_ Cảm ơn cậu!
Hạ Thanh Khê đang chăm chú nhìn theo bóng lưng Ngụy Thùy.

Giọng nói êm dịu, nhẹ nhàng của Cố Yên Chi vang lên.
_ Cậu biết cậu ta ghét cậu lại không đề phòng?
Hạ Thanh Khê nhìn Cố Yên Chi cau mày chất vấn.

Ngày thường cô cảm thấy Cố Yên Chi rất thông minh sao hôm nay lại ngu ngốc đi theo Ngụy Thùy đến đây.

Nếu Hạ Thanh Khê không phát hiện không chừng Cố Yên Chi thật sự đã bị đánh.
_ Cậu ấy nói Lam Hà bị bắt đến đây, tôi lo lắng, tính cách Lam Hà bốc đồng sợ sẽ chọc giận Ngụy Thùy.
Cố Yên Chi cúi đầu, rũ mi nhỏ giọng nói.

Hạ Thanh Khê dở khóc dở cười.
_ Cậu là thánh nhân sao? Lo cho bản thân còn không xong, định giải cứu thế giới sao?
_ Không phải.
Bị Hạ Thanh Khê chất vấn Cố Yên Chi thật sự không cãi được chỉ đành thấp giọng phản kháng.

Hạ Thanh Khê biết bây giờ dù cho có mắng, Cố Yên Chi cũng sẽ không cãi lại, cô không biết giới hạn của người này là gì, thứ gì thật sự sẽ làm cho nàng bùng nổ đây?
_ Về thôi!
Hạ Thanh Khê rảo bước đi, không muốn nhiều lời nữa.

Cô đến chiếc xe đạp của mình ở phía trước, gạt chống dẫn đi.

Cố Yên Chi nhìn theo lại hỏi.
_ Cậu chạy xe đạp sao?

Hạ Thanh Khê dừng động tác, nghiêng đầu nhìn Cố Yên Chi, cô cau mày một chút rồi nói.
_ Không chạy, tôi dắt xe đạp!
Nói rồi Hạ Thanh Khê leo lên yên xe định đạp đi nhưng dừng lại, quay sang hỏi Cố Yên Chi vẫn đứng nguyên một chỗ đó.
_ Phụ huynh cậu đón sao?
Cố Yên Chi lắc đầu, Hạ Thanh Khê chợt nhận ra, nếu phụ huynh đón Cố Yên Chi sớm đã rời đi rồi, đâu bị Ngụy Thùy dụ đến đây.
_ Chạy xe đạp?
Cố Yên Chi lại lắc đầu.
_ Đi bộ?
Hạ Thanh Khê chưa từng cảm thấy mình kiên nhẫn đến vậy, Cố Yên Chi lại lắc đầu.

Hạ Thanh Khê cười nhạt.
_ Cậu đi học bằng trực thăng sao?
Hạ Thanh Khê tự nhủ nếu Cố Yên Chi lắc đầu thêm một cái nữa, cô liền bỏ mặc nàng không thèm quan tâm nữa.

Cố Yên Chi cũng nhận ra giọng điệu thiếu kiên nhẫn của Hạ Thanh Khê nàng liền đáp.
_ Tôi đi xe buýt!
Hạ Thanh Khê im lặng nhìn Cố Yên Chi, Cố Yên Chi cũng nhìn cô, hai cặp mắt, bốn con ngươi nhìn nhau.

Một cơn gió thổi qua làm những tán cây phát ra âm thanh xào xạc, Hạ Thanh Khê chợt nhận ra người này là người đầu tiên làm cô phí phạm thời gian như vậy.

Hạ Thanh Khê quay đầu đạp xe đi mất, Cố Yên Chi đứng đó nhìn theo một lát cũng bước đi ra cổng trường.
Phía trước cổng trường có một trạm xe buýt, nàng định đi đến đó đợi xe buýt như thường ngày.
_ Này!
Giọng nói lạnh lùng và có chút quen thuộc vang lên, Cố Yên Chi không nghe thấy tên mình nhưng nàng cũng không tự chủ mà quay đầu lại.

Hạ Thanh Khê dừng xe bên cạnh cổng trường, đưa tay chỉ chỉ về phía sau.
_ Lên đây!
Cố Yên Chi cứng đờ.

Lên? Lên đâu? Nàng không có phản ứng chỉ đứng ngây ngốc nhìn Hạ Thanh Khê.

Hạ Thanh Khê là một người rất thiếu kiên nhẫn nhìn thấy bộ dáng ngốc ngếch của Cố Yên Chi cô chậc lưỡi một cái, có phải cô đánh giá quá cao trí thông minh của người này? Thở dài một hơi, Hạ Thanh Khê đạp xe đến trước mặt Cố Yên Chi.
_ Tôi đưa cậu về!
Cố Yên Chi lúc này mới có phản ứng, nàng đưa hai bàn tay lên lắc lắc.
_ Không cần, tôi đi xe buýt!
Hạ Thanh Khê dùng ánh mắt vô cùng lạnh lùng nhìn nàng, mặt cô không có một chút biểu cảm.

