc ngủ ngon, vừa hay dùng mấy trăm tệ tiết kiệm được từ tiền thuê nhà để trả tiền điện.

Ôn Kiều không bật đèn, cô lọ mọ mở tủ lạnh ra uống một ngụm nước, chất lỏng lành lạnh cuốn trôi đi hơi nóng trong người cô. Cô cứ thế ngồi bệt dưới đất trước tủ lạnh nghỉ ngơi một lúc, sau đó đột nhiên nhận ra...

Ba giờ rưỡi sáng Tống Thời Ngộ "đi ngang qua" trước cửa hàng của cô, có phải vì cô không kết bạn WeChat với anh không?