Ngày giáng sinh, buổi sáng các học sinh vẫn đi học bình thường.

Ngoài các con phố và cửa hàng đã bắt đầu treo đèn neon nhiều màu và trang trí cây thông.

Lễ giáng sinh diễn ra vào giữa tuần, Hạ Thanh Khê rất muốn đi chơi nhưng một mình buổi tối thì mẹ cô không cho phép.
Cuối tuần đó khó khăn lắm Hạ Thanh Khê mới xin mẹ cho mình ra ngoài chơi.

Cô ba chân bốn cẳng đạp xe tới nhà Có Yên Chi vì sợ nàng đợi lâu.

Thành phố T không có tuyết rơi nhưng không khí rất lạnh, Hạ Thanh Khê mặc áo dày cổ lọ và dài tay khoác bên ngoài thêm một lớp áo len dày nữa.
Cố Yên Chi đứng trước cổng nhà đợi cô.

Nàng mặc quần jean mang giày thể thao và mặc áo len dày có cổ.

Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Thanh Khê nhìn thấy Cố Yên Chi mặc loại đồ khác ngoài đồng phục.

Đầu nàng đội một cái mũ bằng len có một cục bông to màu trắng trên đỉnh.

Nếu dùng một câu để khen Hạ Thanh Khê cảm thấy Cố Yên Chi ăn mặc bình thường nhưng nàng vốn xinh xắn nên nhìn rất đáng yêu.
_ Chờ có lâu không? - Hạ Thanh Khê ghé xe lại cười cười hỏi, vì lạnh và còn đạp xe nên mặt cô có một tầng ửng đỏ.
Cố Yên Chi lắc đầu sau đó leo lên yên sau của xe đạp.

Chiếc xe đạp nhỏ lăn bánh trên phố, ngày cuối tuần còn là ngày lễ nên đường phố rất tấp nập.


Hạ Thanh Khê chạy vào bãi đậu xe đạp của một trung tâm thương mại.

Lúc này mặt cô đã trắng bệch vì lạnh, hai má càng ửng đỏ vì hoạt động mạnh.

Cố Yên Chi xòe hai bàn tay, lòng bàn tay nàng áp vào má Hạ Thanh Khê.
Ấm quá!
Hạ Thanh Khê cảm thấy giống như có hai chiếc túi giữ ấm áp vào má của mình.

Cô mở to hai mắt nhìn chăm chăm vào Cố Yên Chi.

Gương mặt xinh xắn và cặp má phồng phồng đáng yêu của nàng được phơi ngoài ánh nắng mặt trời vào ngày đông càng trắng nõn hơn.

Hạ Thanh Khê cũng muốn đưa tay chạm vào đôi má của nàng.
_ Ấm không? - Cố Yên Chi ôn nhu nhìn Hạ Thanh Khê hỏi.
_ Ấm...!Cậu không lạnh sao? - Hạ Thanh Khê mặt không biến sầc tận hưởng sự dịu dàng và chăm sóc của nàng.
_ Lạnh! - Cố Yên Chi bật cười.
_ Vậy sao tay cậu lại ấm như vậy? - Hạ Thanh Khê bị Cố Yên Chi cười mà nhíu mày.
_ Thân nhiệt tôi vốn nóng như vậy, mùa đông thì ấm áp, mùa hè thì lại rất sợ nóng.
Cố Yên Chi dịu dàng giải thích.

Hạ Thanh Khê đứng tận hưởng hơi ấm từ bàn tay nàng một lúc mới chịu rời đi.

Hai nàng cùng đi vào bên trong trung tâm thương mại.


Bên trong càng đông đúc hơn ngoài phố, trung tâm thương mại trang trí rất đẹp, treo đèn neon nhiều màu, làm mô hình ông già noel, người tuyết, xe kéo tuần lộc còn có một cây thông thật lớn ở trung tâm tầng trệt.

Rất nhiều người tụ tập ở phía đó để chụp ảnh.
Hạ Thanh Khê tìm một lối vắng người để đi, đây là lần đầu Cố Yên Chi đến đây, nàng thấy nơi này quá rộng lớn và đông người nên sợ lạc, chạy bước nhỏ bám sát gót chân Hạ Thanh Khê không dám lơ đễnh.

Hạ Thanh Khê đến một chiếc thang máy cuốn để đi lên tầng 3 của trung tâm thương mại.

Sau đó cô lại len lỏi qua đám người để đi đến rạp chiếu phim.
_ Cậu từng đến rạp xem phim chưa? - Hạ Thanh Khê dừng lại trước một loạt poster phim hỏi.
_ Chưa từng! - Cố Yên Chi lắc đầu lia lịa.
_ Vậy hôm nay cùng xem đi! Là cái này! - Hạ Thanh Khê nói rồi đưa tay chỉ vào một tấm poster phim anime Nhật Bản.
Cố Yên Chi vốn ít xem TV và phim truyền hình, cũng không xem phim điện ảnh nhưng nàng rất thích các loại phim hoạt hình.

Vừa nhìn cào tấm poster liền hài lòng đồng ý.

Hạ Thanh Khê đưa nàng đến chỗ ngồi chờ, còn mình đi đến quầy mua vé và bắp rang.

Khoảng mười phút sau Hạ Thanh Khê cầm theo hai vé xem phim, hai ly coca và một túi bắp rang thật lớn đi đến.
_ Vào thôi, vừa kịp suất chiếu.
Cố Yên Chi nhanh nhẹn đứng lên cầm hộ cô một ly nước và phần bắp rang, rồi lại lon ton chạy theo Hạ Thanh Khê vào trong.

Bên trong rạp vì phim chưa chiếu nên đèn vẫn còn sáng, rất nhanh chóng hai nàng liền tìm được chỗ ngồi của mình.


