Editor: Lôi

Chương 127: Dưới ánh trăng rất nhiều cảnh tượng xảy ra.

Trong tình yêu, vấn đề không phải nằm ở chỗ ai chủ động, ai bị động mà là ai có niềm khao khát mãnh liệt với đối phương hơn. Tận đáy lòng của cả hai đều hiện diện sự bất an, một người không biết thể hiện bằng lời nói như thế nào, còn một người chỉ có thể giấu kín tình cảm ấy sâu trong tâm khảm.

Đôi gò má ửng hồng, hàng lông mày khẽ cong che dấu tâm trạng ngượng ngùng. Dáng vẻ mê ly mơ màng của Trầm Phi Yên giống như mặt trăng lấp lánh ánh sáng bạc, vừa rực rỡ lại vừa dịu dàng - đẹp đến mê người.

Động tác Hiên Viên Hoàng lúc này vô cùng gấp gáp, hoặc có thể do hắn không thể kiềm chế thêm được nữa, muốn dùng thân thể để nói lên tất cả những điều sâu kín trong lòng. Hiên Viên Hoàng ôm Trầm Phi Yên đi thẳng đến chiếc giường rộng lớn, ngấu nghiến hôn lên đôi môi xinh đẹp của người con gái, sau đó trượt dần xuống thân thể trắng mịn đầy quyến rũ ấy. Cảm xúc lúc này đây thật thư thái và yên ổn giống như tất cả mọi muộn phiền đều được cơn gió xuân thổi bay đi mất.

Da thịt từ lòng bàn tay hắn tỏa ra hơi nóng dị thường, giống như ngọn lửa thiêu đốt cả cánh đồng cỏ dại, lại giống như tia nắng chói chang của mặt trời lúc bình minh. Nhưng cho dù là gì đi chăng nữa thì hơi nóng ấy đã xâm chiếm cả cơ thể cô rồi, khiến cô run rẩy, vô thức thốt lên những tiếng rên rỉ hạnh phúc.

Ngọn lửa nhiệt tình ấy càng lúc càng bùng phát dữ dội, làm cháy lan qua cả cô, thiêu rụi cả da thịt bên ngoài lẫn cảm xúc bên trong. Cô cơ hồ như muốn hòa tan trên thân thể hắn.

"Phi Yên, anh yêu em." Hắn vừa hôn cô, vừa nhẹ nhàng bày tỏ. Lời thủ thỉ dịu dàng mà các cặp tình nhân hay trao nhau khi đạt đến trạng thái dâng trào cảm xúc yêu thương, ẩn ý sâu xa của câu nói ấy giống như lời thề kiên định trước tình yêu của người đàn ông.

Toàn thân Trầm Phi Yên ửng hồng, không cách nào kìm chế ngọn lửa dục vọng đang sôi sục, cô chỉ có thể nắm chặt những sợi tóc đen nhánh của hắn, áp sát cơ thể nóng rực ấy vào hắn.

"A... Vâng... Em biết..." cô cố gắng kéo tâm trí đang bay bổng tận nơi nào của mình trở về với thực tại, cô vòng hai tay ôm chặt hắn, như muốn bày tỏ cho hắn biết, cô cũng rất yêu hắn.


Cảm nhận được tình cảm đáp trả từ cô, giờ phút này trái tim hắn bất giác run lên. Tình cảm đẹp đẽ này là điều mà hắn đã khao khát từ mười năm trước.

Tay hắn nóng rực như ly rượu thuốc nồng nàn nóng bỏng, từng giọt từng giọt nhiễu vào da thịt cô. Từ đôi môi đỏ mọng, cho đến khuôn ngực nảy nở đầy gợi tình, xích xuống phía dưới là đầm lầy nữ tính... Bàn tay thành thục trêu ghẹo nơi nhạy cảm ấy làm đầu óc cô nhất thời trống rỗng, chỉ còn sót lại những âm thanh yếu ớt.

"Em... Không được..." Trầm Phi Yên có chút sợ hãi, thân thể bất chợt co rúm lại, bàn tay xấu xa của ai đó đang quấy phá nơi tư mật của cô khiến nơi ấy càng thêm mẫn cảm. Cô cố gắng kìm nén tiếng rên xiết trực chờ nơi cổ họng, nuốt ngược vào trong. Trầm Phi Yên không thể ngờ có một ngày cô lại trở nên phóng túng như thế, vì vậy cô có phần lúng túng.

Hiên Viên Hoàng cười khẽ, môi hắn lướt qua vành tai cô, tựa như chú kiến nghịch ngợm bị lạc lối.

"Đừng kìm nén, anh muốn em kêu lên, muốn nghe thấy tiếng la hét vui sướng đó của em." Âm thanh trầm trầm đầy mê hoặc phe phẩy bên tai cô, mọi trói buộc đều như bị ném ra phía sau. Dứt lời, Hiên Viên Hoàng hôn lên vành tai trắng trẻo nhỏ xinh ấy, nhẹ nhàng khuấy động giác quan nhạy cảm nơi đó bằng hơi thở đầy huyễn hoặc.

Bàn tay xấu vẫn không ngừng trêu đùa nơi nhạy cảm ẩm ướt, thành thạo dẫn dắt Trầm Phi Yên đến vùng đất lạc thú. Không thể chịu đựng thêm được nữa, dường như có con sóng cuộn trào thình lình ập xuống, toàn thân cô đột ngột run lên bần bật, cả người co rút lại.

"Á..." Cô thét chói tai, chới với giống như chú chim bé nhỏ đang vút bay trên không trung đột ngột rơi xuống. Giây phút này giống như ranh giới của sự sống và cái chết, cô đè nén tiếng rên xiết sung sướng, cùng với khát vọng sống mãnh liệt đang chảy khắp người cô.