Hạ Thanh Khê tự hỏi, sao mình lại kiên nhẫn với người này như vậy? Đáng ra phải lập tức mặc kệ Cố Yên Chi mới đúng phong cách của Hạ Thanh Khê.
_ Nhanh lên!
_ Nhưng có tiện đường không?
Hạ Thanh Khê liếc nhìn Cố Yên Chi.

Nếu cậu ta nói thêm một tiếng nữa mình lập tức bỏ mặc, Hạ Thanh Khê tự nhủ như vậy.

Cố Yên Chi cũng nhận ra Hạ Thanh Khê không phải loại người kiên nhẫn.


Nàng nhanh chóng cúi đầu leo lên yên sau của xe đạp.

Hạ Thanh Khê nhanh chóng đạp xe đi.
_ Cậu không tự chạy xe đạp?
_ Tôi không biết chạy!
Hạ Thanh Khê hỏi một câu, Cố Yên Chi đáp một câu.

Hạ Thanh Khê thấy nhàm chán, không nói nữa.

Nhưng một lát sau cô lại tiếp tục.
_ Nếu lúc nãy tôi không phát hiện cậu định sẽ làm gì?
_ Cậu nói chuyện lúc nãy xảy ra với Ngụy Thùy sao? – Câu nói không đầu không đuôi của Hạ Thanh Khê khiến Cố Yên Chi phải xác nhận lại.
_ Giữa tôi với cậu có chuyện khác sao?
Cố Yên Chi xác nhận người này không chỉ thiếu kiên nhẫn còn rất cộc cằn.

Người với tên sao lại không liên quan như vậy?
_ Tôi không biết!
_ Không biết? - Hạ Thanh Khê cau mày.
_ Tôi chưa nghĩ ra, lúc đó hơi lo lắng nên cứ nghĩ đến đâu hay đến đó!
Hạ Thanh Khê thắng gấp khiến mặt Cố Yên Chi đập vào lưng cô.
_ Cậu không sợ bị đánh sao?
_ Sợ!
_ Vậy?
_ Tôi cũng không có sức phản kháng.
_ Cậu định làm gì tiếp theo?
_ Xem tình hình đã!
_ Xem?
_ Nếu nặng thì có thể báo với lão sư, nếu nhẹ...
_ Thì?
_ Xem như cho qua, có những chuyện càng đơn giản sẽ càng tránh được phiền phức.
Hạ Thanh Khê mặt đen sì, cô không hiểu được cũng không muốn hiểu suy nghĩ của người này.


Đi được một quãng Hạ Thanh Khê mới nhớ ra bản thân chưa hỏi nhà Cố Yên Chi ở đâu.

Cô cau mày nhăn nhó, người này có sức ảnh hưởng rất tệ đối với cô, đến gần nguời này não cô hoàn toàn trở nên trì độn.
_ Nhà cậu ở đâu?
_ Ở phía trước.
Ồ, xem ra Cố Yên Chi vẫn thông minh, thì ra nãy giờ Hạ Thanh Khê không đi sai đường nên nàng cũng không có nhắc nhở.

Khoảng năm phút sau Cố Yên Chi nói Hạ Thanh Khê dừng xe trước một căn nhà nhỏ.
_ Cậu có muốn vào nhà tôi một chút không?
Cố Yên Chi nghĩ Hạ Thanh Khê đã có lòng đưa nàng về vậy nàng cũng không ngại mời cô vào nhà.

Nhưng Hạ Thanh Khê nào có ý này, cô chỉ là đột xuất muốn làm tí chuyện tốt, không phải muốn dây dưa hay kết bạn với Cố Yên Chi.

Vì vậy Hạ Thanh Khê thẳng thừng từ chối rồi đạp xe đi mất.

Cố Yên Chi đứng nhìn theo bóng lưng của Hạ Thanh Khê đến khi mất hút mới cất bước vào nhà.
Buổi chiều, mặt trời lặn dần, ánh vàng chói lọi chiếu vào nữ sinh đang chạy xe đạp.

Những sợi tóc con trên phần trán đã bị cháy nắng rối tung trong gió.

Hạ Thanh Khê nghĩ lại chuyện lúc nãy mình ra mặt nói đỡ cho Cố Yên Chi cũng cảm thấy bản thân bao đồng.

Cô không chắc nếu lúc nãy không hù dọa được đám nam sinh cô sẽ làm gì, cũng không chắc chắn một mình cô có thể đánh lại 5, 6 đứa con trai.

Dù gì cũng không sao rồi nhưng ắt hẳn Ngụy Thùy đã căm ghét Hạ Thanh Khê, sắp tới cô ta cũng sẽ gây khó khăn cho Hạ Thanh Khê..