Góc ngồi mà Hạ Thanh Khê chọn rất tốt.

Khoảng vài phút sau phim bắt đầu chiếu, đèn bên trong bị tắt tối om, Cố Yên Chi thoáng run, màn hình to lớn trong rạp sáng lên, nàng thả lỏng người trên ghế.
Túi bắp rang lớn được Cố Yên Chi ôm ở trước mặt nhưng phần lớn đều chui vào trong bụng Hạ Thanh Khê, Cố Yên Chi cả buổi xem phim đến nhập thần quên mất cả chớp mắt.

Gần hai tiếng sau, khi nhạc kết phim đệm lên đèn trong rạp sáng bừng, bộ phim kết thúc.

Các nàng từ từ di chuyển ra bên ngoài.
_ Phim hoạt hình này hay quá, khác hẳn các bộ phim trên TV tôi thường coi, vừa đẹp vừa có nội dung, âm thanh và nhạc cũng rất hay! - Cố Yên Chi hai mắt sáng quắc mà hết lời khen ngợi bộ phim.
_ Cũng tạm! - Hạ Thanh Khê đã đến rạp chiếu phim rất nhiều lần nên không quá ấn tượng, bộ phim xem cũng tạm ổn không quá xuất sắc đó là đánh giá của cô.
_ Lần sau chúng ta xem phim hoạt hình ở rạp nữa có được không? - Cố Yên Chi vẫn còn trong cơn hưng phấn.
_ Ừm, khi nào có phim mới tôi sẽ rủ cậu.
Cố Yên Chi nghe thấy câu trả lời mà mình muốn liền vui vẻ gật gật đầu.

Trên tay nàng vẫn còn cầm ly nước ngọt thật to, chẳng vơi đi được bao nhiêu.

Hạ Thanh Khê cùng Cố Yên Chi ngồi ở phòng chờ của rạp phim một chút để quyết định tiếp theo nên đi đâu, làm gì.
_ Cậu rất ít ăn vặt? - Hạ Thanh Khê nhìn vào ly nước như vẫn còn nguyên của Cố Yên Chi, lại nghĩ đến cái bụng no căng vì bắp rang của mình.
_ Ừm! Thật ra tôi đã uống khá nhiều, đây là do nước đá tan ra.

- Cố Yên Chi gật đầu giải thích.
Hạ Thanh Khê không nói nữa, uống của nàng có lẽ là uống lấy vị, ly nước của Hạ Thanh Khê sớm đã được uống hết và quăng vào sọt rác nhưng ly nước của Cố Yên Chi vẫn còn nguyên.

Người này rốt cuộc mỗi ngày nàng ăn uống như thế nào, giải trí ra sao? Không ăn vặt, không thích uống nước ngọt, không chơi game, không xem truyền hình.

Một đứa trẻ rất dễ dạy!
_ Đói không?

Hạ Thanh Khê suy nghĩ một lúc, bụng cô gần như bị lấp đầy bởi bắp rang và coca bây giờ không cảm thấy đói nhưng không biết Cố Yên Chi thì sao?
_ Không có! Tôi cũng không thích ăn đồ bên ngoài.
_ ...!
_ Ở đây còn có gì vui không? - Cố Yên Chi dường như nhận ra Hạ Thanh Khê đang bắt đầu chán nản.
_ Tôi không biết! Tôi không định nghĩa được vui của cậu là gì! - Hạ Thanh Khê đảo mắt đi, dựa vào ghế lười biếng nói.
Cố Yên Chi lần đầu đến trung tâm thương mại, cũng là lần đầu đi ra ngoài với bạn nên nàng không hiểu rõ nơi này có gì vui.

Nhưng nhìn thái độ của Hạ Thanh Khê nàng tự biết có lẽ đi chơi với nàng làm Hạ Thanh Khê cảm thấy nhàm chán.
_ Thanh Khê, bình thường cậu hay đến nơi này sao? - Cố Yên Chi cố gắng làm dịu tình hình.
_ Ừm!
_ Đi với bạn bè sao?
_ Đi cùng gia đình! - Hạ Thanh Khê lạnh lùng trả lời.
_ Vậy cậu thường hay làm gì ở đây?
Hạ Thanh Khê chợt nhận ra, nếu như không đến nơi này xem phim, cô cũng chỉ đi loanh quanh đợi mẹ mua sắm hoặc cùng mẹ đi vào một tiệm gà rán, pizza nào đó để ăn.

Thật không có gì vui!
Hạ Thanh Khê đảo mắt nhìn Cố Yên Chi, đôi mắt to tròn đen láy như đang phát sáng của nàng nhìn chằm chằm vào cô đợi chờ câu trả lời.

Nhìn gương mặt ngây thơ vô tội của Cố Yên Chi, Hạ Thanh Khê lại phát hiện chính mình là kẻ đầu sỏ, vì không muốn đi cùng mẹ, bị nghe mấy lời lãi nhãi bên tai của bà ấy mà kéo Cố Yên Chi theo để xem phim.

Ngoài sự mong đợi, phim không như quảng cáo mà gây cho cô thất vọng, rồi muốn bạo tính với người ta.

Chính mình mới là kẻ nhàm chán!
Hạ Thanh Khê lòng tự trọng rất cao liền cảm thấy xấu hổ, cô không dám nhìn vào mắt Cố Yên Chi nữa, quay mặt đi nơi khác làm lơ.

Cố Yên Chi thấy Hạ Thanh Khê lơ mình mà bắt đầu lo lắng, có lẽ bản thân nàng quá tẻ nhạt, lần sau Hạ Thanh Khê chắc không muốn cùng nàng đi chơi nữa..