"Nếu nói đến việc giám sát người hầu, quản lý việc nhà, hai mươi năm qua quản gia Nguyên đều đã làm rất tốt. Về phần giao tiếp xã giao, trước khi cưới Y Y tôi đều có thể tự mình ứng phó, không có lý gì bây giờ lại không tự làm được. Y Y muốn đánh đàn thì đánh đàn, muốn đọc sách thì đọc sách, mệt mỏi thì nghỉ ngơi, bằng năng lực của Tề Ngạo Vũ tôi, tuyệt đối có thể cho vợ tôi có một cuộc sống thảnh thơi an nhàn như nàng mong muốn." Nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Vân Nhu Y, cúi người mút lấy môi cánh hoa run run của nàng, vừa ôn tồn lại vừa an ủi lưu luyến một chút, sau đó, hắn xoay người nhìn thẳng cha mình, "Phí công cho Y Y khi thỉnh thoảng ở trước mặt tôi thay ông nói lời hay, nói ông đối xử rất tốt, chiếu cố nàng rất tốt, không nghĩ tới ông lại là ‘Chiếu cố’ nàng bằng cách như vậy!"

"Ta......" Tề Nhạc đối với Vân Nhu Y vô cùng áy náy, nhưng ông cũng là vì bọn họ mà suy nghĩ. "Ngạo Vũ, con bình tĩnh một chút, ta không phải muốn phá hoại tình cảm vợ chồng các con, nhưng mà con đang là thanh niên, là người đàn ông tinh lực dư thừa, nếu cứ một mực chỉ biết Vân Nhu Y thân thể yếu đuối nhiều bệnh tật......"

"Thể lực Y Y chỉ là không khỏe một chút, không đến mức bị kêu là nhiều bệnh! Chỉ cần chịu khó bỏ tâm tư chăm sóc, tình trạng sức khỏe có thể cải thiện" Dám xoay chuyển tình trạng khỏe mạnh của vợ hắn sang bệnh tật, Tề Ngạo Vũ thiếu chút nữa nổi điên mà trở mặt, "Hơn nữa, chúng tôi ở trên giường phối hợp rất tốt, chẳng qua, đây là chuyện khuê phòng tư mật của vợ chồng chúng tôi, không liên quan đến ông" (BB: câu này hay, chuyện khuê phòng tư mật của 2 người mà ở đây ai cũng biết, cái này ứng với câu ai cũng hiểu chỉ 1 người hêm hiểu nha =]]]]]]]]])

"Thành Tiệp xinh đẹp, dáng người yểu điệu, đối với con lại......" Ông không cách nào hiểu được vì sao Tề Ngạo Vũ lại chán ghét Thành Tiệp đến thế.

"Người phụ nữ kia như thế nào là chuyện của cô ta, không liên quan đến tôi" Tề Ngạo Vũ không kiên nhẫn cắt ngang lời Tề Nhạc, lửa giận dưới đáy mắt lạnh lùng càng lúc càng bùng cháy, "Ông muốn tôi cưới vợ sinh con, tôi cũng đã cưới vợ, bây giờ cũng sắp sinh con. Ông rốt cuộc còn có gì thấy chưa thỏa mãn? Tôi đã trưởng thành lâu rồi, có nhân cách và tư tưởng độc lập, không phải là con rối mà ông có thể nắm ở trong tay tùy ý sai khiến!" Thở mạnh một hơi, nói tiếp: "Ông lại đã quên bài học mẹ tôi máu chảy đầm đìa sao? Nói cho ông biết! Vì sợ con trai bị di truyền sự lạnh lùng nhẫn tâm của ông, cho nên lúc lâm chung, mẹ muốn tôi thề với bà, thề tuyệt không làm cho chuyện ngày xưa của bà tái diễn. Tôi nói như vậy, ông hiểu chưa?"

Tề Nhạc choáng váng, sau một lúc lâu vẫn không nói ra được lời biện hộ nào, đành phải cắn răng lảo đảo biến mất ở phía sau cửa, bên trong phòng nhất thời quay lại vẻ yên tĩnh như lúc đầu......

"Ngạo Vũ" Y Y vùi mặt vào trong ngực chồng, vội vàng hít lấy hơi thở ấm áp.

Vân Nhu Y cảm thấy mình rất hạnh phúc, nàng vốn là bị bắt đến để gán nợ, thế mà nhờ vậy mới có được một người chồng yêu mình chân thành. Trong lòng như trút được gánh nặng, tâm lý hoảng sợ dần dần hạ xuống.

Vân Nhu Y biết mình sẽ không bao giờ phải lo lắng về những người phụ nữ có điều kiện tốt hơn mình nữa, bởi vì các nàng ấy đều không cách nào chiếm được Ngạo Vũ .

"Ngoan, không có việc gì" Trái tim do quá sức yêu nàng mà trở nên đau xót, hắn nhịn không được cúi đầu hôn nàng, dịu dàng lướt khẽ qua môi, sau đó ngọt ngào rơi xuống mặt, mắt, mũi nàng.

Nàng sống động yêu kiều giống như một cây đuốc sáng bừng, nhanh chóng châm lên ngòi nổ trong hắn, ầm một tiếng, nháy mắt đã khiến hắn bạo phát dục vọng, Tề Ngạo Vũ ép người nàng về phía sau, đem nàng đẩy vào sô pha mềm mại......

Bàn tay to như lửa nóng quyến luyến xoa nắn đường cong lung linh của nàng, vội vàng ở trên người nàng khơi dậy dục vọng, nhưng khi tay chạm đến chiếc bụng tròn vo của nàng, hắn giống như bị điểm huyệt, cả người cứng đờ, động tác trong nháy mắt như đóng băng.

"Aaaaaaa........ trời ơi!" Nằm ở trên thân thể nàng run rẩy, hắn nhắm chặt hai mắt giống như đang chịu đựng sự thống khổ rất lớn, mạch máu trên trán lộ rõ, những giọt mồ hôi lớn không ngừng chảy xuống khuôn mặt đỏ bừng.

"Ngạo Vũ đáng thương" Nàng khẽ thở dài, đau lòng lau mồ hôi trên mặt hắn, "Đều do em vô dụng."

"Hư...... cho anh một chút thời gian......" Hắn cắn chặt răng nói, xoay người ngồi dậy, đem nàng đặt lên đùi, ôm chặt lấy, mặt vùi vào hõm vai của nàng, từng hơi từng hơi hấp thụ hơi thở thơm ngát để bình phục bản thân.

Tay nhỏ bé non mềm ôn nhu khẽ vuốt ve cơ bắp căng thẳng của hắn, nàng cắn cắn đôi môi như cánh hoa có vẻ khó xử, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Qua một hồi lâu sau, hắn rốt cục thở ra một hơi, khôi phục bình tĩnh.

"Ngạo Vũ, thật ra ba nói cũng đúng, anh là người tinh lực dư thừa......" Nàng còn chưa nói xong, hắn dường như đã biết nàng muốn nói gì .

"Nói bậy!" Hắn khẽ quát khiển trách, rất không hài lòng trừng mắt với nàng, "Em có biết mình đang nói cái gì không? Đây là lời người vợ nên nói sao? Em thật sự hy vọng anh đem những động tác vô cùng thân thiết sử dụng ở trên người Thành Tiệp sao?"

"Em...... Nhưng mà......"