Khi ôm người con gái ấy, mọi thứ trong lòng hắn dường như bị vứt bỏ tại nơi xó xỉnh nào rồi, chỉ còn lại sự tồn tại của cô và hắn mà thôi.

"Anh muốn em!" Cúi đầu thì thầm, âm thanh trầm thấp mị hoặc cất lên, hắn biết lúc này cô không thể nghe thấy gì nữa, nhưng hắn vẫn muốn nói.

Hiên Viên Hoàng tách nhẹ đôi chân trắng mịn của cô ra, mọi thứ hiện ra trước mắt không gì che đậy. Một tia dịu dàng lướt qua gương mặt hắn, nhưng dường như lại tồn tại một áp lực vô hình nào đó. Tâm trí lẫn cơ thể hắn gần như không chịu đựng thêm được nữa, mọi tế bào đã sớm nôn nóng và bắt đầu gào thét. Dù vậy, hắn vẫn nhẫn nhịn.

Cho tới bây giờ hắn cũng không phải là loại người biết nhẫn nại, nhất là đối với chuyện giường chiếu. Thế nhưng, vì một cô gái hắn có thể kìm nén dục vọng của mình. Mong muốn đem lại những điều tốt đẹp nhất, muốn cho cô đạt đến giây phút hạnh phúc nhất.

Vòng hai chân cô quấn quanh thắt lưng mình, Hiên Viên Hoàng tiến sát người anh em sớm đã căng cứng nóng bỏng lại gần cô, nhưng hắn vẫn chần chừ chờ đợi, chưa muốn tùy tiện xông vào.

Cảm nhận được phía dưới thân thể đang cọ xát với vật ấm nóng đó, Trầm Phi Yên cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng lại vô cùng khát khao. Nỗi trống trải trong lòng như đang kêu gào mời gọi hắn. Người đàn ông này thật xấu xa, cô đã quá sức chịu đựng, vậy mà hắn cứ mãi ung dung thong thả.


"Em... Em muốn..." Trầm Phi Yên cắn môi, hồi lâu cũng không dám nói ra. Cô tiu nghỉu khi nhìn thấy nụ cười xấu xa thấp thoáng trên gương mặt điển trai ấy.

"Em muốn anh!" Trầm Phi Yên gập người, cơ thể nóng hầm hập như thiêu đốt khiến cô khó chịu, mồ hôi túa ra nhơ nhớp, hòa quyện với hơi thở nóng rực, tạo nên một khung cảnh phong tình.

Nhìn thấy cô kêu gào, khao khát hắn, khiến hắn cảm giác rằng cô không chỉ cần mỗi thể xác, hơn nữa, mà còn cần cả tâm hồn của hắn. Trong lúc cả hai quấn quít không rời, hắn chỉ muốn chứng minh sự quyến rũ của cô có ảnh hưởng như thế nào đối với bản thân mình.

Ích kỷ ư? Không phải!

Hắn chỉ muốn cô ở lại bên cạnh hắn, vĩnh viễn ở cạnh hắn. Trong gia tộc Hiên Viên, bất luận là ai cũng phải kết hôn với đối tượng có thế lực tương xứng. Vì lợi ích thương mại, vì củng cố thế lực hắc đạo. Cần có người phải hy sinh, miễn là bọn họ có thể ở cùng nhau.

Hiên Viên Hoàng cười vui vẻ, chậm rãi tiến vào, từ từ, từng chút một cho đến khi cơ thể cô dần dần thích ứng.

Mỗi một lần ra vào, cô lại càng xiết chặt hắn hơn, làm toàn thân hắn sôi sục điên cuồng. Lúc này đây, nơi đầm lầy ấm áp của cô càng thêm nhạy cảm, tạo nên luồng sóng triều ôm lấy hắn, Hiên Viên Hoàng không thể chờ đợi thêm được nữa.

Thời gian chầm rãi trôi qua... Hiên Viên Hoàng ghì chặt eo Trầm Phi Yên để cơ thể cô và hắn gần sát với nhau hơn nữa. Những động tác mãnh liệt của Hiên Viên Hoàng làm nhiệt độ ngày càng tăng cao, bao phủ lên cơ thể hai người, như chất xúc tác giúp tâm hồn hai con người ấy quyện chặt vào nhau.

Từng nhịp lên xuống, nhấn nhá mạnh mẽ khiến Trầm Phi Yên cơ hồ không chịu nổi, sự to lớn và điên cuồng của hắn làm cô vừa hạnh phúc lại vừa đau đớn. Đương nhiên, niềm vui sướng lấn át tất cả, hắn hoàn toàn nhấn chìm cô trong hoan ái cực lạc. Vì thế, thân thể cô rất nhanh đã theo kịp tiết tấu của cuộc hoan lạc, khiến hai cơ thể vốn dĩ phù hợp lại càng thêm chặt chẽ. Lúc này đây Hiên Viên Hoàng không nỡ rời đi. Dòng dịch ấm nóng mạnh mẽ trào ra, tràn đầy trong thân thể Trầm Phi Yên, hắn không có ý định cho ra ngoài, bởi vì hắn vẫn luôn mong muốn có thêm một đứa con nữa với cô.

Tuy trước đây cô đã từng gặp không ít đau khổ, nhưng hắn vẫn hy vọng cô có thể sinh thêm cho hắn những đứa trẻ dễ thương.

Một đêm triền miên, hai thân thể dây dưa giao hòa... Tiếng hét thỏa mãn của cô làm hắn cảm thấy vui vẻ, cô thuộc về hắn, là người phụ nữ của hắn. Chỉ có hắn mới có thể chạm vào cô, bất kỳ ai cũng không thể!